Chương 2: Cái sự cẩu huyết của trai thẳng

Âm lượng điện thoại quá lớn, Cố Khải thấy rõ, vai của Lưu Tiểu Niên ngồi đối diện thoáng run khẽ.

"Xin lỗi, gọi lộn số." Cố Khải bình tĩnh cắt điện thoại.

Lưu Tiểu Niên bưng ly nốc nước điên cuồng.

"Tôi đọc truyện của em rồi, rất có thiên phú viết truyện tổng tài đấy." Cố Khải nói thẳng không hoa hòe.

Xém chút nữa là Lưu Tiểu Niên đã phun hết nước trong mồm ra rồi, ai thèm cái thứ thiên phú rẻ tiền đó!

"Công ty anh đang lên kế hoạch khai thác khoản game online trường học ngôn tình, muốn mời em sáng tác nội dung và mở màn." Cố Khải ngồi tựa lưng vào sô pha, "Tiền lương chắc chắn sẽ không làm em thất vọng."

"Trò chơi? Nhưng trước giờ tôi chưa từng làm." Lưu Tiểu Niên có chút bất ngờ lẫn một chút lo lắng.

"Sẽ có người chỉ em, em chỉ cần nêu lên ý tưởng." Cố Khải lấy từ trong bao hồ sơ ra một bản hợp đồng, "Em xem qua đi."

Lưu Tiểu Niên nom nớp mở ra, còn chưa kịp xem phần nội dung, đã bị con số ở cuối làm cho điếng người.

"Game này rất quan trọng với công ty, nên anh mong rằng em có thể gia nhập." Cố Khải nói chuyện rất có thành ý.

Được tổng tài coi trọng, Lưu Tiểu Niên thoáng chút run sợ khi được ưu ái.

"Nếu không còn vấn đề gì nữa, ký tên." Cố Khải đưa cho cậu cây bút, cười một cách hiền hòa thánh thiện thuần lương, gần như một nhà thiện tâm, đến trên mặt cũng viết "Anh đây đối xử với em thế nào em cũng tự thấy", khá là điển trai ngông cuồng độc tài.

Vì vậy Lưu Tiểu Niên trong lúc còn bần thần, đã ký xuống chỗ bên B.

"Hợp tác vui vẻ." Cố Khải đạt được mục đích, khoái trá nâng ly.

Lưu Tiểu Niên cụng ly với anh, nhấp nhẹ một hớp.

"Không biết uống rượu?" Cố Khải hỏi.

"Ờ, tôi bị dị ứng cồn." Lưu Tiểu Niên ngại ngùng giải thích.

"Vậy bình thường em uống gì?" Cố Khải đặt ly xuống.

". . . . Sữa đậu nành." Lưu Tiểu Niên nói nhỏ trong miệng.

Cố Khải bật cười, đưa tay định ấn lên nút gọi phục vụ, nhưng bị Lưu Tiểu Niên cản lại kịp thời.

"Tôi uống nước là được rồi." Lưu Tiểu Niên thấy rất xấu hổ, ở nơi thế này mà uống sữa đậu nành, hình như, hơi bị mất mặt à nha.

"OK." Cố Khải không miễn cưỡng cậu, đáy mắt thấp thoáng ý cười.

Món chính là cá hồi và tôm, Lưu Tiểu Niên lại xoắn xuýt, chỉ múc cơm ăn.

"Không thích?" Cố Khải hỏi.

"Không phải." Lưu Tiểu Niên lại xấu hổ rồi, "Tôi bị dị ứng hải sản."

"Xin lỗi, trước khi gọi món quên hỏi cậu." Cố Khải ngoắc tay gọi phục vụ.

"Không cần không cần." Lưu Tiểu Niên muốn ngăn anh lại.

Đáng tiếc Cố Khải hoàn toàn xem nhẹ sự từ chối của cậu, lại gọi một phần sườn cừu nướng.

"Thịt cừu tôi cũng bị dị ứng." Lưu Tiểu Niên rất 囧.

". . . ." Cố Khải lặng thinh.

"Thật mà." Lưu Tiểu Niên sợ anh không tin.

"Vậy cậu thường hay ăn gì?" Cố Khải hỏi.

"Mì trứng cà chua." Lưu Tiểu Niên thành thật khai nhận.

"Có không?" Cố Khải hỏi phục vụ đang đứng một bên.

Phục vụ lắc đầu, "Chúng tôi chỉ có mì sốt kem cà chua."

"Có bị dị ứng kem không?" Cố Khải nhìn Lưu Tiểu Niên.

Đúng như trong dự kiến, gật đầu.

"Đi thôi." Cố Khải đứng lên đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Lưu Tiểu Niên đi theo sau anh.

"Dẫn em đi ăn mì trứng cà chua." Cố Khải trả lời.

"Hả?" Lưu Tiểu Niên thần người, cảnh này có hơi quen quen . . . . Tổng tài bỏ bữa tiệc sang trọng, đột nhiên đòi đi ăn mì trứng, rõ ràng là tình tiết trong tiểu thuyết của cậu chứ còn đâu nữa! Có điều tổng tài thì vẫn là tổng tài, còn nữ chính ngu ngơ lại đổi thành mình rồi!

Đây là chuyện quá kinh khủng. Trên mạng ngoài truyện ngôn tình ra thì có một mảng khác cũng đang phát triển rất thịnh vượng, chính là đam mỹ, tuy Lưu Tiểu Niên không viết, nhưng cũng từng hiếu kỳ đọc thử, kết quả bị lòa mắt vì đủ loại tựa đề cũng như thể loại sống động mãnh liệt của nó! Đứng đầu bảng lúc đó là một truyện đề tài Thử Miêu, nhân vật chính là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, cái này chưa phải cao trào, cào trào là ở chương đầu tiên, Triển Chiêu mang thai! Ở chương 3, hắn sinh một cặp song sinh! Kế đó, từ chương 4 đến chương 8, đều là quá trình Triển Chiêu bị băng huyết sau khi sinh, đọc đến chương 9 còn xuất hiện tình tiết "vú sữa", Lưu Tiểu Niên tự nhận bản thân là một tay bút mạnhtam tục mà còn phải giơ cờ trắng đầu hàng, tay run rẩy bấm vào dấu X!

[Tam tục: dung tục, thô tục, thế tục]

Từ đó về sau, tình yêu nam nam trong lòng Lưu Tiểu Niên chính là nhân thú, sinh tử, sản nhũ, phụ tử, huynh đệ, ngược ngược . . . . Là sự tổng hòa giữa các danh từ kỳ dị, thành ra có thể đoán được, khi cậu nghe Cố Khải nói muốn đi ăn mì trứng với mình, trong lòng cảm thấy hãi hùng cỡ nào.

Hèn chi đường đường là một tổng tài mà muốn mời mình đi ăn! Hèn chi ra giá cao vậy để giữ mình lại! Hèn chi đòi đi ăn mì trứng với mình! Hóa ra tất cả là một âm mưu đáng sợ!

"Em đang nghĩ gì vậy?" Cố Khải bất chợt hỏi.

"Hả?" Lưu Tiểu Niên hoàn hồn, "Không, không có gì."

"Lên xe." Cố Khải không hỏi lại, vươn tay mở cửa xe.

Lưu Tiểu Niên lần thứ 2 ràn rụa, Lexus, đến cả xe cũng y như trong tiểu thuyết của cậu! Vì vậy đầu óc càng loạn hơn, thấy trước mắt tiểu cúc hoa sắp rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, lối thoát duy nhất là chứng minh cho ổng thấy, cậu, một thằng trai lành mạnh thẳng đến y như định hải thần châm, 100% không phải GAY!

Điện thoại di động rung cành cạch, Lưu Tiểu Niên thấp thỏm nhấc máy, là hàng xóm kim phe cách của cậu – Lý Hùng Mạnh! Người cũng như tên, cao lớn thô kệch cực kỳ dũng mãnh!

"Tối có về ăn không? Tao nấu sườn xào chua ngọt." từ trong ống nghe truyền ra tiếng dầu xèo xèo và tiếng xẻng lách cách.

"Tao không về đâu, mày ăn một mình đi." Lưu Tiểu Niên chẳng còn miếng khẩu vị nào.

"Vậy tao để cho mày một chén he." Lý Hùng Mạnh rất hào sảng.

"Tao thật . . . . À ờ . . . ." trong đầu Lưu Tiểu Niên có linh quang chợt lóe lên, nhìn trộm Cố Khải đang ngồi kế bên, cố tình nói to lên, "Anh muốn ăn sủi cảo hẹ, em gói cho anh ăn đi."

"Ông nội mày chứ, được một tấc muốn lấn một thước hả!" Lý Hùng Mạnh kháng nghị lại.

"Ừ, cả canh rong biển nữa." Lưu Tiểu Niên nghiêm túc gật đầu.

. . . . Lý Hùng Mạnh câm nín, "Được rồi được rồi, lần sau đi, khi nào rảnh tao gói cho mày ăn."

"Cám ơn em, tình yêu, khi về anh sẽ mua váy cho em." Lưu Tiểu Niên cố gắng hồi tưởng đến đống tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình cậu từng viết.

Loảng xoảng, cái xẻng trong tay Lý Hùng Mạnh rơi xuống đất, đứng trước cái nồi ngổn ngang trong gió, "Mày vừa nói gì đó?"

Lưu Tiểu Niên cố hôn thật kêu lên cái điện thoại, rồi cúp máy, sau đó quay đầu quan sát Cố Khải.

Sắc mặt Cố tổng vẫn như thường, chăm chú nhìn đằng trước lái xe, chỉ có cái tay là sắp bóp nát cái vô lăng . . . . Nhưng thông cảm cho cái thằng trạch nam cận 3000 độ, không có phát hiện.

"Là bạn gái tôi." Lưu Tiểu Niên chủ động giải thích.

". . . . À." Cố Khải gật đầu, cái giọng như thể đang nhịn cười khổ sở, "Nghe giọng . . . . Có vẻ rất hùng hậu."

Hùng hậu?!

Hậu tri hậu giác nhớ đến cái tần số âm lượng siêu to của điện thoại, ngay giây sau Lưu Tiểu Niên cảm thấy xấu hổ đến độ muốn nhảy xuống xe.

"Cậu tốt nghiệp đại học L?" Cố Khải rất thức thời chuyển hướng câu chuyện, "Vị hôn thê của tôi cũng vậy."

Vị hôn thê? Lưu Tiểu Niên như nhìn thấy cứu tinh, trên đầu bật hiện một cái bóng đèn sáng, "Anh có vị hôn thê?!"

"Vẫn chưa đính hôn, có điều chạy không thoát rồi." Cố Khải cười cười.

Lẽ nào là do cậu đa tâm? Lưu Tiểu Niên bỗng chốc thả lỏng, quả nhiên viết truyện ngôn tình nhiều, sẽ ảnh hưởng đến IQ mà . . . .

Sau khi thần kinh căng thẳng được thư giãn, Lưu Tiểu Niên mới phát hiện con đường này nhìn có vẻ quen, Cố Khải lái xe hết quẹo trái rồi quành phải, cuối cùng ngừng lại trước cửa một tiểu khu.

Cửa khu nhà của Lưu Tiểu Niên.

". . . . Đi nào, quán mỳ này khá được đấy." Cố Khải đổ xe rồi dẫn cậu đi về phía một quán mỳ nhỏ.

"Tôi biết." Lưu Tiểu Niên hớn hở ra mặt, "Tôi sống ở đây mà."

"Thật?" trong mắt Cố Khải giăng đầy vẻ bất ngờ.

"1105 khu E, tôi có thể mời anh uống trà." Lưu Tiểu Niên quơ quơ chùm chìa khóa, "Không lừa anh đâu."

"Được." Cố Khải cười, kéo ghế dùm cậu, "Có điều phải ăn cái đã."

Trong quán mỳ khá nhốn nháo, Lưu Tiểu Niên khá lấy làm bất ngờ, "Không ngờ anh lại biết chỗ này đó."

"Tôi biết tất tất tần các quán ăn ngon trong thành phố này." Cố Khải châm trà.

"Tôi cũng vậy!" tự nhiên Lưu Tiểu Niên có cảm giác như rút ngắn khoảng cách giữa mình và tổng tài.

"Vì vị hôn thê của tôi rất thích ăn uống." Cố Khải khẽ cười.

". . . . Tôi thì là tự mình thích." Lưu Tiểu Niên có hơi 囧.

"Ừm, như nhau cả thôi." Cố Khải gật đầu.

Trên bề mặt tô mì trứng cà chua có hành lá xắt nhỏ, phối với sợi mì cán nhuyễn, trông vừa đẹp lại vừa ngon, Lưu Tiểu Niên còn gọi thêm thịt lăn bột chưng cùng bí đỏ, đồng thời còn chỉ cho Cố Khải biết, trên thực tế, khoai lang độn dưới thịt mới là thứ ăn ngon nhất.

Tiếng chuông điện thoại reng, Cố Khải nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, đi qua một bên bắt máy.

"Anh, anh thật sự tìm được Tiểu Hiên rồi hả?" giọng nói từ đầu bên kia điện thoại có vẻ rất mừng rỡ.

"Cũng chẳng phải khó tìm, đến cô nhi viện điều tra là ra." Cố Khải nhìn lướt qua Lưu Tiểu Niên ở đằng xa, "Em ấy hiện giờ rất khá, ngây thơ dễ lừa ham ăn."

". . . . Anh có chắc là đang khen cậu ấy không?"

"Chắc."

"Em có thể nói chuyện với cậu ấy không?"

"Không."

"Anh, em ―― A lô, a lô?" nghe tiếng tút tút từ trong điện thoại vọng ra, Cố Hi thật lòng câm lặng, thầm oán người nào đó quả nhiên là . . . . Dục cầu bất mãn quá năm mà.

Đợi đến lúc Cố Khải trở lại bàn, Lưu Tiểu Niên đã thỏa mãn húp xong miếng nước lèo cuối cùng.

"Ăn xong rồi?" Cố Khải ngồi xuống đối diện cậu.

"Ừ." Lưu Tiểu Niên chùi miệng, rất chân thành hỏi, "Anh có muốn ăn bánh gạo lạnh nước đường không?"

Cố Khải im lặng nhìn đống bát rỗng trên bàn. Gầy thì sao, nó không hề ảnh hưởng đến sức ăn một người.

Vì vậy, đêm hôm ấy, Lưu Tiểu Niên một tay bưng bát bánh gạo lạnh, một tay cầm chìa khóa, hớn ha hớn hở, không mang lòng đề phòng, rước đại hôi lang vào nhà mình.

Phòng trọ rất nhỏ nhưng được cái sạch sẽ, không có sô pha, chỉ có mấy cái đệm ngồi quăng bừa trên thảm. Bên cạnh TV là không thiếu mấy cái như âm ly đầu đĩa đầu game đồ ăn vặt, điển hình cho tiêu chuẩn trạch nam.

"Ở một mình?" Cố Khải như thuận tiện hỏi.

"Ừ." Lưu Tiểu Niên đưa cho anh chai nước, tỏ ra có lỗi, "Vì thường không có khách, nên không có mua sô pha, có điều đệm ngồi của tôi thoải mái lắm đó, anh có thể ngồi thử."

"Em thích chơi trò Ma Huyễn Đại Lục?" Cố Khải cầm một cái đệm ngồi có in một nhân vật kiểu hoạt hình.

"Đó là Boss Huyết tộc, tôi thích Ám Linh Vương hơn, tiếc là đã bán hết rồi." Lưu Tiểu Niên thu dọn đệm ngồi cho gọn gàng, nói giọng lên án, "Gian thương đúng là thích hàng có số lượng, tôi xếp hàng lâu lắc mà cũng không mua được!"

Cố Khải bật cười, "Mấy lời này, nói sau lưng thì chắc tốt hơn nhỉ?"

Bị nhắc nhở, Lưu Tiểu Niên mới hậu tri hậu giác nhớ ra, người đàn ông đang đứng trước mặt cậu chính là Boss cuối của Ma Huyễn Đại Lục, người đầu tư đằng sau!

"Tôi không phải nói ngài." Lưu Tiểu Niên lại 囧.

"Nếu em thích, anh tặng em trọn bộ." Cố Khải ngồi xuống thảm, tiện tay cầm khung hình trên bàn lên.

Đằng sau lớp kính, một cặp vợ chồng ôm một đứa bé trai, đứng trên bãi cỏ cười rạng rỡ.

"Đây là ba mẹ tôi." Lưu Tiểu Niên ngồi xuống cạnh anh, "Tiếc là tôi chẳng có chút ký ức gì về họ."

"Không có ký ức?" Cố Khải nhăn mày.

"Nói ra chắc anh không tin, nhưng thật sự rất cẩu huyết đó." dù đã cách rất nhiều năm, dù Lưu Tiểu Niên đã có thể bình thản đối mặt cuộc sống, nhưng trong đáy lòng cậu vẫn chôn dấu đau thương xưa cũ.

Khi bị hỏi đến, vẫn sẽ đau.