"Thuốc giả?" Hồ Vân Phi giật bắn, ôm cậu vào lòng để an ủi, "Đừng khóc đừng khóc, nói cho anh biết chuyện là sao?"
Lâm Bình Bình rầu rĩ, mọe nó thiệt đau lòng gần chết mà, "Đau chết mất!"
Hồ Vân Phi hoàn toàn không rõ tình trạng hiện tại, đành phải ôm cậu vào sô pha ngồi trước, vừa dỗ vừa dụ cả buổi, cuối cùng mới từ trong lời tự thuật ngắt quãng của cậu hiểu được đại khái.
Nói túm lại, tối hôm qua sau khi Lâm Bình Bình vật vã khắc phục chướng ngại tâm lý, dùng tư thế dung tục ngồi vào trong chậu, nơi nào đó thoắt chốc đau tột bậc, sau đó mọe nó ngất ngưỡng đến độ sao kim bay quanh đầu.
Nhìn mặt cậu khóc đến độ biến hình bánh bao, Hồ Vân Phi ráng cấu lòng bàn tay để không cười thành tiếng, mẹ kiếp sao lại ngốc thế chứ! Cái cảnh này, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ làm anh cười suốt năm phút!
"Anh còn dám cười!" Lâm Bình Bình thẹn quá hóa giận dồn sức đá anh ta, "Đều do đồ khốn nạn nhà anh làm hại!"
"Ngoan, anh sai, anh sai, là do anh sai đã được chưa?" Hồ Vân Phi vỗ vỗ lưng cậu, "Anh dẫn em đi bệnh viện."
"Xì!" Lâm Bình Bình nhìn anh hầm hầm bằng cái vẻ khinh khỉnh.
Hồ Vân Phi đứng dậy, đi vào toilet bừa bộn cầm bình thuốc kia lên, trong bình thủy tinh trong suốt còn lại một nửa thuốc.
"Trước đây dùng không bị sao hết?" Hồ Vân Phi vừa đọc hướng dẫn sử dụng vừa hỏi cậu.
Mẹ kiếp làm gì có trước đây! Lần đầu tiên của ông đây đã cho tên cầm thú nhà anh đó! Lâm Bình Bình ôm một bụng ủy khuất, "Trước đây chưa từng dùng."
"Chưa từng dùng?" Hồ Vân Phi cau mày, "Vậy sao chỉ còn nửa bình?"
"Vì tối qua tôi dùng hết nửa bình chứ sao!" Lâm Bình Bình bị anh hỏi mà trở nên mù mờ.
...
Hồ Vân Phi thở dài, chỉ số thông minh sao mà siêu thực thế.
"Sao vậy?" Lâm Bình Bình khó hiểu.
"Trên hướng dẫn sử dụng có ghi, một lần một nắp." Hồ Vân Phi khoác thêm áo cho cậu, "Đổ vào tận nửa bình, không đau mới lạ."
Lâm Bình Bình bừng tỉnh trong uất ức, mới chợt nhớ đến tối qua lúc mình chạy ra khỏi tiệm, hình như nghe man mán bà bác gọi với theo cái gì nắp nắp ấy.
Đậu! Sao mình có thể bất hạnh thế chứ, con mẹ nó đời đúng là bể khổ!
"Chắc không đến nỗi to tát lắm đâu." Hồ Vân Phi đỡ cậu đứng dậy, "Chúng ta đi bệnh viện, đừng lo lắng."
"Tôi còn phải đi làm." Lâm Bình Bình nhìn đồng hồ.
"Không cần." Hồ Vân Phi rất thẳng thắn, "Tôi xin nghỉ dùm cậu."
"Vậy còn anh, anh không cần đi làm à?" Lâm Bình Bình hỏi.
"Cưng đã thành thế này, anh còn tâm trạng đâu mà đến công ty." Hồ Vân Phi khóa cửa dùm cậu, "Đi thôi."
Trong lúc đợi thang máy, Hồ Vân Phi đưa tay qua, cầm tay phải của cậu một cách rất tự nhiên.
Lâm Bình Bình hơi chần chừ, cuối cùng vẫn giật tay ra.
Không phải người đồng hành, thì không cần thiết có thêm nhiều vướng mắc. Sự thật rõ ràng, anh ta chỉ muốn tìm người làm bạn trên giường, còn mình lại muốn tìm một đối tượng có thể bầu bạn cả đời, hai người như vậy ở bên nhau, người động lòng trước nhất định sẽ là mình, người bị tổn thương nhiều nhất rồi cũng sẽ là mình.
Nếu có thể đoán trước được kết quả, thì chẳng còn lý do gì để mê mẩn sự dịu dàng giả dối này.
Nhìn vẻ mặt đề phòng của Lâm Bình Bình, khóe miệng Hồ Vân Phi nhếch lên tự đắc, không tiếp tục miễn cưỡng cậu.
Mà lúc này, trong biệt thụ nhà họ Cố, Cố tổng đang ở trong phòng tắm chỉnh áo ngủ, bảo đảm cổ áo mở rộng để cơ ngực của mình có thể thấp thoáng trong tầm mắt, rồi lại không quá mức dâm dật!
Giờ vợ nhất định là đang ở trong bếp tận tụy đảm đang, cảm giác có 'nhà' thật là trên cả tuyệt vời! Sau khi chải chuốc sửa soạn đã đời, Cố tổng bảnh bao vượt cửa đi xuống lầu. Mọe giờ mà có phóng viên của CCAV đến phỏng vấn, anh nhất định sẽ dùng thái độ siêu ngạo để nói cho mà biết, ông đang rất hạnh phúc!
Trong bếp im ắng, không có tiếng xoong nồi quen thuộc như thường lệ, Cố Khải hơi hơi bức bối, lẽ nào hôm nay em ấy còn chưa dậy à?
Phắc! Cố tổng thoắt cái trở nên kích động, cơ hội để quang minh chính đại dòm trộm vợ ngủ thật sự là hiếm có nhá! Biết đâu chừng còn có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ đáng eo của ẻm, cái miệng be bé vênh vểnh, cả cái mông tròn mẩy! Con mẹ nó có khi nào ngủ khỏa thân không! Hoặc biết đâu chừng lần này cơ bản là ẻm muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ mình, nên cố ý không rời giường, hiện giờ đang đeo lỗ tai thỏ quỳ trên giường, mở to đôi mắt lóng lánh nước nói, chủ nhân, cái đuôi nhỏ của người ta đau quá à!
Mẹ kiếp có cần mỹ mãn thế không!
Cố Khải tự mình YY đến sôi máu, bèn lao như điên lên lầu chỉ bằng con mẹ nó hai ba bước, đứng trước cửa phòng Lưu Tiểu Niên vuốt lại đầu tóc, rồi mới nhẹ nhàng cong ngón trỏ gõ cửa, tiếng nhỏ đến độ không thể nghe thấy.
Con mẹ nó ngàn vạn lần không thể gõ quá lớn tiếng, nhỡ đâu đánh thức em ấy thiệt thì sao!
Kết quả trong phòng đến nửa cái bóng cũng không có, chăn được xếp gọn đàng hoàng, Cố Khải thoáng bay theo gió, sao lại cứ phát triển độc lập với nội dung kịch bản thế!
"Tiểu Niên." Cố Khải tìm cậu khắp nơi.
Trên bàn ăn có bày bữa sáng cùng một tờ giấy.
Mẹ kiếp cảnh y chang phim! Lẽ nào bỏ nhà đi? Cố tổng như bị sét đánh! Trong đầu thoáng hiện lên cảnh mình vật vã tìm vợ ở sân bay mãi mà không thấy, cuối cùng đau đến thắt lòng quỳ rạp xuống đất! Anh đưa tay run rẩy cầm tờ giấy lên!
− Tôi đến bệnh viện đưa bữa sáng, rồi đến thẳng công ty luôn, trong lò viba có trứng chiên, quay lại nửa phút rồi hãy ăn nha!
Cố tổng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhìn cái mặt cười ở chỗ đề tên mà nhộn nhạo, đậu vẽ nhìn cưng vãi! Vợ thiệt moe!
Trong bệnh viện, Cố Hi đang sốt ruột nhìn gương để trang điểm!
"Ăn sáng trước đi." Lưu Tiểu Niên đứng một bên, có hơi 囧.
"Không!" thằng em từ chối thẳng. Theo thường lệ, đúng chín rưỡi mỗi sáng Lục Triển Phong đều sẽ đi ngang qua đây, giờ đã 9 giờ 20 phút con mẹ nó rồi, mình đến cả tóc còn chưa chải xong, tâm trạng đâu mà ăn sáng!
Lưu Tiểu Niên không tài nào hiểu nỗi, giờ ngày nào cậu ấy cũng nằm viện không nhúc nhích được, sao còn điên cuồng xịt keo lên đầu làm gì?
Sau khi vuốt tóc xong, Cố Hi vẫn chưa thỏa lòng, từ trong ngăn tủ lôi ra một cái kẹp gài áo sáng loáng cài lên áo ngủ, cố làm cho bản thân có vẻ thướt tha cuốn hút!
Lưu Tiểu Niên: ...
Cậu tự trấn an bản thân, có lẽ đa phần các nhà nghệ thuật đều rất để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
"Bữa sáng có gì vậy?" sau khi tạo hình cho bản thân xong, cuối cùng thằng em cũng cảm thấy con mẹ nó chứ đói!
"Sandwich trứng, sữa tươi và salad." Lưu Tiểu Niên dọn bàn ăn cho cậu, "Cậu từ từ ăn nha, tôi phải đi làm đây."
"Ừ, cảm ơn." thằng em cười đặc biệt tươi tắn, vì cậu thấy Lục Triển Phong đang đi về phía này.
Lưu Tiểu Niên đi lướt qua Lục Triển Phong trên hành lang, bác sĩ Lục ngừng bước xoay người lại nhìn theo cậu, nhíu mày như thể nhớ đến chuyện gì đấy.
Thằng em ngồi dựa trên giường, bày ra tư thế cầm sandwich quý phái, mọe nó chờ tới lộn ruột luôn rồi nè, tay mỏi quá!
Sau đó từ ảnh ngược trên cửa sổ, cậu thấy Lục Triển Phong đột nhiên xoay người, giống như rất nóng lòng chạy đi! Đậu! Thằng em nghẹn họng nhìn trân trối, khỉ gió sao bỏ chạy mất rồi, khỉ gió sao không lại đây chứ!
"Này!" Lục Triển Phong đuổi kịp Lưu Tiểu Niên ở bãi cỏ, thở hổn hển níu cậu lại.
"Có việc gì à?" Lưu Tiểu Niên hơi bất ngờ.
"... Cậu là người nhà của Cố Hi?" Lục Triển Phong hỏi.
"Tôi là bạn của nhà họ." Lưu Tiểu Niên nhìn anh, "Sao vậy?"
"Có thể mạo muội hỏi một câu không, cậu họ gì?" Lục Triển Phong dò hỏi.
"Tôi tên Lưu Tiểu Niên." đối với bác sĩ điều trị chính của Cố Hi, Lưu Tiểu Niên không mấy đề phòng.
"Lưu?" dường như Lục Triển Phong rất lấy làm bất ngờ với đáp án này, anh cười vẻ có lỗi, "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
"Không sao đâu." Lưu Tiểu Niên cười cười, "Tôi đi làm đây, tạm biệt."
Lục Triển Phong gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt cậu.
Thằng em ở trong phòng bệnh ngốn sandwich như điên, phắc ngon ghê, đẳng cấp cao hơn bên ngoài bán không biết bao nhiêu cấp, chị dâu đúng là mẫu phụ nữ lao động thông minh khéo tay! Trứng chảy xuống ngón tay, thằng em thè lưỡi liếm chả còn hình tượng gì sất, dù sao bác sĩ Lục cũng không có đây! Nói ra mới nhớ, sao đang êm đẹp ảnh lại bỏ chạy thế nhỉ?
Chẳng lẽ là do cảm nhận được tình yêu nồng cháy của mình, bị hù chạy? Thằng em bên ngồi suy đoán nguyên nhân đáng sợ, bên lại dùng biểu hiện nghiêm trọng ngoạm salad, mặc kệ lá rau quạt trên mặt mình, không ra hình ra dáng gì hết, vô cùng sa đọa.
"Tiểu Hi." đang lúc thằng em nhai nuốt mạnh bạo, Lục Triển Phong đột nhiên đẩy cửa đi vào!
Ông phắc! Thằng em lập tức khẩn trương lên, đực mặt ra mà nhìn bác sĩ Lục, như bị hóa đá! Chưa kể còn đang ngậm một miệng xà lách, con mẹ nó chẳng khác gì sơn dương!
Má nó đây không phải sự thật! Đây nhất định là ảo giác! Thằng em tự an ủi bản thân!
"Đang ăn sáng à?" Lục Triển Phong bật cười, đưa cho cậu tờ khăn giấy, "Trên mặt còn dính sốt kìa."
Thằng em cảm giác xấu hổ đến độ muốn chết luôn cho rồi, nhận tờ khăn giấy lau như điên.
"Còn đây." Lục Triển Phong rút thêm một tờ khăn giấy khác, lau sạch mũi cho cậu.
Nhìn gương mặt phóng đại của bác sĩ Lục, thằng em cảm thấy tâm loạn như ma, rất rất muốn hôn lưỡi với ảnh!
"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Lục Triển Phong lật bệnh án ra.
Thực tế thì thằng em cảm thấy rất khỏe, nhưng cậu lại tỏ ra nghiêm túc nói, "Bụng hơi đau."
"Thật?" Lục Triển Phong ngồi xuống mép giường, "Đau chỗ nào?"
Thằng em chủ động cởi nút áo ra, để lộ cái bụng trắng nõn nà rồi nói, "Ở đây."
"Nằm xuống, tôi kiểm tra cho cậu." Lục Triển Phong kê gối đầu lại cho cậu.
Thằng em ngoan ngoãn nằm thẳng ra, hai má ửng hồng mặt mày thẹn thùng, trông như thể vừa làm xong việc cầm thú!
"Ở đây hả?" bàn tay của bác sĩ Lục rất ấm áp, ấn lên ấn xuống trên bụng thằng em.
Thằng em vừa kích động lại vừa nhột nhột, thành ra cái bụng run bần bật!
"Sao vậy?" bác sĩ Lục bị phản ứng của cậu làm cho giật bắn.
Thằng em căng mặt lắc đầu, "Không có gì hết."
Lục Triển Phong tiếp tục ấn lên bụng cậu.
Vậy nên cuối cùng thằng em cũng hết chịu nỗi, cười khằng khặc như bệnh nhân tâm thần!
Lục Triển Phong hết hồn, "Cậu cười gì vậy?"
Thằng em ca ngợi anh cái kiểu như bị chập mạch, "Ấn thiệt đã, mới đó đã hết đau rồi!"
...
Bác sĩ Lục dở khóc dở cười, "Lần đầu tiên gặp bệnh nhân như cậu đấy."
Thằng em bị ánh nhìn chăm chú của anh làm cho loạn nhịp, khỉ gió sao lại có người đẹp đến thế chứ, thật muốt lột tuốt luốt nhào qua quá!