Tiếng nước rào rạt trong phòng tắm, Cố tổng ở trong phòng ngủ tâm viên ý mãn, ảo tưởng các kiểu xông vào!
Hình ảnh các kiểu về dòng nước nhẹ nhàng uốn lượn theo mông nhỏ... Chỉ cần tưởng tượng thôi đã đủ phụt máu! Đậu nó sao còn chưa cúp điện!
"Anh ơi." thằng em đột ngột xuất hiện ở cửa phòng ngủ, quần áo chỉnh tề.
"Không cho đi ra ngoài!" Cố Khải từ chối thẳng thừng.
"... Em không đi ra ngoài!" thằng em tỏ ra thần bí thì thầm bên tai ông anh, "Em đi ra ngoài kia, tắt cầu dao điện nhà chúng ta dùm anh!"
Mọe nó quả nhiên vào thời điểm quyết định em trai mình vẫn hữu dụng nhất!
Anh em đồng lòng, hợp lực đồng tâm! Ông anh tặng cho thằng em cái ôm thắm thiết!
Vì vậy thằng em mang theo kỳ vọng và khen ngợi của ông anh, vững tin tiến lên!
Một phút hai phút, năm phút, đèn vẫn sáng trưng, ông anh rất lo lắng nhìn đồng hồ, thời gian thoi đưa, mọe nó có cần lãng phí thời gian vậy không hả, nhây tiếp thì đến quần áo cũng mặc xong luôn rồi!
Giữa lúc ông anh đang xoay vòng vòng trong phòng, di động bất chợt reng, vừa bắt máy thì nghe được giọng kêu cứu thảm thiết của thằng em, "Anh ơi, cứu em... Em té từ trên tường xuống!"
...
Ông phắc! Cố tổng cầm theo di động xông ra ngoài.
Cầu dao điện của nhà họ Cố đặt tại vị trí cao trên tường, do chiều cao của thằng em hơi bị khiêm tốn, nên phải đạp lên tảng đá lớn nhướng người, kết quả lại ngã mọe nó luôn.
Hiện thời nó đang nằm trong mương, hai mắt ầng ậng nước nhìn anh nó.
"Sao mày ngu dữ thế!" ông anh vớt thằng em lên.
Đùi phải của thằng em bị thương, khóc như đứt từng khúc ruột, mọe em đây còn không phải vì anh à!
"Đừng khóc đừng khóc." Cố Khải đặt cậu lên ghế xe, "Chúng ta đến bệnh viện."
"Anh..." thằng em ôm hộp khăn giấy, ánh mắt bần thần thê lương nhìn anh mình, hỏi một cách đặt biệt cứa ruột cứa gan, "Nếu như sau này em tàn phế, anh có thể chăm sóc em cả đời hông?"
"Không." Cố Khải thắt dây an toàn cho cậu một cách đầy bạo lực.
Ngay giây sau thằng em khóc thảm thiết hơn bao giờ hết.
Cố Khải vừa khởi động xe, di động lại reng ting ting, bắt máy là Lưu Tiểu Niên, "Anh đi đâu đấy?"
... Cố Khải thoắt cái phản ứng lại, phắc sao lại quên mất tiêu vợ luôn! Tuy rằng anh rất muốn tán tỉnh với cậu, nhưng dù sao về bản chất anh cũng không đến nổi cầm thú, anh lái xe chạy ra khỏi biệt thự, "Tiểu Hi bị ngã, em nghỉ ngơi trước đi, anh đưa nó tới bệnh viện."
"Hở?" Lưu Tiểu Niên nghe mà điếng người, "Không sao chứ? Hai người định đến bệnh viện nào?"
"Không sao." Cố Khải nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Hi, mà lòng sốt ruột, moẹ thằng em như hoa của mình!
May mà nhà anh cách bệnh viện không xa, Cố Khải nhanh chóng làm xong thủ tục, dõi mắt theo thằng em bị đẩy vào phòng cấp cứu!
"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên thở hồng hộc chạy vào, "Tiểu Hi không sao chứ?"
"Sao em lại chạy tới đây." Cố Khải hơi chút bất ngờ.
"Tôi lo cho cậu ấy." tóc Lưu Tiểu Niên ướt sũng, đoán chắc là do chạy một mạch tới đây.
Cố Khải cởi áo khoác, khoác lên người cậu.
Hơi thở cùng cảm giác ấm áp, mắt Lưu Tiểu Niên thoáng nóng lên.
"Không cẩn thận ngã từ trên bờ tường xuống, chân bị thương." Cố Khải kéo cậu ngồi xuống ghế.
"... Rõ ràng ban nãy cậu ấy bảo đi ngủ, sao tự dưng lại đi trèo tường?" Lưu Tiểu Niên không tài nào hiểu nổi.
Cố Khải bình tĩnh châm một điếu thuốc, phắc cái thứ chân tướng này hỏi anh sao mà mở miệng cho được! Thằng em vì giúp ông anh có thể nhìn chị dâu tắm, nên té từ trên bờ tường xuống! Nghe cứ như thể loại khoa học viễn tưởng!
"Xin lỗi, chỗ chúng tôi không cho hút thuốc." cô y tá đỏ hồng hai gò má đi đến ngăn cản.
"Xin lỗi." Cố Khải dụi tắt mẫu thuốc, sốt ruột nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
Cô y tá bị biểu hiện hoang dã của ông anh chinh phục, cô thẹn thùng chạy về văn phòng đăng weibo, á á á á ở hành lang bệnh viên tôi có một anh đẹp trai đang hút thuốc, thiệt đẹp trai lắm luôn!
Bên dưới có một đống phản hồi chỉ trích xem thường, ngoại hình có đẹp cũng vô dụng, cái thể loại hút thuốc trong bệnh viện, nghe cũng biết không ra gì rồi!
Cố Khải hắt xì một cái!
"Lạnh?" Lưu Tiểu Niên muốn trả lại áo khoác cho anh.
"Không cần." Cố Khải ngăn cậu lại, "Tôi không lạnh."
"Anh cũng đừng lo cho Tiểu Hi quá, chắc không sao đâu mà." Lưu Tiểu Niên an ủi anh.
Cố Khải xoa đầu cậu, không nói gì.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đèn đỏ của phòng giải phẫu tắt, thằng em được y tá đẩy ra, đùi phải quấn đến như xác ướp! Gãy xương mức độ nhẹ, bác sĩ đề nghị nằm viện điều trị.
Vì vậy thằng em được ông anh xách đến phòng bệnh cao cấp, hết sức nguy nga lộng lẫy!
Nhưng thằng em lại không hài lòng, cậu cảm thấy căn phòng này cứ như kiểu nhà giàu mới nổi, không phù hợp với cốt cách thanh thuần của một nhà nghệ thuật như cậu tí nào! Nên cậu liên tục phản ánh với ông anh, cuối cùng ông anh hết nhịn nổi, quẳng thằng em lên xe lăn, đẩy đến phòng bệnh chung tham quan một vòng, thế là thằng em vào nếp lại ngay.
"Tôi về hầm canh xương cho cậu hen." Lưu Tiểu Niên nói, "Rất tốt cho xương cốt."
Thằng em gật đầu thiệt mạnh, "Phải bỏ thêm bắp, không hành!"
Ông anh trừng cậu ―― được đằng chân lên đằng đầu, sao yêu cầu lắm thế!
Thằng em ỷ vào bản thân đang bị thương, không hề nhún nhường mà trừng ngược trở lại ―― cậu ấy là chị dâu em! Người một nhà vì cái quái gì phải khách sáo!
"Vậy tôi đi về trước." Lưu Tiểu Niên nhìn Cố Khải, "Tiện thể đem cơm đến cho anh luôn."
Cố Khải sung sướng gật đầu, thuộc tính vợ hiền thiệt là moe quá thể!
Đợi đến khi chị dâu đi rồi, thằng em mới dùng ánh mắt kỳ thị nhìn anh mình, "Biểu cảm của anh thiệt hèn mọn!"
Ông anh xoa nắm tay, "Đừng tưởng mày đang bị thương thì anh mày không dám trừng phạt mày."
Một bóng người thoáng hiện trên hành lang, thằng em giống như bị chấn động cả người, kế đó mau mắn cởi ra hai nút áo đầu trên bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của mình, để lộ bờ ngực trắng trẻo đáng yêu!
Ông anh nhìn nó với vẻ rất bức bối, "Mày làm cái moẹ gì đó?"
Thằng em lơ đẹp ông anh, thẹn thùng nhìn ra cửa, "Chào bác sĩ Lục."
Ông anh thiếu điều sặc nước miếng, mẹ kiếp cái giọng điệu gì thế này!
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo kiếng đen, thoạt trông vừa nhã nhặn lại vừa đẹp trai.
"Ảnh là bác sĩ phẫu thuật cho em, họ Lục." thằng em rất nhỏ nhẹ giới thiệu, "Bác sĩ Lục, đây là anh trai tôi."
"Xin chào, tôi là Lục Triển Phong." bác sĩ Lục mỉm cười, "Trước đây đã từng đọc mấy bài báo về Cố tổng."
Thằng em bất mãn rồi nha, tui cũng có rất nhiều tin tức lên báo đó!
"Em tôi không sao chứ?" Cố Khải hỏi.
"Không sao, nghỉ ngơi một thời gian sẽ bình thường lại thôi." Lục Triển Phong nhìn thằng em, "Thấy thế nào?"
Giọng nói êm ái quá đi, thằng em thoắt cái đỏ con mẹ nó mặt.
Ông anh ở trong lòng khinh bỉ giơ ngón giữa, chỉ được đến đấy!
"Anh, em khát nước." thằng em tha thiết muốn đuổi anh mình đi!
Ông anh biết tổng mà cầm ly đi ra ngoài, màu mè đi bộ một vòng quanh máy nước, xong quyết định ra quán cà phê uống cà phê, để lại không gian riêng tư cho thằng em!
Trong khi đó tại phòng bệnh, tim thằng em đập điên cuồng như nai con chạy loạn! Mẹ nó nhất kiến chung tình chính là thế này đây mà! Từ cái nhìn thoáng qua trên bàn phẫu thuật, đã không thể nào quên được dung nhan của người!
"Còn đau không?" Lục Triển Phong ấn ấn lên chân cậu.
Thằng em ngờ nghệch lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Lục Triển Phong bị cậu chọc cho cười, "Rốt cuộc có đau không?"
Khi cười thiệt đẹp trai quá à! Khuôn mặt thằng em ửng đỏ đôi mắt mơ màng, "Có hơi đau một chút."
"Lát nữa y tá sẽ tới chích thuốc cho cậu." Lục Triển Phong khép bệnh án lại, "Có chuyện gì thì bấm nút khẩn cấp, tôi đi đây."
Mẹ kiếp sao lại đi! Thằng em quýnh lên, tỏ ra hết sức nghiêm túc mà nói, "Em cảm thấy hơi sốt."
"Thật?" Lục Triển Phong ngồi xuống mép giường, đưa tay đo nhiệt độ trên trán cậu, "Đâu có."
"Có." cái trán bị lòng bàn tay anh phủ lên, thằng em càng kích động hơn, thiệt phải nói là tâm loạn như ma! Thành ra mặt cậu nóng hầm hập, nhìn sơ qua giống y như đang bị sốt cao!
Bác sĩ Lục lấy từ túi áo blouse ra một cái nhiệt kế.
Thằng em lập tức cởi con mẹ nó hết sạch nút áo!
Lục Triển Phong bật cười, "Không cần cởi hết đâu, lát nữa bị cảm lạnh thì sao."
Thằng em cù nhây, cố gắng dùng cơ thể mỏng manh của bản thân để rù quến anh!
Lục Triển Phong kẹp nhiệt kế vào dưới nách cậu, sau đó giúp cậu cài nút lại.
Não bộ đáng thất vọng của thằng em trống rỗng, khung cảnh này thật đẹp quá đi thôi!
Nhiệt kế sáng lên hiện thực rằng nhiệt độ cơ thể thằng em rất bình thường, Lục Triển Phong đưa cho cậu coi, "Không sốt này."
"Vậy em còn cần chích không?" thằng em không có chuyện thì kiếm chuyện để nói.
"Đương nhiên, chích là để giảm viêm, không phải vì hạ sốt." giọng bác sĩ Lục rất có từ tính, thằng em cảm giác bản thân hết sức hết sức muốn nhào lại luôn ấy!
"Vậy anh có thể chích cho em không?" thằng em được đằng chân lên đằng đầu.
"Tôi?" Lục Triển Phong có hơi bất ngờ, "Chích là công việc của y tá."
"Không!" thằng em từ chối thẳng thừng!
"Chưa chắc tôi đã rành hơn mấy cổ." Lục Triển Phong trước giờ rất kiên nhẫn với bệnh nhân.
"Tôi bị ám ảnh bởi y tá!" thằng em bịa chuyện nói xằng, "Khi còn bé mấy cổ làm gãy kim trong người em!"
"..." Lục Triển Phong có chút bất đắc dĩ.
"Xin anh mà." thằng em ra vẻ tủi thân đáng thương.
"Được rồi." Lục Triển Phong đồng ý, "Tôi đi lấy thuốc."
Thằng em kích động gật đầu, biết trước thì đã đi spa toàn thân một chuyến rồi, mông mình có khi nào thiếu mượt mà không phắc phắc!
Mấy phút sau, bác sĩ Lục bưng khay vào, "Chích nào."
Thằng em thẹn thùng nằm sấp trên giường, kéo quần xuống một tí.
"Ít quá." Lục Triển Phong một bên đẩy không khí khỏi ống chích, một bên đưa mắt nhìn cậu.
Thế nên thằng em hết sức phấn kích cởi quần tới tận gối, lộ ra nguyên cái mông tròn tròn!
Trong lòng thiệt là khoái!
Bác sĩ Lục thoáng bần thần, ngồi xuống bên giường dùng bông gòn thấm cồn chà nhẹ để khử trùng.
Thằng em kích động nắm chặt chăn!
"Đừng căng thẳng." Lục Triển Phong rất dịu dàng an ủi cậu, "Sẽ không đau đâu."
Thằng em ở trong lòng thầm phản bác, ai căng thẳng ai căng thẳng, moẹ nó em là phấn khích!!
"A!" vào khoảnh khắc kim đâm xuống, thằng em gào một tiếng rách cổ họng!
Lục Triển Phong dở khóc dở cười, "Thả lỏng."
Thằng em kích động nghĩ, câu này có nghĩa khác à nha!
"Thả lỏng, xong nhanh thôi mà." giọng Lục Triển Phong rất nhẹ, dùng bông gòn thấm cồn lành lạnh chà liên tục, muốn giúp cậu thoải mái hơn chút.
Mặt thằng em hơi đỏ, cậu vùi đầu vào gối!
Ống thuốc 5ml thật sự rất ít, dù thằng em có lưu luyến cỡ nào, quá trình cũng kết thúc rất chóng vánh!
"Không đau chứ?" bác sĩ Lục vứt ống tiêm vào khay.
Thằng em nằm ườn trên giường, thẹn thùng 'Ừm' một tiếng.
Làm sao giờ, rất muốn hẹn ảnh đi dự buổi triển lãm của mình quá...