Vừa vuột ra khỏi miệng, thằng em tức khắc cảm giác chuyện lớn không ổn rồi! Phắc sao mình có thể ngu đến thế chứ!
Lục Triển Phong cười lắc đầu, "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."
Thằng em khóc không ra nước mắt, tha thiết nhìn theo bóng dáng người trong lòng đi ra cửa!
Má nó chắc chắn ảnh cho rằng mình là đứa điên mà!
Thành ra vào lúc ông anh xách bình thủy quay lại, thì thấy thằng em đang rối rắm ngồi trên giường.
"Bác sĩ Lục đi rồi?" Cố Khải hỏi.
"Anh!" thằng em gọi một tiếng đầy thảm thiết.
Cố Khải bị giật con mẹ nó mình, "Sao vậy hả?"
"Chắc em thất tình mất rồi." thằng em suy nghĩ tiêu cực.
"Em yêu đương hồi nào?" ông anh khinh bỉ cậu.
Thằng em rơm rớm nước mắt hầm hầm nhìn anh mình!
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa." Cố Khải ngồi xuống bên giường, "Nói cho anh nghe, sao lại thất tình?"
Thằng em thút thít nói, "Vì em bảo ảnh gọi em là mẫu hậu."
Ông anh tức khắc cười văng nước miếng.
"Anh còn cười!" thằng em đau lòng gần chết.
"Không sao đâu, nói không chừng anh ta sẽ cảm thấy em rất đáng yêu." ông anh an ủi thằng em.
"Thật chứ?" thằng em rất đau khổ.
"Đương nhiên là thật rồi." ông anh rất nghiêm túc, "Anh gạt em bao giờ chưa?"
Thằng em nhìn anh với vẻ kỳ thị, "Anh gạt em quài."
Đậu! Ông anh dựng thẳng ngón giữa!
"Anh lấy giùm em cái áo ngủ đính cườm đến đây đi!" thằng em quyết tâm cược cả chì lẫn chài... Sai, là liều một ván...
"Mẹ kiếp áo ngủ cái mốc, rõ ràng là váy, còn bị rách lỗ chỗ." ông anh nghiêm khắc gạt phăng nó, "Không được mặc!"
"Anh là đồ đàn ông mọi rợ không có tế bào nghệ thuật!" thằng em tấm tức lên án.
Ông anh rất thẳng thừng bay qua bạo râm thằng em.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, ông anh rất lấy làm tự hào, đừng tưởng rằng kiếm một thằng bác sĩ tới thì anh mày không dám dạy dỗ mày!
Cùng lúc đó tại công ty, đồng sự tổ trò chơi đang trợn tròn mắt, nhìn nhân viên chuyển phát cầm bó bó hồng khổng lồ thay phiên ra vào văn phòng! Chưa đến mười phút, văn phòng đã biến thành biển hoa, hết sức rực rỡ! Định mệnh y chang ngày quốc khánh!
Mọi người đều đinh ninh hoa này là Cố tổng tặng cho nương nương, nên mọi người đều dùng ánh mắt 'biết hết rồi nha' nhìn nhau một cách mờ ám, mày biết mà, ghét nhất là tình tứ thế á!
Lưu Tiểu Niên không biết, còn đang ngơ ngơ đứng một bên hóng hớt.
Cuối cùng lúc hộp chocolate hoa hồng được đưa vào, nhân viên chuyển phát lấy giấy ký nhận ra, hỏi một câu hết sức rúng động, "Xin hỏi vị nào là Lâm Bình Bình?"
Toàn bộ văn phòng thoáng cái ồ lên, phắc không phải cho nương nương! Dám khoe khoang hạnh phúc trước mặt nương nương, thiệt chán sống rồi, tha ra ngoài xử bắn năm phút!
Lâm Bình Bình trắng mặt, "Cho tôi?"
"Phiền anh ký vào đây." nhân viên chuyển phát đưa giấy ký nhận, chỗ người nhận viết rõ rành rành – Lâm Bình Bình!
"Tôi không nhận! Không phải của tôi!" Lâm Bình Bình lắc đầu nguây nguẩy, con mẹ nó cái kiểu tặng hoa tởm lợm lại chơi nổi này, không cần nghĩ cũng biết ngay là ai, sáng sớm khó khăn lắm mới chuồn được khỏi khách sạn, không muốn dính dáng gì với tên bại hoại kia lần nữa đâu, cứu mạng! Mông đau lắm!
Nhân viên chuyển phát nhìn cậu với vẻ khó xử, "Xin hỏi có ai có thể ký thay không?"
"Không cho phép mấy người ký!" Lâm Bình Bình tức điên mà cảnh cáo, "Tôi từ chối nhận!"
Kết quả trong vòng một giây, tất cả mọi người cùng xông lên, chen lấn nhau giành ký nhận, tranh thủ hưởng ké chút hơi hạnh phúc có người theo đuổi!
Lâm Bình Bình khóc không ra nước mắt, định mệnh mình có cần suy nghĩ tới chuyện từ chức không đây...
Di động kêu ting ting, mở ra là tin nhắn mới ―― Bé cưng, có đồng ý xuống dưới lầu không?
Mặt Lâm Bình Bình trắng bệch, trong vòng tám bước chạy đến cửa sổ nhìn xuống, một chiếc xe Jeep đen đang đứng trước cửa công ty, dưới ánh mặt trời rực rỡ, vừa khí phách lại vừa trơ tráo y chang chủ nó!
Lâm Bình Bình nổi điên gởi tin nhắn lại ―― Anh để tôi yên!
Hồ Vân Phi nhanh chóng trả lời ―― Lẽ nào đêm đó anh hầu hạ cưng không đã?
Mặt Lâm Bình Bình đỏ đến độ sắp bừng lửa ―― Không được phép nhắc lại chuyện đó, tôi uống say, không biết gì sấc!
Hồ Vân Phi bừng tỉnh ―― Hóa ra em không sướng, vậy tối nay tụi mình tiếp tục.
Lâm Bình Bình hoàn toàn sụp đổ lao ra khỏi phòng văn phòng, mọi nhìn nhìn nhau, xảy ra chuyện gì thế?
"Anh đừng tới tìm tôi nữa!" Lâm Bình Bình chạy xuống lầu, tức giận rủa Hồ Vân Phi!
Hồ tổng giám kéo cậu vào xe, đóng cửa lại lập tức nhào đến hôn.
"Tên biến thái nhà anh!" Lâm Bình Bình sợ quá, dùng sức giãy dụa tìm cách chạy.
"Ngoan, cưng à anh sai rồi, anh sai rồi được chưa?" Hồ Vân Phi đè chắc cậu dưới người, "Sáng sớm tỉnh dậy không thấy cưng, thật lòng anh rất lo."
"Lo cái mọe anh!" Lâm Bình Bình còn đang đá đấm loạn xà ngầu.
"Đừng nhúc nhích!" giữa trán Hồ Vân Phi đã thấp thoáng ý giận.
Lâm Bình Bình thành công bị sợ rụt con mẹ nó về, vẻ mặt khiếp đảm nhìn anh.
Mẹ kiếp dữ quá!
"Chỗ đó của em bị thương còn chưa khỏi, đừng giãy dụa nữa, sẽ đau đấy." Hồ Vân Phi thả nhẹ giọng nói, "Nghe lời."
"Câm miệng!" Lâm Bình Bình chả có miếng khí thế nào trừng ngược lại anh.
"Còn khó chịu không?" Hồ Vân Phi ghé bên tai cậu thủ thỉ.
Nhớ tới buổi tối chẳng đâu vào đâu kia, vành mắt Lâm Bình Bình lại đỏ mọe nó lên.
Hồ Vân Phi không nói nữa, chỉ ôm chặt cậu.
Sau giờ tan sở, Lâm Bình Bình không tiếp tục cự tuyệt, để Hồ Vân Phi chở mình về nhà.
Căn hộ độc thân cao cấp, trang trí rất kawaii (đáng yêu), trên tường còn dáng hình trái dâu tròn tròn mập mập.
Hồ Vân Phi bật cười.
Cười cái mọe anh đó! Lâm Bình Bình tức tối mở tủ lạnh, cầm một chai nước đưa cho anh.
"Cưng dễ thương ghê." Hồ Vân Phi kéo cậu vào lòng, hôn cái chốc lên đôi môi mềm mại, "Anh dọn tới sống với cưng hen?"
"Anh dám!" Lâm Bình Bình hầm hầm nhìn anh, "Tôi sẽ thắt cổ ngay!"
... Hồ Vân Phi cau mày, "Tại sao?"
Cái tên bại hoại nhà anh còn có mặt mũi hỏi tại sao! Lâm Bình Bình chột dạ quay đầu đi, "Vì nhà rất nhỏ."
"Vậy thôi." Hồ Vân Phi không phải người thích tranh luận, đặt chai nước xuống rồi ôm ngang lấy cậu.
Lâm Bình Bình thoắt cái bị hoảng hồn đến độ hét thất thanh, "Cứu mạng!"
Hồ Vân Phi dở khóc dở cười, "Cứu mạng?"
"Thả tôi xuống!" Lâm Bình Bình liều mạng giãy dụa, sắc mặt trắng bệch.
Hồ Vân Phi thở dài, "Sợ anh đến thế à?"
Lâm Bình Bình cứ tiếp tục hét thất thanh không dừng!
Hồ Vân Phi rơi hắc tuyến đầy đầu, thả cậu xuống dưới đất.
"Anh đi ra ngoài!" Lâm Bình Bình vèo một cái lủi vào góc tường, cảnh giác 100% nhìn chằm chằm anh.
"Anh muốn xem thử vết thương của em thôi mà." Hồ Vân Phi giải thích.
Đậu! Xem vết thương cái mốc, còn không phải muốn lột quần tôi! Lâm Bình Bình cảm thấy mình đã nhìn thấu quỷ kế của anh, vì vậy ra sức xua tay, "Không cần! Anh mà dám đến gần là tôi nhảy lầu đó!"
Hồ Vân Phi không biết làm sao, "Được rồi, anh đi, có điều em phải bôi thuốc đấy, biết chưa?"
"Biết rồi biết rồi." Lâm Bình Bình thuận miệng trả lời cho có, đuổi anh đi.
Định mệnh tên này thật đáng sợ! Lâm Bình Bình dựa vào tường tự trách ghê gớm, đầu bị vào nước à, sao có thể cho phép anh ta đến nhà mình! Đậu! Không biết có phải vừa nãy cử động mạnh quá, mông đau thế!
Lâm Bình Bình lò mò lếch lại sô pha nằm ườn ra, cảm giác vẫn khó chịu, bèn đi mở ngăn kéo kiếm thuốc.
Nhưng thân làm một bé thụ trong sạch, trước đấy cơ bản không có bất cứ kinh nghiệm thực tiễn gì, đương nhiên trong nhà cũng không có chuẩn bị sẵn thuốc, thuốc cảm thì lại có một đống! Thành ra Lâm Bình Bình đành phải mặc áo khoác, tính đi đến hiệu thuốc dưới lầu mua.
Lần đầu tiên trong đời đi mua loại thuốc này, Lâm Bình Bình có cảm giác chột dạ không tài nào nói nên lời, cậu rón ra rón rén, định lẻn vào trong hiệu thuốc, ai biết cửa có bộ phận cảm ứng tự con mẹ nó động, chân vừa bước vào đã bắt đầu vang 'Hoan nghênh quý khách' không ngừng!
Phắc, Lâm Bình Bình bị dọa nhảy dựng.
"Xin hỏi quý khách cần gì?" một cô gái từ trong quầy hàng đứng lên, bề ngoài nhìn ước chừng hai mươi.
"..." Lâm Bình Bình rít gào trong lòng, mọe nó không phải mọi khi là một bà bác à, vì cái qué gì tới lúc mình có nỗi niềm khó nói, thì đổi con mẹ nó thành một cô bé dễ thương!
Ở trước mặt cổ, sao mình có thể nói ra câu trơ tráo như 'Rạn hậu môn' chứ!
"Quý khách không sao chứ?" đối mặt với người đàn ông đẹp trai thế, em gái cảm giác tim đập loạn nhịp.
Lâm Bình Bình xoắn xuýt cực, quanh đây chỉ có mỗi hiệu thuốc này, mông vẫn đang đau rát, mẹ kiếp rốt cuộc có nên mở miệng không đây! Mẹ kiếp cứ tiếp tục kéo dài có khi nào bị rò hậu môn không!
"Nhóc con, muốn mua thuốc gì?" đoán chừng bà bác vừa ăn cơm xong, vừa xỉa răng vừa đi vào.
Cô bé liền ngoan ngoãn ngồi trở lại quầy thu ngân, đoán chừng do sợ bị bà bác tìm cớ trừ tiền lương!
Lâm Bình Bình cố lấy hết can đảm, hạ thấp giọng nói như thể đang chắp nối với đảng ngầm, "Tôi bị rạn hậu môn."
Phắc muốn khóc quá thể.
"À, nứt hậu môn chứ gì." bà bác không hề ngạc nhiên, âm lượng quả thật như dọng thẳng vào màng nhĩ.
Cô bé thu ngân dùng ánh mắt ngỡ ngàng bắn thẳng vào cậu!
Lâm Bình Bình đỏ mặt tía tai, nhưng dù sao cũng đã lỡ mất mặt rồi, nên cậu dứt khoát giấy rách xé lề luôn, "Phải."
"Mới bị hay lâu rồi?" bà bác tiếp tục nói với âm lượng như chuông đồng.
Định mệnh rạn hậu môn cũng có mới hay cũ nữa? Lâm Bình Bình phất phơ theo gió, đương nhiên là mới rồi, mọe nó mới hôm trước thôi chứ đâu, quả thật là mới đến không thể mới hơn!
"Cầm về ngâm chậu, một lần một nắp nửa chậu nước." bà bác quăng cho một cái chai.
Đại loại là do cô bé thu ngân không thể khắc chế được mà bổ não khung cảnh và tư thế 'ngâm chậu' của cậu, mặt mũi đỏ bừng!
Lâm Bình Bình vội vàng trả tiền, cầm thuốc bỏ chạy như thể đang chạy lấy mạng.
Bà bác ở sau lưng gào với theo, "Quay lại! Còn chưa thối tiền nè!"
Lâm Bình Bình cầm theo chai thuốc chạy như bay về nhà, trong lòng chực trào cảm xúc uất ức.
Các bé 0 khác sau khi xong chuyện thì đều được chăm sóc ân cần, vì sao mình lại xui xẻo thế chứ! Không chỉ không ai chăm sóc, đến thuốc cũng phải tự mua!
Ngồi chồm hổm trong toilet tát nước, Lâm Bình Bình cảm thấy bản thân đúng là số khổ mà, lại đứt ruột đứt gan.
Sáng hôm sau, Hồ Vân Phi đúng giờ gõ cửa.
"Ai vậy?" Lâm Bình Bình mệt mỏi bò dậy ra mở cửa.
"Sao vậy?" Hồ Vân Phi nhíu mày, "Sao trông sắc mặt khó coi vậy?"
Sau khi thấy rõ người trước mặt, Lâm Bình Bình hoàn toàn sụp đổ mà bật khóc.
"Mọe nó tối qua tôi mua phải thuốc giả!"