Trên đường từ bệnh viện về nhà, Cố Khải vẫn tiếp tục vướng vít vụ việc của bác sĩ Lục. Phắc sao lại có người đàn ông hiếm lạ thế chứ, không chỉ dụ dỗ thằng em mình, giờ còn tiếp cận vợ mình!
Đúng là xấu vượt mức quy định! Cố tổng siết chặt tay lái!
"Ăn kẹo không?" Lưu Tiểu Niên khui một bịch kẹo đủ mùi.
"Ăn!" giọng điệu của Cố tổng nghe đặc biệt nham hiểm! Còn muốn độc ác hơn cả bà hoàng hậu bán táo độc!
Lưu Tiểu Niên đưa một viên kẹo tròn tròn đến bên miệng anh, hơi chút chột dạ hỏi, "Đang êm đẹp, sao lại giận?"
Cố tổng không trả lời, cúi đầu hằn hộc cắn nát kẹo trong miệng, lại cảm giác được đầu ngón tay lành lạnh lướt nhẹ qua môi mình!
Phắc đây có phải giống như mình vừa hôn vợ mình một cái không!
Chắc cú rồi!
Thật sự hôn được rồi?
Đậu! Cố tổng thoáng có cảm nghĩ kẹo ô mai thiệt mềm thiệt thơm lại thiệt ngọt!
"Muốn nữa!" Cố Khải hơi bị nóng ruột.
Lưu Tiểu Niên không rõ ý anh, lại lấy ra một cây kẹo ngậm đưa cho anh.
Cố tổng bị cụt hứng, mẹ kiếp sao cái kẹo này lại dài vậy, hoàn toàn hết cách lợi dụng ẻm nhân dịp ăn kẹo rồi!
"Ăn ngon lắm đó, mùi xoài." Lưu Tiểu Niên thấy anh không há miệng, nên cầm cây kẹo quơ qua quơ lại.
Cố Khải đành phải há miệng ngậm, bên nhóp nhép bên để lòi nửa cây cán kẹo lặc lẹo ngoài miệng, siêu tục, không phù hợp với phong thái lạnh lùng cao quý của tổng giám đốc tí nào!
Lúc đợi đèn đỏ, Cố Khải cảm thấy bầu không khí trong xe hơi bị yên tĩnh, nên thuận tay mở radio, đài giao thông đang phát một khúc dương cầm du dương, nhịp điệu chầm chậm lưu loát, nghe có cảm giác rất rất hạnh phúc! Đúng như trong dự liệu, Cố tổng bắt đầu nhộn nhạo, mẹ kiếp bầu không khí tốt đẹp thế, có nên bày tỏ cái không? Có nên bày tỏ cái không? Có nên bày tỏ cái không? Trong lúc anh còn đang bận do dự xoắn xuýt, thì tiếng đàn dương cầm véo von đã dừng lại, thay vào đó là một giọng nữ nghẹn ngào, "Ông xã, em... em lại có thai rồi!"
"Có thai ngoài kế hoạch, hãy đến bệnh viện Nhạc Thiên Vô Thống Nhân Lưu! Công nghệ Hàn Quốc, giải quyết vấn đề chỉ trong vòng ba phút! Hôm nay đến Nhân lưu, ngày mai đã đi làm!" giọng nam hùng hậu khí phách vang dội, hết sức đáng tin!
Đậu! Cố tổng cực chẳng đã phải dằn lại nội tâm đang xôn xao của mình, đồ ngu mới mượn cái Vô Thống Nhân Lưu để bày tỏ với vợ!
"Đúng rồi, cuối tuần này tôi muốn đi sắm đồ nội thất." Lưu Tiểu Niên vừa ăn vừa nói, "Đợt trước giường và nệm đều bị nước ngấm, sắm thêm một ít đồ mới."
"Anh đi chung với em." không đời nào Cố Khải thả cậu đi một mình.
"Nhưng sẽ tốn thời gian lắm, nếu anh bận ――"
"Rảnh." Cố Khải thành khẩn cắt ngang cậu, "Tôi cũng thường thích đi dạo ngắm đồ gia dụng!" dạo xong rồi cùng đi ăn, cùng xem phim, cùng nắm tay, cùng đi ngủ, quả là tuyệt đến không thể tuyệt hơn! Cảm xúc trong Cố tổng trào dâng, cảm giác cuộc đời thật xán lạn!
"Vậy tôi có thể dẫn Hùng Mạnh theo không?" Lưu Tiểu Niên hỏi, "Nó cũng muốn mua sô pha mới."
"Không được!" Cố Khải từ chối ngay tấp lự.
"Tại sao?" Lưu Tiểu Niên hơi bị bất ngờ.
"..." cái này còn mọe nó hỏi tại sao? Cố tổng cố giữ giọng bình tĩnh, "Anh không thích đi dạo phố cùng người lạ." tuy lý do này nghe có vẻ hơi bị gái, nhưng trong tình thế cấp bách, không nghĩ ra cái cớ nào khá hơn!
"À." Lưu Tiểu Niên rầu rĩ ngẫm nghĩ, kẻ có tiền quả nhiên rất quái gở... Đi dạo phố, không phải càng đông càng vui sao.
"Quan hệ giữa em và hàng xóm rất tốt?" Cố tổng 'lơ đễnh' hỏi.
"Ừm, tụi tôi là bạn đại học, lúc ở ký túc xá một người ngủ trên một người ngủ dưới." Lưu Tiểu Niên cười tít mắt, "Cậu ấy rất tốt bụng đó, giúp tôi mua cơm còn giúp tôi khiêng nước."
Cố Khải thoáng chút hâm mộ rồi lại vừa ghen vừa hận, hồi đại học chắc vợ đáng yêu nhỏ nhắn hơn cả giờ, nào thì ngô ngố, tóc tai bù xù, mặt chọt một cái là thủng! Vậy mà mình cứ thế bỏ lỡ! Nhớ đến lại thấy đáng tiếc... Thở dài thườn thượt!
Không có Cố Hi, nhà cửa trở nên quạnh quẽ hơn, Cố Khải thay đồ xong thì vào thẳng phòng sách làm việc, Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn ngồi kế bên anh ôm laptop sáng tác, tiện thể nhóp nhép khoai tây chiên.
"Bớt ăn mấy thứ thực phẩm rác." Cố Khải cảm giác như có con chuột ngồi kế bên ấy, bèn đưa tay xoa đầu cậu.
"Vị cà chua!" Lưu Tiểu Niên mút ngón tay, híp cả mắt, "Ăn ngon!"
"Có cần gọi ít đồ ngọt cho em không?" ngữ điệu của Cố Khải rất đỗi cưng chiều.
"Không cần, tôi mua hạt sen và nấm tuyết, đợi lát nữa tự nấu nước chè." Lưu Tiểu Niên chỉ chỉ laptop, "Yup, còn mấy trăm chữ là xong rồi."
"Truyện mới?" Cố Khải đưa đầu qua nhìn, lẩm bẩm Người yêu ngây thơ của tổng giám đốc đại gia? Phắc cái tựa Mary Sue điển hình!
"Anh không được đọc lên!" lỗ tai Lưu Tiểu Niên nóng bừng, tuy rằng viết tiểu thuyết kiểu này rất được tiền... Nhưng thật sự cảm thấy rất mất mặt! Siêu thiểu năng có hiểu không hả!
"Vì sao không được đọc lên?" Cố Khải vui à.
"À ừm... Tôi đi nấu nước chè!" Lưu Tiểu Niên áp dụng chiến thuật đà điểu, bỏ lap lại chạy mất tăm, rất sợ bị kéo lại thảo luận tình tiết!
Cố tổng ngồi tại chỗ mà kích động! Người yêu ngây thơ của tổng giám đốc đại gia, tựa truyện trùng hợp thế cơ, rõ ràng đang viết về mình và ẻm mà! Cho nên, đây là một áng văn tự thuật? Phắc cái giả thiết này sao mà mỹ hảo quá!
Cố Khải hăng hái bừng bừng ngồi vào ghế của cậu, kéo chuột xuống để xem.
Anh, là hoàng thái tử đến từ gia đình danh giá, khiêm tốn, thần bí, khép kín, đẹp trai, nghịch thiên... Mọe nó nghịch thiên là sao? Cố tổng vuốt cằm, tiếp tục đọc xuống dưới.
Gặp cô, một cái liếc mắt đã làm anh bị đắm chìm trong đấy! Vì cô mà điên rồ, vì cô mà si mê, vì cô mà một lòng một dạ, vì cô mà không tiếc từ bỏ gia tài tiền tỉ!
Nhưng cô lại không yêu anh, người cô yêu là một cái anh khác, tuy anh đối với cô tàn nhẫn, ác độc, vô tình, cay nghiệt, nhưng cô cứ thế dùng cả sinh mạng để yêu anh!
Anh biết rõ người cô yêu không phải anh, nhưng vẫn chấp nhất mà bảo bộc cô, trông mong một ngày cô có thể phát hiện điểm tốt ở anh, mà từ bỏ cái anh khác!
Giữa anh, cô và anh, đến cùng sẽ nảy sinh mối tình quyến luyến lại thảm thiết ra sao?
Không ai biết được đáp án, hoặc có lẽ chưa từng có đáp án.
Cô, anh, và anh, bắt đầu từ khoảnh khắc đầu tiên ấy, đã định trước là một vở bi kịch không tài nào xoay chuyển...
Đậu! Cố tổng thấy choáng rồi, hoàn toàn không hiểu ý định mà vợ muốn biểu đạt!
Chuyện này sao có thể! Cố Khải tự bất mãn với bản thân mình, quá xá tệ mà, lại có thể không tài nào tâm linh tương thông với vợ! Để giải quyết vấn đề này, Cố tổng đã làm ra một chuyện siêu siêu hèn, anh lập một tài khoản QQ gái tính, tham gia cộng đồng độc giả của "Thỏ hồng Jelly", muốn thấu hiểu vợ nhà mình hơn!
Mẹt mỏi sẽ không êu nữa: hoan nghênh người mới ~
Công túa Khả Nghi: chế mới đăng hình đi ~
Tốt 1 cây nhang: khai tủi đê ~
Héc sắc huyết tọc: chọc ghẹo chế mới ~
Cố tổng tức thời nổi đóa, mẹ nó cái này là tiếng nước nào!
Mẹt mỏi sẽ không êu nữa: chế mới nói chuyện đi, lanh lên!
Hình như là bảo mình nói chuyện? Cố Khải do dự gõ bàn phím.
Yêu Thỏ hồng Jelly nhất: chào mọi người.
Trong nhóm tức thời im bặt! Một phút hai phút, sau ba phút, Cố tổng bất ngờ bị đá con mẹ nó ra khỏi nhóm QQ một cách tàn nhẫn vô tình! Không! Hề! Báo! Trước! Đây quả thật là một sự sỉ nhục! Cố Khải hậm hực nuốt nước bọt, tiếp tục bất khuất xin gia nhập một nhóm khác! Không thành vấn đề, dù sao vợ nhà mình cũng rất nổi trong giới thiếu nữ, có khi là nhóm cấp cao!
Yêu cầu tham gia nhanh chóng được đồng ý, may mà nhóm này không dùng tiếng sao Hỏa, mọi người đều dùng chữ Hán giản thể để hoan nghênh mình!
Lạc Lan Dung Hoa: hoan nghênh muội muội gia nhập.
Cố tổng hoảng hồn, muội muội?
Khuynh Chiêu Nghi: chẳng hay năm nay muội muội bao tuổi?
...
Cố tổng rất lấy làm xoắn xuýt, trái con mẹ nó lương tâm mà gõ bàn phím.
Yêu Thỏ hồng Jelly nhất: mười tám.
Khuynh Chiêu Nghi: ồ, tuổi muội muội hơn lớn tí, sợ không hầu hạ hoàng thượng được.
Mặt Cố tổng như thể bị chuột rút, mẹ kiếp ai muốn hầu hạ hoàng thượng! Hơn nữa mười tám tuổi lớn chỗ nào!
Dao Lương Đệ: tỷ tỷ đừng nói vậy, dù tuổi hơi lớn, nhưng nếu tài hoa hơn người, dòng dõi cao quý, tri thư đạt lý, cũng thực khiến người yêu thích.
Khuynh Chiêu Nghi: nói vậy cũng đúng, quả nhiên vẫn là muội muội trạch tâm nhân hậu. Ban thưởng một hộp trân châu, mười cây tơ lụa!
Dao Lương Đệ: tạ ơn tỷ tỷ ban thưởng, muội muội nguyện ngâm một khúc thơ, chỉ mong tỷ tỷ vui vẻ.
Dao Lương Đệ: thải hồng phiên phiên vũ, điệp nhi song song phi, nhất phiết kinh hồng, nhất sinh nhất thế, nhất nhãn vạn niên!
Khuynh Chiêu Nghi: muội muội thật sự là tài hoa xuất chúng, tỷ tỷ lấy làm hổ thẹn.
Dao Lương Đệ: tỷ tỷ quá khen.
Đây là nhóm quái gì vậy, nhóm xuyên không? Nhóm văn học? Cố tổng cảm giác mình hơi hơi bị đau mề!
Oản Phương Nghi: ấy, các vị tỷ muội, nương nương tới ~
Dao Lương Đệ: tham kiến nương nương ~
Khuynh Chiêu Nghi: nương nương kim an~
Thư Quý Phi: nương nương vạn phúc ~
Trần Thục Phi: nương nương thiên tuế ~
Kim Quý Nhân: nương nương cát tường ~
Mấy người lặn im ỉm cũng đồng loạt nhoi lên từng người một, Cố tổng hết hồn, ai đến đấy.
Liên Tịch Hoàng Hậu: các vị muội muội bình thân.
Thự Quý Phi: tạ ơn nương nương ân điển, dường như hôm nay nương nương đến trễ hơn mọi ngày.
Liên Tịch Hoàng Hậu: lão sư của ai gia hôm nay dạy quá giờ.
Liên Tịch Hoàng Hậu: tan học muộn.
Cuối cùng Cố tổng cũng hộc con mẹ nó máu!
Dao Lương Đệ: đúng rồi nương nương, hôm nay có một vị muội muội mới đến, tuy tuổi hơn lớn, nhưng nếu nương nương thích, không ngại lưu lại, thâm cung tịch mịch, nhiều tỷ muội bầu bạn chung quy vẫn tốt hơn.
Liên Tịch Hoàng Hậu: người mới đâu?
Quý Công Công: ý chỉ của hoàng hậu nương nương, người mới đâu, sao còn không mau hiện thân?
Mẹ kiếp lại còn có cả công công! Cố tổng cảm giác tam quan của bản thân đang bị Godzilla chà đạp!
Yêu Thỏ hồng Jelly nhất: là tôi.
Quý Công Công: to gan, dám cả gan bất kính với nương nương, tha xuống vả miệng hai mươi cái ngay!
Yêu Thỏ hồng Jelly nhất: ...
Liên Tịch Hoàng Hậu: nữ tử dân dã, thật là làm ô uế mắt ai gia.
Sau ba giây, tiếng kèn chớp bật chớp bật, Cố tổng chẳng hề nghi ngại bị đá lần thứ hai!
Đây đúng là quá đắng mề mà! Cố Khải bên hít sâu cố lấy lại bình tĩnh, bên xin gia nhập nhóm thứ ba! Lần này nhất định phải thành công! Nhất định phải nhẫn nhục! Gọi nương nương thì đã sao, gõ tiếng sao Hỏa thì đáng gì! Chỉ cần có thể rút ngắn khoảng cách với vợ, bảo mình làm gì cũng được! Vì đấy mới là tình yêu!
Nhóm này cũng không ai để ý tới người mới, vì mọi người đang thảo luận sôi nổi về một bộ tiểu thuyết —— Kinh thế tuyệt luyến —— Tổng giám đốc cuồng dại cùng tình nhân thần bí!