Chương 21: Cố tổng thoắt cái đứng hình

Giờ tan sở hôm nay, Lưu Tiểu Niên tiếp tục đảm đang về nhà nấu cơm, ông anh thì theo thường lệ tới bệnh viện thăm thằng em.

Thực tế thằng em bị gãy xương không nghiêm trọng lắm, hoàn toàn có thể về nhà tịnh dưỡng, nhưng khổ nỗi ở đây có một bác sĩ Lục hiền hòa lại rạng ngời như ánh mặt trời, nên cậu cương quyết từ chối xuất viện! Lúc thì bảo đau chân khi thì hô đau đầu, chốt lại là khó ở.

Lúc ông anh đi vào phòng bệnh, thằng em đang xem một quyển sách bìa đỏ dày cộm, tên sách ánh vàng lóng lánh ― Thủ thuật chỉnh hình và giải phẫu học!

"Em muốn làm gì đấy?" ông anh hoảng hồn.

"Em nhất định phải tìm được tiếng nói chung với ảnh!" thằng em ngậm kẹo bạc hà siêu đậm A++++, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo! Mẹ kiếp đây là sức mạnh của tình yêu!

"Sao không phải là anh ta cùng em trò chuyện về nghệ thuật?" ông anh bất mãn rồi, thằng em mình sao có thể chịu ấm ức thế chứ!

Trong mắt thằng em thoáng hiện lên nét sầu khổ, cậu nói chuyện một cách siêu tình, "Vì trong tình yêu, thường thì người yêu trước là người chịu thiệt nhất."

Ông anh thành công bị làm cho buồn nôn, da gà da vịt nổi đầy người, ngồi một bên lên mạng.

Thằng em tiếp tục xem sách y khoa của mình, càng xem càng ngất ngây, bác sĩ Lục thiệt uyên con mẹ nó bác, thứ sách trời này mà cũng có thể xem hiểu!

"Anh ơi." lát sau, thằng em bất chợt trở nên thẹn thùng nhìn anh mình.

Ông anh vờ như không nghe thấy, mỗi lần tiểu tiện nhân dùng giọng điệu này, thì con mẹ nó 100% không có chuyện gì tốt lành!

Đậu! Thằng em lụm quả táo đỏ chót chọi qua!

Ông anh thành công bị chọi trúng, đành phải bấm bụng quay đầu lại, "Chuyện gì?"

"Chốc nữa bác sĩ Lục sẽ đến kiểm tra theo lệ, ở trước mặt ảnh, anh nhất định phải khen em thật dữ dội vào nhé!" thằng em nghiêm túc căn dặn.

"Mày có ưu điểm gì đáng để khen." ông anh khinh bỉ.

Thằng em dỗi, "Từ trên xuống dưới của em đều là ưu điểm hết!"

"Ví dụ?" ông anh khinh bỉ lần hai.

"Cái này sao mà tự mình nói ra được, mắc cỡ chết đi được." thằng em đỏ mặt, sau đó bắt đầu đếm con mẹ nó ngón tay, "Ví dụ như xinh đẹp đáng yêu, tươi tắn rạng rỡ, kính già yêu trẻ, tri thư đạt lý, cần kiệm giỏi giang, hiểu ý người, tình chắc hơn vàng, hoa nhường nguyệt thẹn này nọ lọ chai!"

Ông anh cảm thấy thằng em cũng hơi bị vô sỉ rồi!

"Em xin anh mà." thằng em đỏ hồng hai gò má, dùng ánh mắt siêu moe siêu ngóng nhìn anh mình.

Ông anh cương quyết từ chối.

Thằng em lập tức nổi giận đùng đùng, "Khỉ gió em vì anh đến cả chân cũng gãy đây nè!"

"Nếu không vào bệnh viện, cũng không có cơ hội cho mày mơ mộng!" ông anh lạnh lùng bắn trả.

Thằng em tỏ ra rất đỗi tủi khỉ mà cúi đầu, nức nở nói, "Tim em đau quá, trống rỗng..."

"Bớt vờ vịt!" ông anh không nể mặt vạch trần cậu.

"Đậu! Giúp em có tí chuyện bộ chết hả!" thằng em ngẩng phắt đầu dậy.

"Phải!" ông anh thích làm nhất, chính là ức hiếp thằng em.

Thằng em bế tắc, đành phải rầu rĩ đọc sách y khoa tiếp, sẵn tiện ở trong lòng ngấm ngầm ngược đãi ông anh mình, thiệt đáng ghét mà, mình nhất định phải nhanh chóng gả đi thôi!

"Tiểu Hi." Lục Triển Phong đẩy cửa vào, tiện đà chào hỏi, "Cố tổng."

Cố Khải gật đầu với anh.

"Bác sĩ Lục." thằng em giấu sạch vào trong chăn, lại quay về con đường moe tươi tắn ngoan hiền.

Ông anh thầm dựng ngón giữa, mày có thể giả dối hơn thế nữa không!

"Đo nhiệt độ nào." Lục Triển Phong ngồi xuống mép giường, lấy nhiệt kế ra.

Thằng em thẹn thùng cởi nút áo, để lộ lồng ngực gầy gò, trên đấy có một cục u đo đỏ.

"Ủa, bị muỗi chích?" Lục Triển Phong lấy tay chà chà.

"Dạ." thằng em trả lời anh một cách e lệ, nhìn qua siêu siêu chuẩn nhà lành.

Đậu chớ đã quá rờ thêm mấy cái đi!

Lúc nhiệt kế lạnh ngắt tiếp xúc với da, thằng em không kìm lòng được mà rụt người, sau đó lại bật cười ngu.

"Sao lại mẫn cảm thế chứ." Lục Triển Phong bật cười, gài nút áo lại cho cậu.

Mẹ kiếp loại từ mẫn cảm này không thể xài bậy! Đấy là từ mẫn cảm! Trong lòng ông anh và thằng em như có cùng chục ngàn con ngựa phi lộc cộc, đây thật sự không phải khiêu khích sao! Đây thật sự không phải khiêu khích sao! Đây thật sự không phải khiêu khích sao!

"Cậu thích ăn kẹo bạc hà hiệu này?" giữa lúc ấy, Lục Triển Phong chợt thấy cây kẹo trên tủ đầu giường.

Cố Hi nghĩ bụng, ai lại thích ăn thứ kẹo tởm lợm đó! Không ngọt gì hết! Lạnh muốn chết cay muốn tiêu! Ngậm một miếng mà đầu lưỡi muốn đông con mẹ nó 5 phút luôn! Thiểu năng mới thích đấy!

"Tôi cũng thích ăn." Lục Triển Phong thuận miệng nói.

Đậu! Thằng em đổi thành vẻ mặt nghiêm túc ngay tức khắc, "Đúng, tôi thích nhất là ăn hiệu này."

"Tặng cậu cái này." Lục Triển Phong móc từ trong túi áo ra một hộp kẹo, "Mùi mới đó."

Khỉ gió thằng em hạnh phúc đến độ hít thở không thông!

Ông anh hết sức lo lắng nhìn thằng em nhà mình, phắc sao đến hô hấp cũng trở nên gấp gáp, phắc có khi nào kích động đến ngất xỉu không đấy!

Đừng làm xấu mặt nhau thế chứ!

"Anh." thằng em quay đầu nhìn anh mình.

Ông anh biết tỏng đi cầm cái ly lên, "Lại muốn uống nước phải không?"

Thằng em đỏ bừng cả mặt, trông có vẻ rất thuần lương trong trẻo, nhưng người làm anh lại có thể xuyên qua bản mặt của nó nhìn thấu được nội hàm —— má nó biết rồi còn không mau đi đi, làm bóng đèn thú vị lắm à thú vị lắm à!

Tiểu tiện nhân! Ông anh bật thẳng ngón giữa ở trong lòng, mang theo cái ly đùng đùng ra khỏi phòng!

Mấy trò bác sĩ kiểm tra cơ thể bệnh nhân là đáng chán nhất xì xì!

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên mang theo cặp lồng cơm từ trong thang máy đi ra, vừa hay chạm mặt anh.

Đoán chừng là do vừa bị thằng em và bác sĩ Lục kích thích, ông anh hết sức nghiêm túc nói với vợ, "Sau giờ tan sở không phải gọi Cố tổng."

"... Vậy gọi thế nào?" Lưu Tiểu Niên có hơi khó hiểu hỏi lại.

Ông xã? Honey? Tướng công? Chồng? Chủ nhân? Cố tổng sục sôi yy một thoáng, sau đó bình tĩnh mà nói, "Gọi tên anh."

"Hình như không tốt lắm." Lưu Tiểu Niên cảm thấy hơi vô lễ.

Mẹ kiếp có cái qué gì không tốt! Cố Khải rất cương quyết, "Tôi không thích tan sở rồi mà còn nghe người khác gọi Cố tổng!"

Lưu Tiểu Niên hết biết làm sao, "Được rồi, nghe lời anh."

Vợ đúng là vừa hiền vừa ngoan vừa tốt, tâm trạng Cố Khải lên được một tí, "Hôm nay ăn gì thế?"

"Tôi hầm canh gà củ từ." Lưu Tiểu Niên đi cùng anh đến phòng bệnh, "Tiểu Hi hôm nay đã đỡ hơn chưa?" Cố Khải khinh bỉ trong lòng, giờ tiểu tiện nhân kia mỗi ngày đều chỉ lo 'lên cơn', thật là tốt đến không thể tốt hơn!

Sau khi cửa phòng bệnh được đẩy ra, mẹ kiếp Cố tổng thoắt cái đứng hình! Vì anh thấy Lục Triển Phong đang lột quần con của em anh! Mà em anh thì đang cười bằng cái bản mặt thẹn thùng dâm đãng!

"Hai người đang làm gì?" giọng ông anh run rẩy, mọe nó có cần hiệu suất cao đến thế không!

Hiển nhiên thằng em không ngờ lần này ông anh sẽ quay lại nhanh thế, vì vậy mà đờ ra trong một thoáng!

Lục Triển Phong giải thích, "Tiểu Hi nói cậu ấy ――"

"Không cho nói!" thằng em mặt mày tái mét, một tay bịt lại miệng của người trong lòng.

Bác sĩ Lục nhìn cậu với vẻ vô tội.

Mặt thằng em đỏ phừng phừng, ánh mắt lại rất cương quyết!

Bác sĩ Lục giơ tay đầu hàng —— Được rồi, tôi không nói.

Thằng em hết sức ai oán lia mắt nhìn ông anh.

Ông anh không hề khách sáo trừng ngược lại —— Sao có thể cho người ta tùy tiện lột quần mày!

"Tôi về văn phòng trước đây." Lục Triển Phong sắp xếp bệnh án, "Ăn cơm ngon miệng."

Thằng em ngoan ngoãn gật đầu, thâm tình dõi mắt nhìn theo người trong lòng rời khỏi phòng bệnh.

Ông anh hung hăn nhéo mặt cậu, "Mới nãy đang làm gì hả?"

Thằng em bị nhéo đến kêu oai oái, xin giúp đỡ nhìn chị dâu nhà mình.

Tiếc thay Lưu Tiểu Niên không phát hiện, cậu đang hết sức tập trung vào việc gọt trái cây, cơ bản không chú ý đến ánh mắt nóng rực của thằng em!

Thành ra thằng em chỉ có thể cố gắng chỉnh thiệt nhỏ giọng để nói với ông anh, "Em nói với ảnh em bị trĩ..."

Ông anh thoáng vật vờ, "Mày còn có thể vô sỉ hơn thế không hả, sao có thể bịa ra cho mình cái bệnh mất mặt thế hả!"

Thằng em đem mình bọc kín trong chăn, xấu hổ chết đi được.

Ông anh đau lòng không dạy dỗ thằng em nên hồn, mẹ kiếp chỉ biết cho trai, không biết gì là rụt rè!

Sau khi trông nom thằng em cơm nước xong xuôi, Cố Khải thấy Lưu Tiểu Niên có vẻ buồn ngủ, nên bảo cậu về nhà nghỉ ngơi trước.

"Ừ, tôi đi toilet cái đã." Lưu Tiểu Niên thu dọn bàn, một mình ra ngoài.

"Anh, anh cũng về sớm đi, em ở một mình được mà." Cố Hi tỏ ra hết sức ngoan hiền săn sóc, dốc lòng tạo ra cơ hội phát triển cho anh và chị dâu mình, đương nhiên trên hết là vì tạo ra không gian riêng tư cho mình và bác sĩ Lục!

Đêm khuya thanh tĩnh cô nam quả nam, chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy rạo rực dễ sợ!

Ông anh nhìn thằng em bằng cái vẻ khinh bỉ, tiện tay cầm hộp kẹo bạc hà.

"Dừng tay!" thằng em rú lên hoảng sợ.

Ông anh bị hù giật bắn, bực bội nạt lại thằng em, "Lại gì nữa!"

"Đó là kẹo bác sĩ Lục cho em!" thằng em cướp lại, "Anh không được phép ăn, em phải đốt nhang thờ!"

...

Ông anh cảm thấy sầu não ghê đời, mẹ kiếp sao mình lại có một thằng em đần thế chứ!

Một phút hai phút, mười phút qua đi, Lưu Tiểu Niên vẫn chưa trở lại. Cố Hi phiền muộn hỏi anh mình, "Có khi nào chị dâu bị táo bón không?"

Ông anh trừng lại cậu với vẻ bạo ngược, "Mày câm miệng!"

Thằng em rất tủi thân, "Đó là chuyện rất bình thường mà, sau này bảo cậu ấy uống nhiều nước là được."

Ông anh nhìn đồng hồ đeo tay, sao đi lâu vậy chứ!

Lại năm phút nữa qua đi, Cố Khải gọi điện cho cậu, không ai bắt máy.

Vì vậy ông anh quyết định đi ra ngoài tìm.

Trong toilet một đống chú bác, không có vợ mình.

Trước máy bán nước một đống con gái, cũng không có vợ mình.

Cố Khải nhăn mày, gọi điện cho Cố Hi.

Thằng em 囧 囧 nói, "Còn chưa về."

"Em ấy có thể đi đâu được chứ?" Cố Khải bắt đầu sốt ruột.

Thằng em rất tri kỷ mà an ủi ông anh nhà mình, "Anh yên tâm, chị dâu sẽ không bị bắt cóc đâu!"

"Cảm ơn mày đã nhắc nhở tao là còn có khả năng này!" ông anh nghiến răng nghiến lợi.

Thằng em hết sức ấm ức, em cũng là có lòng tốt mà hụ hụ...

Sau khi cúp máy, Cố Khải đi thẳng xuống lầu tìm, đúng lúc thấy Lưu Tiểu Niên và Lục Triển Phong xách nước từ đối diện đi đến, đang nói nói cười cười bước vào đại sảnh.

"Tôi đi trước đây, cậu cũng nên về nhà sớm." trên mặt Lục Triển Phong vẫn là vẻ dịu dàng trước sau như một.

Lưu Tiểu Niên gật đầu, cười hí hửng chào tạm biệt, sau đó vẫn nhìn theo anh đi lên lầu.

"Đi đâu đấy?" Cố Khải đi tới bên cạnh cậu hỏi.

"Đi ra ngoài mua nước." Lưu Tiểu Niên đang cầm trà sữa, "Trùng hợp gặp bác sĩ Lục, ảnh còn nói tôi nhìn rất giống một người bạn của ảnh."

Đậu! Nội tâm Cố Khải lâm thời rơi vào vòng xoắn vặn, đây rõ ràng là tình tiết bắt chuyện cũ rích nhất trong mấy bộ phim truyền hình mà! Bất luận trông giống bạn gái cũ, bạn thân hay người thân đâu đâu đó, mọe nó mục đích cuối cùng đều phát triển thành bạn gái! Quy tắc này luôn luôn đúng cho nam nữ!

Sao lại vậy chứ! Chiều hướng này cũng huyền bí thái con mẹ nó quá rồi!

Cố tổng cảm giác bản thân như đã xuyên vào trong tiểu thuyết!