Từ khi từ Hoa Sơn đi xuống, Hạ Thanh Thanh nghi hoặc mà nhìn Tống Thanh Thư hỏi: "Vừa nãy ngươi cùng Phong thái sư thúc là làm sao tỷ thí, ta làm sao cái gì cũng nhìn không ra đến?"
"Như hai chúng ta giao thủ mới đúng là cao thủ" Tống Thanh Thư chém gió mà nói rằng, thấy đối phương một bộ dáng muốn đánh, vội vã giải thích, "Người bình thường ta không nói cho đâu, có điều là nàng hỏi, ta giải thích cho nàng một chút cũng không sao."
Sắp xếp ngôn từ một lúc Tống Thanh Thư nói rằng: "Đã từng có một siêu cấp đại cao thủ, tên là Độc Cô Cầu Bại, đánh bại tất cả anh hùng trong thiên hạ, cầu một trận thất bại mà không được. Kiếm pháp của hắn có một đặc điểm, chiêu nào chiêu nấy đều là tấn công, chỉ công không thủ, nàng cảm thấy hắn như thế nào?"
"Đánh bại tất cả anh hùng trong thiên hạ, tuy rằng rất khó nhưng trong chốn võ lâm cũng không phải không ai có thể làm được." Hạ Thanh Thanh trầm tư chốc lát, ôn nhu nói, "Có điều một người võ công cao đến đâu, chung quy cũng có mức cực hạn, làm sao có khả năng để đối thủ một chiêu cũng không đỡ nổi?"
"Trước đây ta cũng cảm thấy giống như nàng, nhưng hiện tại ta đã từ từ hiểu ra một ít môn đạo." Ngày đó còn oán giận Độc Cô Cầu Bại cũng không để lại võ công gì bí tịch, nào có biết hắn đã đem suốt đời võ học kết tinh đều rót vào đến cái kia rất ít mấy dòng chữ bên trong, chỉ là lúc đó chính mình cảnh giới quá thấp, không thấy được mà thôi.
"Môn đạo gì?" Thấy hắn nói nói rồi ngừng lại, Hạ Thanh Thanh vội vã hỏi tới.
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, từ ven đường trên cây bẻ lấy một mảnh lá cây, quay đầu lại nói rằng: "Duỗi ra hai ngón tay."
Hạ Thanh Thanh không rõ vì sao, vẫn là nghe lời duỗi ra hai cái ngón tay ngọc nhỏ dài.
Nhìn thấy trước mắt hai cái xanh miết long lanh ngón tay ngọc, Tống Thanh Thư thầm khen một tiếng, đem lá cây phóng tới hai ngón tay trong lúc đó, nói rằng: "Ta bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay, nàng xem có thể hay không kẹp lấy nó."
Hạ Thanh Thanh vội vã một cách hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm ngón tay, một lát sau, nhìn thấy Tống Thanh Thư nhẹ buông tay, vội vã dùng chỉ kẹp lấy, thế nhưng lá cây đã sớm rơi xuống.
"Làm lại!" Hạ Thanh Thanh không phục nói.
Tống Thanh Thư nở nụ cười: "Tốt!"
Kết quả liên tiếp thử ba lần, Hạ Thanh Thanh mỗi lần đều sai một ly, không khỏi ảo não nói: "Vì sao lại như vậy."
"Cao thủ chân chính đều nắm rõ phạm vi công kích của mình, khi người khác vừa tiến vào phạm vi đó, liền có thể lập tức ra tay, giống như vậy." Tống Thanh Thư nắm chặt tay nhỏ Hạ Thanh Thanh, khi vừa đem lá cây bỏ vào hai ngón tay nàng trong thời điểm đó, Tống Thanh Thư tay sờ một cái, để hai ngón tay Hạ Thanh Thanh lập tức khép lại, lập tức liền kẹp được lá cây.
Cảm nhận được nhiệt độ bàn tay đối phương, người Hạ Thanh Thanh hơi hơi run rẩy, vội vã không chút biến sắc mà đưa tay giật trở về, nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà ngươi còn chưa có buông tay a?"
"Ngốc cô nương, khi ngươi thấy rõ ta ra tay rồi phản kích, thì bại cục đã định." Tống Thanh Thư tiếp tục nói, "Đối với cao thủ chân chính mà nói, trong khoảng cách nhất định, bất kỳ chiêu thức gì, dù cho nhanh hơn nữa, cũng không có hi vọng thành công. Bởi vậy đối với hướng đi, góc độ chiêu thức của đối phương đều có thể đoán được."
"Khi quan sát tay đối phương ở nơi nào, ánh mắt nhìn đi đâu, vai hơi chùng xuống, mũi chân lại hướng nơi nào, là có thể tính ra điểm phát lực của đối phương."
"Điểm phát lực?" Hạ Thanh Thanh không rõ là cái gì.
"Một người, mặc kệ võ công cao bao nhiêu, hắn ra chiêu đều phải lợi dụng hoặc là tiếp cận điểm phát lực của mình, nếu không chiêu thức hắn đánh ra chỉ có vẻ bề ngoài, đánh vào người cũng không đau. Khi xác định được điểm phát lực của đối phương, như vậy liền có thể phản kích đối phương."
"Điểm phát lực của đối phương cũng không phải cố định bất biến, khi thân thể của hắn có biến hóa rất nhỏ, điểm phát lực thường thường sẽ thay đổi, nàng thay đổi theo, đương nhiên, những thứ này cần kinh nghiệm cùng với nhãn lực."
Hạ Thanh Thanh nghe được giật mình hiểu ra, "Chẳng trách trên Tư Quá nhai cùng Phong thái sư thúc một người ở tại chỗ động động cước, một người lại ở tại chỗ chếch nghiêng người, xem như là đã ra chiêu."
"Không sai, trên thân thể biến hóa rất nhỏ, đủ để chúng ta phỏng đoán ra đối phương sắp công kích đến chỗ nào, tùy theo làm ra tương ứng phản kích. Tuy rằng chúng ta giao thủ ba mươi sáu chiêu, thật tính ra, kỳ thực chỉ có một chiêu."
"Không phải nói ba mươi sáu chiêu sao, tại sao lại đã biến thành một chiêu?" Hạ Thanh Thanh chỉ cảm thấy tư duy đã theo không kịp đối phương ngôn ngữ.
Tống Thanh Thư giải thích: "Bởi vì ba mươi lăm chiêu đầu, mặc kệ là Phong lão đầu hay là ta, đều chưa có triển khai xong, thường thường mới vừa có chút manh mối liền bị đối phương nhìn thấu, không thể làm gì khác hơn là lập tức biến thành chiêu khác, như vậy nhiều lần, mãi đến tận một chiêu cuối cùng, ta phá giải không đúng, mới dẫn đến bại trận."
Hạ Thanh Thanh một mặt kính phục mà nhìn Tống Thanh Thư: "Tống đại ca, không nghĩ tới cảnh giới võ công của ngươi đã cao đến như vậy."
"Đáng tiếc vẫn là không sánh được Đông Phương Bất Bại Phong Thanh Dương những người này." Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Hạ Thanh Thanh nghiêm nghị khuyên lơn: "Bọn họ đều là thành danh giang hồ mấy chục năm cao thủ tuyệt đỉnh, ngươi còn trẻ, lại cách mấy năm, đạt đến thậm chí vượt qua cảnh giới của bọn họ cũng không phải việc khó."
Tống Thanh Thư sững sờ, vui mừng mà nhìn Hạ Thanh Thanh: "May là có nàng nhắc nhở, chứ ta vẫn cứ vì cái trước mắt mà gấp rút nghiền ngẫm võ công cho bằng người, sớm muộn gì cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma."
Hạ Thanh Thanh bên môi nổi lên một nụ cười, rất nhanh sừng sộ lên nói: "Gọi ta là Viên phu nhân."
"Được rồi, muốn gọi Viên phu nhân thì gọi là Viên phu nhân, sắp tới Viên phu nhân tính toán sẽ đi đâu?" Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Muốn gọi Viên phu nhân thì gọi là Viên phu nhân cái gì." Hạ Thanh Thanh tức giận nói rằng, "Phu phụ sư huynh của Viên đại ca đã bắt đầu đi lên kinh thành báo thù cho hắn, bây giờ Tử Cấm trở thành đầm rồng hang hổ, ta đương nhiên là đến kinh thành để xem có thể kịp thời ngăn cản bọn họ lại không."
"Ủa…chứ không phải là tìm lý do để đi cùng với ta sao?" Tống Thanh Thư trên mặt không ngừng được ý cười nhộn nhạo lên.
"Ngươi nằm mơ đi!" Hạ Thanh Thanh bất đắc dĩ lườm hắn một cái.
"Nhưng tại hạ còn phải đến đến các môn phái truyền chỉ đây, thời gian không còn kịp nữa rồi." Đột nhiên nhớ tới Khang Hi giao cho mình nhiệm vụ, Tống Thanh Thư không khỏi há hốc mồm.
"Ừm… ta không có nói muốn đi cùng với ngươi." Hạ Thanh Thanh đã xin mượn mang theo một con tuấn mã từ trên Hoa Sơn kiếm tông, nàng liền xoay người nhảy lên ngựa.
"Ta lên đường trước, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở kinh thành, tạm biệt."
"Qua cầu rút ván, trắng trợn qua sông đoạn cầu, lòng người khó dò a!" Tống Thanh Thư ngây ngốc ngồi tại chỗ lẩm bẩm, rồi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục hành trình đi đến gặp các môn phái