[Trong truyện thì nó là "bợn trai", một kiểu nói lái ngôn ngữ mạng, nhưng vì mình thích để là thỏ hơn, kiểu như bạn gái thì là gấu ấy ^^]
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Khải hỏi.
Lưu Tiểu Niên – cây bút theo phái Quỳnh Dao đưa ra câu trả lời rất hợp với thân phận của cậu, "Tôi bị mất trí nhớ."
Trước đấy Cố Khải đã nghe qua chuyện này ở cô nhi viện, nên cũng không ngạc nhiên cho lắm, có điều anh vẫn rất phối hợp mà trưng ra biểu hiện giật mình.
"Trong ảnh là ba mẹ tôi, đã mất lâu lắm rồi, tôi không thể nhớ nỗi bất cứ điều gì về họ." Lưu Tiểu Niên đặt lại khung hình xuống bàn, thoáng chút mất mát.
"Nếu như cậu muốn tâm sự, tôi sẽ trở thành người nghe tốt nhất." Cố Khải cố nói một cách thâm tình.
Lưu Tiểu Niên thẳng thừng lắc đầu, "Tôi chả muốn tâm sự tí nào."
Cố tổng giật giật khóe miệng.
Chuông điện thoại rung, Lưu Tiểu Niên theo thói quen bấm nút loa ngoài.
"Chương mới hôm nay đâu!" biên tập gào rú át trời, "Dù cậu sắp hết hợp đồng, nhưng hiện tại cậu còn một trung thiên đang dang dở đó, hôm qua Hiên Viên Vân Hải vừa bị Lâm Vũ Tầm Nhi đâm một đao, hôm nay phải cho y vừa đau đớn chữa trị, vừa quấn quýt hôn nhau, nhớ phải viết vừa gút mắc vừa ướt át vào, triền miên mà quằn quại, dịu dàng mà lại mãnh liệt! Năm ngàn chữ, mau mau!"
Lưu Tiểu Niên còn chưa kịp trả lời, Cố Khải đã cầm ống nghe lên, "Cậu ấy tạm nghỉ đăng năm ngày, đi xin giấy phép trên phòng nhân sự dùm cậu ấy."
"Anh là ai?" biên tập không nhận ra giọng ai, giọng điệu lên án đầy bất mãn.
"Cố Khải."
". . . . Cố tổng?" biên tập sặc trà sữa, cô chỉ biết là tổng tài muốn mời cậu ấy đi ăn, không ngờ lại ăn tới tận nhà!
"Là tôi." Cố Khải thản nhiên nói, "Thuận tiện bảo với Đại Vệ, chuẩn bị sẵn một chỗ ngồi dùm Tiểu Niên, ngày mai em ấy sẽ đến tổ trò chơi 'Phấn hồng thủy tinh manh manh tâm' làm việc."
"Đi làm?" biên tạm bị mất khả năng nghe hiểu tạm thời.
"Ngày mai tôi đi làm?" Lưu Tiểu Niên nghe vậy cũng bất ngờ nữa là.
"Có vấn đề gì à?" Cố Khải ngẩng đầu lên hỏi cậu.
"Cũng không phải, chỉ là thấy hơi gấp." Lưu Tiểu Niên gãi đầu, "Nhưng không thành vấn đề." lãnh lương cao, thì phải cố gắng hơn nữa mới được.
"Không sao, anh có thể chỉnh thời gian theo em." Cố Khải nói rất dịu dàng.
"Ngày mai tôi có thể đi làm được." Lưu Tiểu Niên có hơi sợ vì được ưu ái, trên thực tế, ngay từ phút đầu tiên gặp Cố Khải đến giờ, cậu luôn có thứ cảm giác đó.
"Được rồi." Cố Khải quay lại nói với ống nghe, "Mười giờ sáng mai, bảo Đại Vệ đến phòng tôi nhận em ấy."
Lúc ngắt điện thoại, trong mắt biên tập là một khoảng mù mờ, ngay hôm nay Cố tổng từ chối cuộc hẹn quan trọng với hai thành viên hội đồng công ty, đích thân đi gặp một tác giả hạng ba chuyên viết truyện ngôn tình đã rất khả nghi rồi. Cái câu 'Không sao, anh có thể chỉnh thời gian theo em', nghe sao cũng thấy cưng chiều ra mặt. Huống hồ toàn bộ nhân viên đều phải tự đến phòng nhân sự nộp thông báo nhận việc, tại sao ổng lại bắt tổ trưởng tổ trò chơi đích thân đến phòng tổng tài nhận người?!
Sát vách tổ ngôn tình chính là tổ đam mỹ, vì vậy đám con gái kết hợp thực tế, đều kích động triển khai liên tưởng. Cố tổng trẻ đẹp giàu mê người, nhưng đến giờ vẫn chưa có Gấu! Thậm chí đến đối tượng để đồn thổi cũng không luôn, rõ ràng chính là GAY! Ôn nhu phúc hắc công và ngốc manh não tàn thụ, quả đúng là tuyệt phối!
"Bà chủ trông ra sao?" đám con gái tăng máu cấp lũy thừa, sung sướng lục tìm bao hồ sơ ký hợp đồng của Lưu Tiểu Niên, sau đó tập thể im phắc trước tờ giấy CMND photo.
". . . . Cái tên sao mà trớt quớt vậy." lâu sau, cô A xoắn xuýt cắn nắm tay, "Em còn tưởng rằng phải tên kiểu như Long Hồn U Minh."
Cô B thất vọng cực điểm, "Lại còn không phải tốt nghiệp trường ở Anh hay kiểu học viện Hoàng gia Thụy Điển."
"Sở trường đặc biệt . . . . Không." em C đau lòng che mặt, "Không khớp với tưởng tượng tí nào cả, bộ không phải nên điền cưỡi ngựa, triết học và âm nhạc à?!"
"Không thể tha thứ nhất chính là, lại có thể xấu xí đến thế!" cô D rơm rớm, "Em ghét cái giả thiết này!"
Trong phòng làm việc ríu ra ríu rít, các đồng nghiệp nam đi ngang qua cũng hiếu kỳ ló đầu vào hỏi, nên nửa giờ sau, toàn thể công ty đều truyền tai nhau Cố tổng là GAY có thẩm mỹ đặc biệt, Thỏ của ổng chính là tay bút vàng của tổ ngôn tình 'Thỏ Hồng Jelly', tên thật là Lưu Tiểu Niên, 22 tuổi, xấu lạ! Sắp đến công ty làm việc!
Tin tức truyền đến tổ trò chơi "Phấn hồng thủy tinh manh manh tâm", nam nữ trong tổ ngoại trừ kinh hoàng, còn có một thứ cảm xúc mà các tổ khác không cách nào lĩnh ngộ ―― Lo sợ, Cố Khải là cấp trên băng sơn nổi danh khắp công ty, nếu phục vụ Thỏ của ổng không tốt, không chừng cả tổ đều bị phê bình.
Thành ra buổi chiều hôm ấy, Cố Khải và Lưu Tiểu Niên ở nhà chơi trò chơi, người có liên can trong công ty thì người chết ngựa đổ.
Tổ trưởng tổ trò chơi "Phấn hồng thủy tinh manh manh tâm" – Đại Vệ chọn vị trí tốt nhất cho Lưu Tiểu Niên, đổi ghế nhựa thành kiểu ghế dành cho sếp, lau bàn sạch bóng, máy tính cấu hình mạnh nhất, giá sách sắp xếp gọn gàng, thậm chí còn móc tiền túi mua một chậu cây cảnh nhỏ dưới lầu. Cố trang hoàng cho cái góc nhỏ này trông vừa tiện nghi vừa đáng yêu.
"Mấy người thấy sao?" Đại Vệ vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
"Tôi thấy thiếu!" Lâm Bình Bình bày ra bộ dáng yêu nam lắc lắc ngón trỏ, "Thiếu quyến rũ." một bên nói, một bên hiến tặng chuỗi hạt thủy tinh hồng phấn của mình, treo một bên góc máy tính của Lưu Tiểu Niên. Bộ tạo hình – Lạc Vi Nhã đích thân chấp bút, phác họa một thỏ hồng jelly lóng lánh, do bộ lập trình – Tiểu Mã ra trận, viết một chủ đề máy tính đáng yêu cho Lưu Tiểu Niên. Các bộ phận còn lại nghe được tin đều chạy tới hóng hớt, tiếng vào tiếng ra đóng góp ý kiến, vậy nên chỗ ngồi của Lưu Tiểu Niên dần xuất hiện mấy thứ quái gở kiểu như giỏ đồ ăn vặt, kem dưỡng ẩm, bình xịt muối khoáng, hồ cá, gấu bông, cốc hoạt hình, vòng lắc . . . . Cuối cùng tập thể tổ trò chơi còn đập ly xông tới bộ tài chính, từ đó moi được một lò sưởi mini cùng đôi dép bông.
"Anh thấy chúng ta có cần hát một bài hoan nghênh cậu ấy gia nhập không?" bộ hiệu ứng âm thanh – Trương Hữu Nhạc xoa tay, "Tôi có thể soạn một bài, đặt tên là Nguyện cậu và Cố tổng thiên trường địa cửu, địa cửu thiên trường."
Đề nghị này bị mọi người nhất trí phản đối, lý do rất đơn giản, vì Cố tổng vẫn chưa chính thức thừa nhận Lưu Tiểu Niên là Thỏ của ổng, chứng tỏ ổng muốn giữ bí mật! Nếu đã vậy, tốt nhất là không nên vạch trần, mọi người chỉ cần tự ghi chú trong lòng sự thật, Thỏ Hồng Jelly Lưu Tiểu Niên chính là bà chủ Cố, đã đủ rồi!
Đương nhiên, Lưu Tiểu Niên vĩnh viễn sẽ không biết mà cũng không có khả năng biết tất cả mấy thứ này, sau khi tiễn Cố Khải về, cậu lập tức chạy đi báo tin vui cho hàng xóm Lý Hùng Mạnh biết trước tiên, sau đó về phòng lôi ra bộ tây trang duy nhất trong kha khá của mình, treo thẳng thớm trong tủ áo.
Cố Khải lái xe về đến nhà, nằm vật ra sô pha phòng khác mà cười nghiền ngẫm.
"Vui thế à, cua được rồi?" Cố Hi mang dép đi trong nhà từ trên lầu đi xuống.
"Anh còn chưa nói với em ấy." Cố Khải ngồi dậy.
"Tại sao?" Cố Hi lấy làm khó hiểu, "Anh tìm Tiểu Hiên đã lâu, em cứ tưởng lần này anh sẽ dẫn cậu ấy về nhà."
"Chuyện này phải từ từ mới thành." Cố Khải vuốt cằm, "Em ấy không giống như trong trí nhớ của anh lắm, nhưng vậy càng đáng yêu hơn."
"Mặt anh hiện thời nhìn rất dâm đãng đó." Cố Hi tỏ vẻ vừa kỳ thị vừa khinh bỉ.
"Không nói với em nữa." Cố Khải đứng lên, "Anh phải đi đọc sách."
"Lại xem cái cuốn Đứng lại, duệ nha đầu của ta?" Cố Hi hết lời để nói, "Dù nó có là do Tiểu Hiên viết, anh cũng nên một vừa hai phải thôi chứ, đã xem tròn ba ngày rồi đó!"
"Ba ngày thôi mà." Cố Khải biểu hiện chả thành vấn đề.
"Nhưng trước đó, anh đã xem Tập đoàn đế quốc hắc đạo thê, Tổng tài yêu mèo hoang, Vương gia bá ái đáng xấu hổ, còn cả Yêu nữ đào hôn mau đứng lại suốt ba mươi ngày!" Cố Hị tận tình khuyên bảo, "Anh, xem mấy thể loại truyện này nhiều sẽ bị ảnh hưởng IQ."
"Anh cảm thấy rất dễ thương." Cố Khải đi lên thư phòng trên lầu, "Đề cử cho em bộ Phúc hắc Hoàng thượng bất lương Phi, tính tiết rất thú vị."
Cố Hi phun thẳng một ngụm nước khoáng, cứu mạng, đây rõ ràng là điềm báo chỉ số IQ đã tụt thấp!
Sáng hôm sau, Lưu Tiểu Niên vừa gặp bánh bao vừa đi ra khỏi khu nhà, ngẩng đầu thì thấy một cái xe quen quen đang đậu bên đường, Cố Khải vận tây trang thẳng thớm đứng đằng trước.
"Cố tổng?" Lưu Tiểu Niên giật mình đến hai mắt tròn xoe.
"Sáng ra muốn ăn bát mì, không ngờ lại trùng hợp gặp em." Cố Khải mở cửa xe, "Đi thôi, tiện đường chở em đi làm."
"Cảm ơn." Lưu Tiểu Niên rất cảm kích.
"Sáng sớm đã ăn bánh bao?" Cố Khải vừa khởi động xe vừa hỏi.
"Ờ, hôm qua quên mua sẵn bữa sáng." Lưu Tiểu Niên mắc cỡ.
Cố Khải đưa cậu một hộp bánh bông lan và nước trái cây, "Nếm thử xem."
"Không cần." Lưu Tiểu Niên mau mắn lắc đầu, "Tôi không thể ăn đồ của sếp."
"Đây là sản phẩm mới của bộ phận nghiên cứu thực phẩm, giúp anh ăn thử đi, không có kem, nên em sẽ không dị ứng đâu." Cố Khải lấy lý do rất chính đáng.
Nói cũng đã nói đến vậy, Lưu Tiểu Niên đành phải ngoan ngoãn nhận lấy, cắn một miếng.
"Thế nào?" Cố Khải hỏi.
"Bánh bông lan có hơi khô, vụn quả hạch quá cứng." Lưu Tiểu Niên cố gắng truyền đạt hoàn chỉnh suy nghĩ của mình.
"Mùi vị?"
"Thật ra mùi mật đã rất thơm rồi, mùi ô mai thêm vào trái lại thành thừa." Lưu Tiểu Niên suy nghĩ trong một giây, "Còn nữa, hơi ngọt quá."
"Cảm ơn." Cố Khải cười cười, "Vị giác của em rất nhạy."
"Vì tôi thích ăn mà." Lưu Tiểu Niên tiếp tục gặm bánh bông lan, "Đáng tiếc cơ địa dị ứng, có rất nhiều thứ không thể ăn."
Cố Khải không nói gì, nhưng lại lẳng lặng ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Do đường hơi kẹt xe, nên lúc hai người đến công ty, đã qua thời gian vào làm mười phút. Thành ra mọi người đều có cơ hội tận mắt chứng kiến tổng tài băng sơn ―― sếp Cố cùng một cậu trai trẻ trung xinh xắn sánh bước, tiếng nói tiếng cười đi vào thang máy.
"Ảnh trên CMND hại chết người mà." tâm hồn các cô gái được xoa dịu, "Tuy người thật cũng chẳng đẹp hơn là bao, nhưng ít nhất cũng trông xinh xắn."
Mười phút sau, Lưu Tiểu Niên xinh trai trong ánh mắt hữu tình vô ý của mọi người, được tổ trưởng "Phấn hồng thủy tinh manh manh tâm" – Khương Đại Vệ đón từ phòng tổng tài về tổ trò chơi.
Các đồng nghiệp đều biểu hiện nhiệt liệt hoan nghênh, Lưu Tiểu Niên trong cơn kích động lại bị bàn làm việc của mình làm cho điếng người, nhìn hồi lâu rồi mới e dè hỏi, "Tôi có thể dọn mấy thứ này ra một bàn trống khác không?"
"WHY?" các đồng nghiệp nhất thời đều khẩn trương, lẽ nào cậu ấy không thích?
". . . . Chúng không phải là đồ linh tinh của mọi người?" Lưu Tiểu Niên hết hiểu, thấy mọi người không nói lời nào tưởng rằng họ không muốn, vì vậy hấp tấp giải thích, "Để ở đây cũng được, dù sao tôi cũng không dùng nhiều chỗ, khi nào mọi người cần thì cứ đến chỗ tôi lấy."
Tập thể đồng nghiệp cảm thấy rất thất bại, Thỏ của Cố tổng, quả nhiên không dễ lấy lòng vậy nha . . . .