Thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, tuy Cố Hi ngàn lần không muốn vạn lần không đành, đỡ đần lẫn nhau không nỡ chia lìa, nhưng cậu lại không tìm được lý do nào khác, chỉ buộc phải để bác sĩ Lục tạm thời chạy con mẹ nó luôn!
"Sao rồi?" ông anh quay lại hỏi tình hình chiến trận.
Thằng em rất lấy làm tự hào nói, "Em cho ảnh nhìn mông em!"
... Định mệnh có ai lỗ vốn như mày không! Ông anh rất bất mãn.
"Canh của chị dâu đâu, sao còn chưa đến?" thằng em đói bụng rồi.
"Phắc có khi nào ở nhà bị nổ bình gas không?" mặt ông anh thoắt cái tái mét.
Thằng em nhìn anh một cách khinh bỉ, "Đã bảo anh bớt đọc tiểu thuyết đi mà!"
"Đó là vợ tao viết!" ông anh rất lấy làm tự hào.
"Anh xem cái chỉ số thông minh của anh đấy!" thằng em hết sức đau xót.
Ông anh mỉa mai ngược lại, "Mới quen chưa đến một ngày đã trưng mông cho người ta nhìn, nghe là biết chỉ số thông minh rất cao rồi hen!"
Đậu! Thằng em bị phản bác đến câm họng, chỉ biết tỏ ra rất căm phẫn nói, "Chân em bị gãy mà anh còn ức hiếp em!"
"Ức hiếp mày đấy!" ông anh xắn tay áo, nhào tới chà đạp thằng em.
Thằng em vừa tức tối lại vừa mắc cười nhưng khổ nỗi đau chân chẳng thể động đậy, đủ thứ cảm xúc giao thoa, cuối cùng dẫn đến thằng em rít lên í ới!
Ông anh bị giật điếng người, âm thanh cũng khinh con mẹ nó khủng quá đi!
Thằng em hoàn toàn chìm đắm trong dư vị bị ông anh chọt lét không cách nào khắc chế, cười hớ hớ hớ cứ như đứa ngu, Cố Khải nhìn mà dở khóc dở cười, đưa tay cốc đầu cậu một cái, "Thằng ngốc nhà mày."
Bầu không khí triệu hồi hình thức ấm áp, thằng em làm nũng ôm lấy ông anh, "Em thích anh bác sĩ đó."
"Ừ, anh giúp em điều tra anh ta." Cố Khải xoa đầu cậu.
"Sau này hôn lễ của em và ảnh nên tổ chức ở đâu nhỉ?" thằng em rất sầu não.
Mọe nó khát tình hơi quá rồi! Ông anh nghiêm túc dạy dỗ thằng em, "Phải rụt rè."
"Em rất rụt rè mà." thằng em thẹn thùng.
"Giờ em muốn làm gì nhất?" ông anh hỏi cậu một cách khinh bỉ.
"Nhìn trym của ảnh!" thằng em trả lời hết sức hưng phấn.
Ông anh thoáng nổi giận đùng đùng, "Mẹ kiếp mày gọi thế là rụt rè?"
Mặt thằng em đỏ bừng.
"Nói chung trước khi anh điều tra rõ về anh ta, em không được làm gì hết, rõ chưa?" ông anh nghiêm túc căn dặn cậu!
Cố Hi rất biết nghe lời mà gật đầu, trong bụng thì nghĩ, mọe nó ngày mai có nên mặc áo ngủ tơ tằm của mình không nhỉ, đồ bệnh viện vừa nhám vừa xấu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy sắc tướng của bản thân!
"Anh mày vừa nói vì với mày hả!" Cố Khải véo mặt cậu.
"Đau!" thằng em bất mãn phản kháng.
Ông anh tiếp tục bạo hành.
Thằng em í ới gào đau, kế đó chị dâu cậu đi vào!
"Hai người ――" Lưu Tiểu Niên thoáng bối rối, không phải bị bệnh thì nên tĩnh dưỡng sao!
"Ôi ~ Thoải mái quá!" thằng em phản ứng thần tốc, dùng ánh mắt ngập tràn cảm kích nhìn anh mình, "Cảm ơn anh xoa bóp cho em!"
"Có gì đâu, đây là việc người làm anh phải làm mà." Cố Khải đắp chăn lại đàng hoàng cho cậu, hết sức hết sức hiền từ.
Lưu Tiểu Niên thở phào, lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra.
"Cảm ơn cậu." thằng em rất đỗi ngoan hiền.
"Chuyện nhỏ ấy mà." Lưu Tiểu Niên đưa cái muỗng cho cậu, "Ăn từ từ nghen."
"Còn anh ăn gì?" ông anh quýnh quáng, giống như bị bỏ đói mấy trăm năm.
"Chúng ta lại bàn trà ăn." Lưu Tiểu Niên cầm lên một hộp cơm, "Thời gian có hạn nên làm đại, anh đừng để bụng nha."
Cố tổng nghiêm túc lắc đầu, sao lại để bụng chớ, thích còn không kịp!
Trên bàn Cố Hi là canh xương nấu bắp và măng tây thanh đạm, với cơm tẻ rắc mè đen, trên bàn trà nhỏ là đậu hủ xào cà trứng thịt chua, cộng thêm canh xương có nêm hành lá.
Định mệnh có cần hiền thục thế không! Cố Khải cảm giác như lồng ngực bị hạnh phúc nhồi đầy, đến độ sắp tràn con mẹ nó luôn!
Người một nhà ăn uống hòa thuận, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn tiếng ăn canh mỹ mãn, Cố Khải múc miếng sườn ngon nhất cho Lưu Tiểu Niên, "Ăn nhiều chút."
"Cảm ơn Cố tổng." Lưu Tiểu Niên nhận chén canh, cười cảm kích.
Thằng em ngồi trên giường thở dài thườn thượt, mọe ơi sao vẫn còn gọi Cố tổng, tiến độ như thể bị nguyền rủa ấy!
Thế nên thằng em quyết định phải giúp ông anh thêm lần nữa!
Sau khi ăn xong, thằng em tìm cớ nhờ ông anh đi mua nước cho mình, còn mình thì tỏ vẻ huyền bí bảo chị dâu lại ngồi cạnh giường.
"Sao vậy?" Lưu Tiểu Niên hỏi cậu.
"Cậu có biết lý do tui ngã từ trên bờ tường xuống hông?" Cố Hi hạ giọng hỏi.
Lưu Tiểu Niên cũng bị cậu làm cho hồi hộp lây, "Sao sao?"
"Vì gần đây tui đang chiêm tinh." Cố Hi nói ra lời khiếp người.
... Lưu Tiểu Niên bối rối gật đầu.
"Vậy cậu có biết lúc đó tui nhìn thấy gì không?" Cố Hi tiếp tục vờ thần bí.
Lưu Tiểu Niên bị dọa đến sững người, "Cậu đã thấy gì vậy?"
"Tui thấy chuyện kiếp trước của cậu và anh tui!" Cố Hi tỏ ra hết sức trầm trọng nhìn cậu!
Lưu Tiểu Niên không biết bản thân phải trưng ra mặt gì cho hợp.
"Thực chất cậu là một cữu vĩ hồ!" thằng em nghiêm túc vỗ bàn!
"Tôi?" Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười.
"Còn anh tôi, là một pháp sư chuyên gia bắt yêu!" mặt thằng em trông rất nghiêm trọng.
Lưu Tiểu Niên 囧囧, pháp sư... Kiểu như Harry Potter ấy à? Linh cảm rất kỳ quặc!
"Ấn theo luật trời, anh tui phải giam cậu dưới Ngũ Chỉ Sơn, tiếc thay ảnh lại yêu cậu." thằng em dùng cách miêu tả rất tình, "Sau khi Ngọc Đế biết đã nổi giận, bèn hạ lệnh đày anh tui vào vòng luân hồi, mỗi một kiếp đều phải chịu đủ mọi tra tấn, vạn tiễn xuyên tâm trải qua nguy nan vượt mọi chông gai đau đớn thấu tim."
"... À." Lưu Tiểu Niên nhìn cậu với vẻ rất lo lắng.
"Còn cậu!" Cố Hi tức giận chỉa vào cậu, "Sau khi luân hồi lại quên mất anh tui!"
Thằng em nghĩ rằng người bình thường sau khi nghe xong câu chuyện này, nhất định sẽ hết sức hết sức áy náy!
Nhưng Lưu Tiểu Niên lại chuồn lẹ, "Tôi đi rót nước."
Cố Hi nghẹn họng trân trối ngồi trên giường, quái sao lại không đi theo tình tiết câu chuyện! Má nó sao chưa gì đã đi mất rồi! Má nó còn chưa kể đến cao trào mà!
Cố Khải xách theo một bịch nước đi lên lầu, lại thấy vợ mình mặt mũi tái mét chạy băng băng, vì vậy bị giật mình, "Có chuyện gì?"
"Anh, anh chắc cậu ấy chỉ bị gãy chân chứ?" Lưu Tiểu Niên rất lo lắng mà nhìn Cố Khải, "Tôi cảm thấy hình như đầu cậu ấy cũng bị ngã hỏng rồi."
Cố Khải nghiến răng nghiến lợi, "Nó lại nói nhảm nhí gì với em nữa hả?"
"Cậu ấy nói tôi là hồ ly tinh, còn anh là pháp sư." Lưu Tiểu Niên lăng tăng trong gió.
...
Định mệnh đồ tiểu tiện nhân! Cố Khải dùng thái độ ôn hòa để an ủi Lưu Tiểu Niên, "Không sao đâu, em anh từ nhỏ đã có sức tưởng tượng rất phong phú."
"Anh chắc chứ?" Lưu Tiểu Niên vẫn thấy lo lo, "Hay là cho cậu ấy chụp CT não bộ đi!"
"Anh sẽ sắp xếp." Cố Khải nói cho có lệ, "Được rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, rồi chút đến công ty, dạo gần đây bên tổ trò chơi đang rất bận rộn."
"Vậy còn anh?" Lưu Tiểu Niên hỏi.
"Chút chiều anh tìm người chăm sóc cho nó, rồi mai mới đi làm." Cố Khải xoa đầu cậu, "Về đi, đừng lo lắng quá."
"Ừ, vậy anh chăm sóc cậu ấy cẩn thận nhé, cần gì cứ gọi cho tôi." Lưu Tiểu Niên dặn dò.
Cố Khải gật đầu, dịu dàng dõi mắt nhìn theo tới tận lúc cậu rời khỏi bệnh viện.
Kế đó thoắt chốc biến mọe nó thành hung thần ác sát xông vào phòng bệnh!
Thằng em dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn anh mình!
"Mẹ kiếp cái mặt mày là sao!" ông anh thành công bị tởm lợm.
"Chân em bị gãy, đáng thương lắm ấy." thằng em cố mạng khơi gợi sự đồng cảm nơi anh mình, "Rốt cuộc là vì sao mà gãy ấy nhỉ?"
"Sao tao biết." ông anh vô cùng vong ân phụ nghĩa.
"Rõ ràng là vì anh!" thằng em rất tủi thân.
"Vừa nãy mày nói gì?" ông anh hung hăng ngồi xuống cạnh giường, "Không sót một chữ!"
Nên thằng em đành phải kể lại câu chuyện tình yêu đẹp đẽ đau thương một lần nữa.
Cố Khải nghe đến độ muốn khóc luôn, mọe mày cho toàn bộ thế giới đều đồng IQ với mày hả!
"Có phải rất cảm động hông?" thằng em nhìn biểu hiện xoắn xuýt của ông anh, bèn rất tha thiết mong đợi mà hỏi một câu.
"Cảm động cái mọe mày ấy!" Cố Khải đè cậu xuống giường, "Sau này mày ngậm bớt miệng lại cho anh mày nhờ biết không hả?"
Thằng em bị ông anh cấu đến khóc ầm trời, cảm giác như sống không bằng chết! Một giây sau, ông anh đang đè cậu bị ai đấy kéo giật ra.
"Cố tổng." Lục Triển Phong nhíu mày nhìn Cố Khải, "Chân của em anh đang bị thương, sao anh có thể đè lên người cậu ấy chứ?"
Thằng em thoáng cái vui như bắn pháo, phắc kỵ sĩ bác sĩ anh dũng chiến thắng ông anh tổng giám đốc gian ác, từ đó về sau cùng thằng em nghệ thuật gia thanh thuần chung hưởng cuộc sống hoàng tử hoàng tử hạnh phúc! Tình tiết đẹp đẽ biết bao!
Ông anh căm tức nhìn thằng em.
Thằng em đỏ mặt nhìn chằm chằm bác sĩ Lục, nhỏ nhẹ thanh minh thay cho anh mình, "Thật ra ảnh chỉ đang giỡn với em thôi."
"Dù là giỡn cũng không được, giờ chân của cậu, không thể đụng vào." Lục Triển Phong cố định lại chân cho cậu, nghiêm túc uốn nắn ông anh, "Sau này đừng làm vậy nữa."
"Cảm ơn bác sĩ." thằng em thẹn thùng nói lời cảm ơn.
Cố Khải nhìn thằng em khinh bỉ, mẹ kiếp lại bị làm cho giật bắn, tiểu tiện nhân này cởi nút áo từ hồi nào vậy trời!
"Anh, em khát!" thằng em chơi lại chiêu cũ với ông anh, chẳng có ý tưởng mới mẻ nào.
"Uống đi." lần này ông anh không phối hợp, anh lấy sẵn một chai nước trong bịch mới mua về.
Ánh mắt thằng em thoáng ánh lên vẻ hờn tủi.
"Tình trạng hiện tại của cậu ấy, tốt hơn hết nên uống nước ấm." Lục Triển Phong đặt chai nước xuống lại bàn.
Trong mắt thằng em lóe lên vô số ánh sao sáng!
Nhìn cái mặt ngu của mày kìa! Ông anh thầm khinh bỉ thằng em một chặp, cầm bình thủy đi ra ngoài.
"Có cần phải làm kiểm tra lại không?" thằng em xấu hổ hỏi bác sĩ.
"Không cần, ban nãy đi ngang qua cửa, nghe được hai người lớn tiếng, nên vào xem thử thôi." Lục Triển Phong chỉnh lại gối dựa giùm cậu, "Về sau phải cố đừng tùy tiện cử động."
Thằng em ngoan ngoãn gật đầu.
"Còn nữa, phải chú ý đề phòng cảm mạo." Lục Triển Phong cài nút áo lại cho cậu, "Không là phải chích nữa đấy."
Má nó em mới không sợ chích ấy! Thằng em ngạo mạn nghĩ, mặt càng đỏ hơn.
"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, tôi đi đây." Lục Triển Phong đứng lên.
"Bác sĩ Lục!" má nó thằng em không muốn thả cho ảnh đi tí nào hết! Sao cứ đòi đi quài vậy! Ngồi chơi lâu với em một chút không được à!
"Sao vậy?" Lục Triển Phong ngừng bước.
"Tôi cảm thấy tên anh nghe rất êm tai!" thằng em kiếm chuyện để nói.
Lục Triển Phong bật cười, "Cảm ơn."
"Em là Cố Hi."
"Tôi biết." Lưu Tiểu Niên nhướng mày, "Cậu Cố của phòng trưng bày L., rất có tiếng."
"Anh đừng gọi cậu Cố." thằng em rất bất mãn, nghe chả thân thiết gì sấc, hết sức quê!
"Vậy tôi phải gọi cậu là gì?" ngữ điệu của Lục Triển Phong rất nhẹ nhàng, nét cười của anh ở trong mắt thằng em quả thật chính là quốc sắc thiên hương!
Vì vậy má nó não bộ của thằng em lại bị chập mạch! Năng lực tư duy không biết đã xuyên tới thứ nguyên nào rồi!
Cậu đặc biệt nghiêm trang nói với bác sĩ Lục.
"Gọi mẫu hậu!"