Chương 14: Tiểu bạch liên phất phơ theo gió

Lâm Bình Bình hóa đá ngay tại chỗ! Trong khi đó phía bên tên cơ bắp vẫn đang gởi hình JJ hàng loạt như bị cuồng! Không ngừng nâng cao tầm liêm sỉ!

Thế nên trong giây phút hoảng loạn xấu hổ! Lâm Bình Bình đã làm ra một hành động siêu ngu!

Cậu dập mạnh màn hình laptop, sau đó ôm laptop chạy con mẹ nó luôn! Để lại một mình Hồ tổng giám lượn lờ theo gió!

Phắc! Tuy rằng về sau mỗi lần nhớ đến cảnh đó, Lâm Bình Bình đều cảm thấy khi ấy mình nhất định là úng não, lại làm ra một chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi! Buổi chiều đó khi cậu ôm theo laptop chạy xộc ra ngoài, thành công bị đội trưởng an ninh lầm thành trộm, một cước đá bay!

"Hư cấu, sao lại là mày nữa?" sau khi thấy rõ mặt, đội trưởng an ninh rất bức bối.

Lâm Bình Bình nằm ườn bên ven hoa viên, nhìn laptop ngập trong suối phun, rơi giọt nước mắt oan khuất! Má nó rốt cuộc là tại vì sao! Không chỉ chưa nói đến quảng cáo, mà còn bị hỏng laptop, quả là mất mặt đến trình bà ngoại luôn!

Vậy nên tối cùng ngày, Lâm Bình Bình má nó đến bar đêm ưa thích để uống rượu giải sầu!

Ma の Dực là bar đêm nổi tiếng nhất thành phố, không phải chỉ vì nó có đủ tất tần tật các loại rượu ngoại, hoặc vì các cậu phục vụ trai trẻ điển trai, mà do 80% khách ở đây là GAY.

Lâm Bình Bình hiển nhiên là khách quen ở đây, sau khi bắt tiếng với phục vụ quen thân, cậu cầm ly cốc-tai hồng nhạt, ngồi trong góc với muôn vàn suy nghĩ thương cho phận mình, con mẹ nó sao hôm nay lại bi thảm thế chứ, con mẹ nó đúng là hồng nhan bạc mệnh!

"HI!" bất chợt có một người ngồi xuống đối diện.

Lâm Bình Bình ngẩng đầu thoáng nhìn, đứng giật dậy như thể lên cơn nghiện!

"Sao thế?" Hồ Vân Phi buồn cười nhìn cậu.

Đậu sao lại là ổng! Lâm Bình Bình lại lần nữa nhớ về khung cảnh tan hoang hồi trưa, bèn rục rịch tìm đường trốn, kết quả bị một câu của Hồ Vân Phi làm cho sợ đến khựng lại.

"Dám đi, tôi sẽ kể lại chuyện hồi trưa cho Cố Khải nghe."

Phắc! Du!

Lâm Bình Bình phải cắn răng bấm bụng ngồi xuống lại! Trên mặt nào là tủi thân nào là thấp thỏm, nội tâm loạt xoạt bật thẳng ngón giữa!

"Uống gì, tôi mời." Hồ Vân Phi gọi phục vụ.

"Rốt cuộc ông muốn gì?" Lâm Bình Bình bất chấp tất cả hỏi thẳng, đậu! Dù sao đã mất mặt thế còn gì! Cũng chả thể mất hơn nữa!

"Tính ra, phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ?" Hồ Vân Phi lật menu rượu, trả lời cậu một cách bình thản, "Đầu tiên là chạy tới văn phòng của tôi, sau đó cho tôi xem một đống hình quái đản, cuối cùng tự nhiên ôm máy tính ré lên chạy mất tăm, hình như trong lúc đó tôi chưa từng làm gì cả."

... Đậu! Nghe có vẻ đúng! Lâm Bình Bình chột dạ nhìn trời.

"Không sao, đúng lúc thấy cậu nên lại bắt chuyện thôi." Hồ Vân Phi chọn Liqueur, "Câu mới nãy là đùa thôi, tôi sẽ xem chuyện hồi trưa như chưa từng xảy ra."

"Cảm ơn." Lâm Bình Bình thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại một mình uống rượu?" Hồ Vân Phi hỏi.

Lâm Bình Bình gầm gừ trong lòng, ông đây mượn rượu giải sầu!

"Nếu có hứng thú, mai lại đến văn phòng của tôi." Hồ Vân Phi ngồi dựa ra sô pha, "Về mặt quảng cáo, tôi có thể suy nghĩ."

"Thiệt?" Lâm Bình Bình sợ ngây người, phắc có lầm không, xúi quẩy vậy mà cũng có thể đánh bại tổ trò chơi 'Sư muội đừng đi', mình đúng là vừa uy quyền vừa xinh đẹp!

"Tuy tôi không hiểu về game của cậu lắm, có điều tôi tin Cố Khải." Hồ Vân Phi đưa cho cậu một ly rượu, "Nếu cậu chịu trình bày kỹ càng một lần nữa nội dung game, tôi cảm thấy không phải vấn đề gì to tát."

Lâm Bình Bình nhìn anh bằng ánh mắt kích động pha lẫn xuất hổ, "Ngày mai e rằng không được, máy tính của tôi mới bị rớt xuống nước, có thể để tới hôm kia không?" giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như tiếng muỗi! Phắc! Đừng cứ ép ông nhớ lại chuyện ngày hôm nay quài chứ!

Nhớ đến cái máy tình trắng ngần tắm mình trong suối phun, Hồ Vân Phi nhướng môi, "Ok, hôm kia, cụng ly trước nào!"

Lâm Bình Bình cảm động đến cạn sạch một hơi, rốt cuộc là ai nói Hồ tổng giám âm hiểm giả dối, rõ ràng là rất lương thiện, quả là lương thiện hơn cả thần bút Mã Lương mà!

Hồ Vân Phi cười rất có thâm ý, tiếp tục rót thêm cho cậu một ly, quyết định phải chuốc say cậu, phắc chứ thịt béo đã đưa đến tận mồm, không ăn thiệt có lỗi với chính mình!

Thời điểm chai rượu thấy đáy, Lâm Bình Bình cũng ngất hẳn! Cậu nằm ườn trên bằn xoay qua vặn lại lẩm bẩm rất quyến rũ, gợi cho dục hỏa của Hồ tổng sôi sùng sục, thế nên anh rất quả quyết đưa người sang đối diện!

"Nóng!" Lâm Bình Bình bị rượu hung đến mặt đỏ bừng, nằm trên giường giằn xéo nút áo theo ý thức.

Vì vậy Hồ Vân Phi càng chắc mẩm cậu đang rù quyến anh, bắt tay lột cậu sạch sẽ.

Tình một đêm xưa giờ không cần quá nhiều lời tình tứ hay dạo đầu, nhất là với hạng lõi phong nguyệt như Hồ Vân Phi. Anh đè lên người đang mang biểu cảm mù mờ, cắn nhẹ lên xương quai xanh đáng yêu.

"Nhột." Lâm Bình Bình nhăn mày đẩy anh ra.

"Ngoan, thích tư thế nào?" Hồ Vân Phi bên khuếch trương cho cậu, bên thì thủ thỉ bên tai.

Cảm giác dị vật gây khó chịu từ đằng sau truyền đến, Lâm Bình Bình vặn vẹo thắt lưng muốn bỏ trốn, nhưng lại đổi lấy kích thích kịch liệt hơn.

"Đau." Lâm Bình Bình tủi thân đến độ vành mắt đỏ âu, sao người này lại không cho cậu ngủ chứ?

Nhìn cái biểu cảm khiếm ngược của cậu, bụng dưới của Hồ Vân Phi thiếu điều muốn bùng nổ, tiểu yêu tinh ghẹo trai đến độ không muốn sống, thế thì đừng trách sao anh không biết dịu dàng.

"Nghe lời, thả lỏng nào." Hồ Vân Phi rút ngón tay ra, đổi thành hàng thật thẳng tiến cơ thể cậu.

"Oa oa oa..." Lâm Bình Bình khóc đến gần như tắt thở.

"Trời, bảo bối cưng cừ thật." Hồ Vân Phi thở hổn hển một cách thỏa mãn, không ngừng hôn lên hai mắt rưng rưng của cậu, "Thật thoải mái."

"Đau!" Lâm Bình Bình vẫn đang giãy dụa.

Cuối cùng Hồ Vân Phi cũng không cố hơn được, người bên dưới da thịt trắng trẻo dáng người lại mảnh mai, ngũ quan trời sinh đã toát lên vẻ quyến rũ, chưa kể biểu cảm điềm đạm đáng yêu lúc này đây, thật rất đúng khẩu vị của anh!

"Tôi muốn ngủ." Lâm Bình Bình mơ mơ màng màng mà kháng nghị, bỉu môi trong vừa khôi hài lại vừa đáng yêu.

"Làm xong ngủ tiếp." Hồ Vân Phi cố định cái eo thon của cậu, từng chút từng chút một chiếm hữu nơi mềm mại kia, mỗi một tế bào trên cơ thể đều như thỏa mãn thở ra. Số người anh từng thử không phải là ít, nhưng người hoàn mỹ như cậu lại không nhiều, trong khoảnh khắc tình dục lên đỉnh, Hồ Vân Phi chợt có cái suy nghĩ ―― hiếm gặp được người hợp vị thế này, không bằng phát triển thành bạn giường cố định?

Buổi tối đó, Lâm Bình Bình bị Hồ tổng bùng phát thú tính lật tới lật lui, ăn sạch sẽ từ ngoài vào trong từ trong ra ngoài, mãi đến hừng đông mới được tha. Say rượu cộng thêm làm lụng quá độ, giấc ngủ của cậu rất say rất say, mở mắt đã là hai giờ chiều hôm sau.

Mờ mịt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, hình như không phải nhà mình, lại dáo dác nhìn xung quanh, càng thêm chắc chắn má nó đây không phải nhà mình!

Nhích người định ngồi dậy, nửa người dưới lại như bị xe cán qua, đau nhức đến suýt ngạt thở. Vậy nên sắc mặt Lâm Bình Bình lập tức trở nên tái mét, cậu nhớ đến một tin tức mình từng xem!

―― Chàng trai xinh đẹp như hoa bị chuốc thuốc tại bar, sau khi tỉnh lại mất thận!

"A!!!!" Lâm Bình Bình hét ầm lên! Đậu đậu! Đau đến thế này rồi! Nhất định không còn thận!

"Dậy rồi?" Hồ Vân Phi nghe được tiếng động, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.

Đậu! Xanh! Rau! Má! Tại sao ổng lại trần nửa người trên xuất hiện ở đây? Lâm Bình Bình đứng hình, phảng phất như thấy được Avatar!

"Muốn ăn gì nào?" Hồ Vân Phi ngồi bên giường, khom lưng hôn phớt qua môi cậu.

Não Lâm Bình Bình hoàn toàn đình công, má nó đây là ảo giác! Người đâu cứu mạng! Đậu! Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra!

"Cưng." Hồ Vân Phi rót cho cậu ly nước, "Tối qua biểu hiện rất được."

"Tối... qua?" Lâm Bình Bình run giọng hỏi lại.

"Anh có hỏi phục vụ, nghe họ nói yêu cầu của cưng rất cao, thường thì không tự tiện theo ai." Hồ Vân Phi bẹo gương mặt mềm mịn, "Sao, anh được chứ?"

... Vành mắt Lâm Bình Bình đỏ âu trong một giây! Má nó đây không phải sự thật mà! Má nó đây không phải sự thật mà! Má nó đây không phải sự thật mà! Má nó đây không phải sự thật mà!

"Anh đi gọi mấy món cho cưng ăn." Hồ Vân Phi tưởng rằng cậu còn chưa kịp ổn định cảm xúc, vậy nên không để ý.

Lâm Bình Bình ngu người nhìn anh đi ra cửa, đầu óc trống rỗng nhưng trong nội tâm lại kêu gào thảm thiết, tối qua tối qua tối qua! Dấu hôn trên người cùng cơn đau đằng sau, không thứ nào không nhắc nhở bản thân, hiện thực không thể trốn tránh, chuyện gì đã xảy ra tối qua!

Lần đầu tiên mà bản thân trước giờ luôn mong ngóng, lại xảy đến trong tình huống say bất tỉnh nhân sự, bị một người đàn ông chỉ quen chưa đến một ngày khiêng lên giường? Đắng mề hơn chính là, người đàn ông đó tin chắc cậu là một kẻ lõi đời quen chơi tình, má cơ bản sẽ không biết đây chính là lần đầu tiên của cậu!!!!!

Trong Ma の Dực đều là danh nhân trong giới, ai cũng có một quá khứ hoặc gây cấn hoặc đau thương, trai tơ như Lâm Bình Bình cơ bản không có chỗ đứng, xui rủi còn có thể bị tập thể khinh bỉ! Nên để hòa nhập tập thể, cũng như thỏa mãn lòng hư vinh đáng thương, chính Lâm Bình Bình đã soạn ra một đống tình sử có lẽ có, ngụy trang bản thân thành một chàng GAY cực phẩm chịu đủ mọi tổn thương do gu tệ lậu! Dựa vào ngoại hình xinh đẹp cùng diễn xuất cao siêu, cộng thêm một đống kinh nghiệm trên Baidu, đến nay vẫn không một ai nhìn thấu, má nó đương nhiên Hồ Vân Phi cũng sẽ không nhìn thấu!

Giờ phải làm sao đây? Lâm Bình Bình quả thật khóc không ra nước mắt, rõ ràng là vác đá đập chân. Nói thẳng đây là lần đầu tiên của mình? Đậu vậy thì sao chứ, chuyện đã xảy ra cũng không thể đảo ngược thời gian! Vờ như đã quen quá rồi, biểu hiện bản thân méo quan tâm tối qua? Phắc! Nhưng về mặt tâm lý sẽ rất ấm ức nha! Bản thân rõ ràng là tiểu bạch liên trong trắng thuần khiết, đối phương lại đinh ninh cậu là kim trản cúc đong đưa theo gió!

Lâm Bình Bình nằm trong chăn, tủi thân siết chặt chăn, cuối cùng quyết định là do bản thân tự làm tự chịu, cứ coi như bị chó cắn đi...