Lưu Tiểu Niên là một tác giả mạng, chuyên viết thể loại huyền huyễn trên một tranh dành cho chúng trạch nam, về sau trang web phải đóng cửa để nâng cấp, Lưu Tiểu Niên vì sức ép của cuộc sống, đành phải đổi bút danh, đồn trú tạm thời tại một trang truyện . . . . Ngôn tình.
Chúng thiếu nữ hiển nhiên chả có hứng với thể loại huyền huyễn, để bảo đảm tiền nhuận bút có thể nuôi sống miệng mình, Lưu Tiểu Niên đành cắn răng chịu nhục, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu các tựa truyện đang đứng đầu bảng xếp hạng của trang ―― Chẳng hạn như Prince lạnh lùng vs. Princess dịu hiền, Tiểu thiên kim 7 tuổi máu lạnh, Vợ hiền của chủ tịch . . . !
Sau quá trình cày cuốc, Lưu Tiểu Niên chính thức bắt tay viết một áng văn ngôn tình đầu tay ―― Tổng tài khốc suất cuồng bá duệ, đồng thời thuận lợi ký hợp đồng.
Nữ biên tập có thâm niên cứ lải nhải căn dặn cậu qua email, tình tiết phải cố gắng cẩu huyết cho lắm vào, tốt nhất nên cho nảy sinh xung đột kịch liệt ngay từ chương đầu, kẻ thứ ba là phải có rồi, tình địch cũng không thể thiếu, mẹ của nam chính phải ác vào, hay nhất là có thêm vị hôn thê là một cô tiểu thư nham hiểm của tập đoàn tài chính lớn, nữ chính phải vừa ngược thân vừa ngược tâm . . . . Tóm lại, cần lôi có lôi!
Lưu Tiểu Niên thấp thỏm lo âu, dựa theo ý của biên tập, trong chương kế tiếp phải cho cô hôn thê đi kiếm xã hội đen, bắt cóc nữ chính mỏng manh ngây thơ.
"Vậy chương kế tiếp phải viết sao?" Lưu Tiểu Niên hỏi trên QQ, "Cho nam chính mang theo người xông đến, cứu người?"
"Đương nhiên không rồi!" biên tập quả quyết gạt phăng nó, "Tình tiết gì mà rập khuôn quá, ta phải cho nam chính cải trang thành vệ sỹ, trà trộn vào trong cứu nữ chính ra, sau đó trên đường chạy trốn bị phát hiện, không cẩn thận rớt xuống vực!"
"Vực?" Lưu Tiểu Niên giật bắn, "Đây là truyện hiện đại mà."
"Bộ hiện đại thì không thể có vực à?" biên tập rút lại, "Cứ viết thế!"
Không thể phủ nhận biên tập rất hiểu ý người đọc, sau khi chương đó vừa được đăng, tiền nhuận bút của Lưu Tiểu Niên tăng dần đều.
"Chương tiếp theo thì sao?" Lưu Tiểu Niên bồn chồn, "Cho họ rơi vào sơn động, đoạt được một quyển bí tịch võ lâm?"
"Cậu ngu à!" biên tập gửi qua một icon nổi điên, "Đây là truyện hiện đại!"
May mà bả còn nhớ đây là truyện hiện đại. Lưu Tiểu Niên quệt mồ hôi.
Biên tập tiếp tục gõ lạch cạch, "Hiện thời em trai của nam chính đang âm mưu chiếm đoạt cổ phần của công ty, nên chương sau phải cho nam chính và em của ổng xảy ra xung đột dữ dội vào, rồi sau đó nữa em của ổng điên lên, bắt cóc nữ chính làm con tin!"
Lại bắt cóc? Lưu Tiểu Niên bàng hoàng, "Nhưng cổ vừa được cứu mà."
"Vậy mới kịch tính chứ!" biên tập rất hài lòng với ý tưởng này, "Mau đi viết ngay!"
"Nhưng họ còn đang ở sơn cốc dưới vực mà, dù tuân theo định luật nhân vật chính không bao giờ chết, thì cũng phải bị thương chứ, chưa kể phải cho họ thoát ra bằng cách nào?" Lưu Tiểu Niên thấy xoắn xuýt.
Biên tập cũng xoắn xuýt nốt, hai người thương lượng mãi vẫn không đưa ra được lời giải, biên tập quả quyết đập bàn, "Cậu, viết ngay cho chị một cảnh nóng!"
Cảnh nóng? Lưu Tiểu Niên ngơ ngác, cảnh nóng làm cái quái gì.
"Phải viết cho nóng bỏng cho ướt át vào, cứ vậy đi, chị bảo đảm người đọc sẽ quên bẵng họ còn đang ở dưới vực. Sau đó cậu có thể chuyển cảnh ở chương kế, cho họ suông sẻ xuất hiện ở buổi tiệc của tập đoàn Uy Mãnh!!!"
Lưu Tiểu Niên phun thẳng nước vào màn hình, "Có bàn tay vàng quá trớn không đấy bà chị!"
"Nghe lời chị, chắc chắn không sai!" biên tập nói xong câu đó, liền out mất tăm.
Lưu Tiểu Niên khóc không thành tiếng, vừa gõ chữ vừa ảo tưởng bản thân đang viết truyện khoa học viễn tưởng.
Sau khi đăng chương mới, Lưu Tiểu Niên không dám xem phản hồi, tự rúc đầu vào chăn.
Chuông điện thoại reo, vừa bắt máy đã nghe giọng nói đầy kích động của biên tập, "Tổng tài rất hài lòng!"
"Tổng tài đột quỵ nằm viện, chương sau em trai ổng sẽ phái người đi ám sát ổng, ổng còn hài lòng nữa à?" giọng Lưu Tiểu Niên nghe thật rầu rĩ.
"Ý chị là ông chủ của trang web ta rất hài lòng, ổng còn nói, tiền thưởng tháng này của cậu được tăng gấp 3!"
Lưu Tiểu Niên đội mềm ngồi bật dậy, bị hù sây sẩm rồi! Tình tiết trời ơi kiểu đó, mà có thể kiếm được nhiều tiền vậy cơ à?!
Không ai đủ khả năng từ chối tiền trắng lóa, thế là trong suốt quãng thời gian kế tiếp, Lưu Tiểu Niên lục tục viết rất nhiều rất nhiều truyện ngôn tình.
Tác phẩm tiêu biểu thứ 1 ―― Hoàng tử hắc ám của công chúa độc tài
Cô, Mật Tuyết Kỳ Nhi, người thừa kế của năm tập đoàn tài chính lớn tám gia tộc hiển hách, là người mẫu duy nhất được chỉ định trong tuần lễ thời trang Paris Milan Anh Mỹ, đôi mắt màu băng, khuôn miệng như quả anh đào. Nhưng không ai biết, thật chất cô là Boss của tổ chức ám sát lớn nhất trong giới.
Anh, Hiên Viên Lam Hải, hoàng tử tàn nhẫn nhất trường, tình nhân hoàn mỹ trong lòng toàn thể nữ sinh của trường. Con trai trưởng của gia tộc Hiên Viên, nắm giữ mạch máu kinh tế toàn thế giới! Nhưng không một ai hay, từ trước đến giờ anh không yêu bất cứ ai . . . . Trừ cô!
Giữa anh và cô, sẽ xuất hiện va chạm nảy lửa thế nào?
Xin mọi người hãy chú ý theo dõi truyện này.
Tác phẩm tiêu biểu thứ 2 ―― Lãnh mạc thiên kim phục thù ký
Xí, không tự xem mình là ai, lại dám trêu ghẹo bổn tiểu thư?
Trên thế giới này, chưa từng có người ẵm được nhiều danh hiệu như vậy: công chúa của hoàng tộc Anh, nhà thiết kế thời trang, sinh viên đứng đầu trường y, sát thủ hạng nhất, tiểu thư tập đoàn mafia, người thừa kế tập đoàn tài chính, hoa hậu . . . .! Nhưng Đông Phương Tử Nguyệt lại làm được tất, chưa kể, cô mới chỉ 15!
Không biết, người thế nào mới có thể làm tan trái tim băng giá của cô!
Xin mọi người hãy chú ý theo dõi truyện này.
Tác phẩm tiêu biểu thứ 3 ――Vị hôn phu thần bí của công chúa bé
Tác phẩm tiêu biểu thứ 4 ―― Vị hôn thê siêu trộm của chủ tịch
Tác phẩm tiêu biểu thứ 5
Tác phẩm tiêu biểu thứ 6
. . . .
Lưu Tiểu Niên càng viết càng hường, càng viết tam quan càng sụp đổ, chính cậu cũng cảm thấy bản thân đang tiến gần cảnh giới biến thái, cuối cùng cậu cũng đợi được tin tốt ―― Trang web trạch nam mà hồi trước cậu viết huyền huyễn, cuối cùng, mở lại!
Lưu Tiểu Niên khóc nước mắt nước mũi tèm lem, một bên viết cho xong kết thúc của Prince đại gia vs. Princess sát thủ, một bên gởi yêu cầu xin cắt hợp đồng.
Tay bút vàng muốn đi, đương nhiên biên tập không chịu, oanh tạc bằng cả QQ lẫn điện thoại suốt nửa tháng trời, nhưng Lưu Tiểu Niên đã quyết lòng ra đi, thái độ thì nhỏ nhẹ lịch sự, lại dứt khoát không khoan nhượng.
Dùng dằn mãi, cuối cùng biên tập chỉ đành phải đứt ruột thả tay, song nhằm cảm tạ cống hiến của cậu dành cho trang web, tổng tài có dự định mời cậu một bữa cơm.
"Mời tôi ăn?" Lưu Tiểu Niên rất bàng hoàng, ông chủ của trang web này là ông chủ nổi tiếng trong ngành dịch vụ internet, thật chất cái trang web ngôn tình này chỉ do ổng rảnh rỗi mở chơi, chủ yếu kinh doanh game online, gần như không có thằng con trai nào chưa từng chơi game của công ty này.
Trong lòng thằng trạch nam như Lưu Tiểu Niên, Boss cuối kiểu đó không phải nên bận tối mắt à, sao ổng không chỉ đọc truyện ngôn tình của cậu, lại còn muốn mời cậu ăn?
"Đây là yêu cầu cuối cùng, đừng nói không đồng ý đó nhe?" biên tập áp dụng chiến thuật tâm lý.
Lưu Tiểu Niên hơi xuôi xuôi, gật đầu đồng ý.
Về sau mỗi lần nhớ lại cái gật đầu đó, Lưu Tiểu Niên đều hận không thể đem cái đầu này chặt phăng đi cho rồi.
Nếu như không có cuộc hẹn đó, nói không chừng cậu đã vợ . . . . À ừm, vợ con đầy nhà, chứ không phải bị tên kia đặt dưới thân hàng đêm, khóc đến độ khan tiếng luôn.
Song, thời gian không thể đảo ngược, tương lai không thể đoán trước, nên vào một buổi chiều, Lưu Tiểu Niên ngâm nga một khúc dân ca, lái xe đến nhà hàng sang trọng trứ danh đã hẹn trước.
Cửa ra vào kiểu La Mã hào nhoáng sang trọng, Lưu Tiểu Niên phải gom góp dũng khí cả buổi, mới đi vào cánh cửa xoay.
Đại sảnh còn hùng vĩ hơn cả cửa ra vào, một hàng nữ phục vụ xinh đẹp quý phái, mỉm cười cúi chào hoan nghênh cậu, thành thử trạch nam Lưu Tiểu Niên chưa bước vào đời bao giờ, ngoài dự liệu . . . . Mắc tiểu.
"WC ở đâu?" Lưu Tiểu Niên cảm thấy rất, rất mất mặt, nhưng cậu biết nếu cậu không hỏi cho rõ, tới lúc tiểu ra quần còn mất mặt hơn.
"Đi thẳng quẹo trái, trên cửa có chỉ dẫn." nữ phục vụ rất chuyên nghiệp.
Lưu Tiểu Niên thấp thỏm đi đến cửa WC, kéo một cái không mở, kéo hai cái cũng không mở, vì vậy mà ai oán nhìn quanh.
"Trên cửa có nút ấn." một giọng nam vang lên bên tai.
"Cảm ơn." Lưu Tiểu Niên đỏ mặt, vọt vào WC mà không thèm nhìn đường, sau khi giải quyết vấn đề xong đi ra rửa tay, lại thấy người đàn ông mới nãy vẫn đang đứng ở cửa, nhìn mình với ánh mắt suy ngẫm.
"Anh muốn gì?" Lưu Tiểu Niên bị anh nhìn đến độ lạnh sống lưng.
". . . . Em chính là Thỏ Hồng Jelly?" lời anh nói ra nghe mà khiếp người.
Lưu Tiểu Niên ảo tưởng bản thân nhảy vào bồn cầu cho nước xả trôi luôn, đây là bút danh cậu sử dụng trên trang web ngôn tình, sao lại truyền ra ngoài được chứ?! Trong lòng vừa uất hận vừa khiếp đảm, "Anh là ai?"
"Cố Khải."
"Cố tổng?" Lưu Tiểu Niên ngay lập tức há ngoác miệng, không ngờ sẽ gặp người mời cậu ăn ở ngay trong WC, "Anh . . . . Sao anh nhận ra tôi?"
Trạch nam viết truyện ngôn tình, Lưu Tiểu Niên luôn coi đó là một nỗi hổ thẹn, nên không bao giờ tham gia cộng đồng chứ đừng nói là họp mặt tác giả, từ trước đến nay chưa từng lộ mặt, vì sao người này lại nhận ra cậu?!
"Anh thấy hình của em trên CMND lúc ký hợp đồng." Cố Khải xoay người đi ra ngoài, "808 sảnh Caesar, đi thôi."
Lưu Tiểu Niên sợ rồi, ảnh cậu trên CMND nhìn hoàn toàn như kiểu thằng tội phạm vừa ra khỏi trại cải tạo ấy, xấu đến độ quỷ khóc thần sầu, vậy mà ổng căn cứ vào đó nhận ra cậu?!
Lại còn là bản sao nữa chứ!
Sảnh Caesar theo tông kim bích huy hoàng, quả nhiên rất có phong cách Đại đế. Tướng tá Lưu Tiểu Niên vốn đã không cao, ngồi lọt thỏm trong cái ghế sô pha lớn trông lại càng nhỏ đến thảm thương, cộng thêm biểu hiện khẩn trương, nhìn một cái biết ngay là trạch nam chưa từng tham gia các sự kiện lớn!
Trong khi Cố tổng khí phách ngang nhiên ngồi ở sô pha đối diện, tây trang thẳng thóm, cà vạt chỉnh tề, đồng hồ lấp lánh, giày da bóng loáng, cử chỉ nho nhã phép tắc, ghê gớm hơn hết chính là, gọi món bằng ngoại ngữ cơ đấy!
Vì vậy, thằng trạch nam đến một chữ tiếng Anh cũng nói không xong nào đó, bất giác lại rụt nhỏ hơn.
Sau khi chọn món xong, Cố Khải đặt câu hỏi như thể chỉ thuận miệng, "Nghe nói em định quay lại viết huyền huyễn?"
"Phải." Lưu Tiểu Niên nơm nớp e dè, "Tôi đã hoàn thành hợp đồng với bên anh rồi."
"Nếu anh tăng gấp đôi tiền nhận bút cho em thì sao?" Cố Khải hỏi.
"Tôi thật sự không hợp viết truyện ngôn tình." Lưu Tiểu Niên từ chối khéo.
"Gấp mười." Cố Khải nói rất nhẹ.
Lưu Tiểu Niên giật bắn người, "Bao nhiêu?"
"Gấp mười, chưa bao gồm các khoản phúc lợi." Cố Khải áp sát cậu, "Anh có thể cho em lên làm nhân viên chính thức của công ty, không cần trình diện chấm công, em có thể tiếp tục làm việc tại nhà, sao nào?"
Tự cổ chí kim sự cám dỗ của tiền tài luôn vừa thần tốc lại vừa hữu hiệu, Lưu Tiểu Niên luôn tự nhận có quy tắc "ẦM" một tiếng rả thành bã, gật đầu đồng ý lia lịa, chỉ thiếu điều nhào qua lấy thân báo đáp thôi, truyện ngôn tình quả nhiên là thứ chan chứa tình yêu nhất trên thế giới!
"Nhưng, anh có một điều kiện." Cố Khải ngả lưng về lại sô pha, khóe miệng khẽ nhướng.
Biết ngay người có tiền đều rất nham hiểm mà, theo sau kẹo chính là gậy! Lưu Tiểu Niên lập tức tăng cảnh giác, "Điều kiện gì?"
"Đợi anh một lát." Cố Khải cầm điện thoại bấm một dãy số, vừa kết nối đã hỏi thẳng vào đề, "Em thấy em ấy thế nào?"
Đầu bên kia ầm ĩ huyên náo, có người gào khản họng, "Sếp, phụ nữ có chồng vẫn tốt nhất!"