Chương 15: Địa điểm thích hợp để bồi dưỡng không khí

Lúc Hồ Vân Phi từ dưới lầu quay lên lại, Lâm Bình Bình vẫn còn chui trong chăn chưa rời giường.

"Sắp đến giờ cơm chiều luôn rồi này." Hồ Vân Phi ngồi bên giường, mỉm cười nhéo mũi cậu, tự cho là hành động này rất đỗi thân mật!

Lâm Bình Bình không nói gì, cậu uể oải thầm dựng thẳng ngón giữa trong đầu, má ông đây đầu óc choáng váng, cười dâm đãng làm cái méo gì!

"Sốt rồi?" Hồ Vân Phi nhíu mày, thò tay đo nhiệt độ trên trán cậu.

Nóng kinh.

Lâm Bình Bình rất yểu điệu mà lẩm bẩm.

Thành ra vào buổi chiều hôm ấy, lúc Cố Khải đang bù đầu bù cổ trong văn phòng, bất chợt nhận được một cuộc điện thoại!

"Xin nghỉ dùm tôi." Hồ Vân Phi dùng cái giọng rất khí phách.

Cố Khải mù mờ nhìn hiển thị cuộc gọi trên điện thoại, xem xong lại càng mù mờ hơn, "Uống lộn thuốc hả, gọi cho tôi xin nghỉ?"

"Cái cậu... Vương Bình Bình? Là nhân viên của cậu?" giờ Hồ Vân Phi mới chợt phát hiện ra, má ơi bản thân mình không nhớ rõ yêu tinh kia tên gì.

"Ai cơ?" Cố Khải nghe không rõ.

"Lý Bình Bình? Trương Bình Bình?" Lưu Bình Bình?" Hồ Vân Phi thấy phiền bèn rút lại, "Nói chung xin nghỉ giùm cậu ta!"

"Ê –" Cố Khải còn chưa nói xong, đầu bên kia đã cúp máy!

Phắc! Cố tổng bất mãn cùng cực, nhưng sau đó vẫn gọi cho bộ phận nhân sự, "Xin nghỉ cho Bình Bình."

"Cố tổng, Bình Bình nào?" nhân sự hỏi, "Công ty có Trịnh Bình Bình, Kim Bình Bình, Liễu Bình Bình, còn Đặng Bình Bình và Lâm Bình Bình nữa!"

Cố Khải nghe mà thấy đầu cũng lùng bùng theo.

"Với lại, xin nghỉ mấy ngày ạ?" nhân sự hỏi tiếp.

Cố Khải cực chẳng đã phải cúp máy, gọi lại cho Hồ Vân Phi.

"Không rảnh!" Hồ Vân Phi đang hưởng thụ lạc thú đút Lâm Bình Bình ăn, nên anh bực mình gắt một câu vào phone.

"Không rảnh mọe mày!" Cố Khải rít lên, "Rốt cuộc mày muốn xin nghỉ cho ai, lý do, nghỉ mấy ngày!"

"Này, cưng tên gì?" Hồ Vân Phi hỏi Lâm Bình Bình.

Má, Lâm Bình Bình tuôn lệ ngay tức khắc, cậu trưng ra gương mặt đau khổ mà ngậm muỗng, toát lên cảm xúc bi ai của con gái nhà lành bị cầm thú 'ăn tươi nuốt sống' một cách tự nhiên sinh động!

Má tên tiện nhân này đến cả tên của mình cũng méo biết hụ hụ hụ hụ!

"Đừng khóc đừng khóc, ngoan, cưng tên Bình Bình gì?" Hồ tổng không biết gì là xấu hổ mà cứ thế hỏi tiếp.

"Lâm." Lâm Bình Bình ủ rủ trả lời.

"Lâm Bình Bình, xin nghỉ một tuần." Hồ Vân Phi tiếp tục nói vào phone.

"Anh gọi điện cho ai đấy?" Lâm Bình Bình lập tức có một loại dự cảm chuyện lớn không xong rồi!

Hồ Vân Phi xua tay, ý bảo cậu im lặng.

"Nghỉ một tuần?" Cố Khải nhíu mày, "Lý do?"

"Ẻm bị tôi làm đến sốt rồi, không rời giường được." Hồ Vân Phi thể hiện độ vô sỉ trước sau như một.

"Câm miệng!!!!!" Lâm Bình Bình hét toáng lên giành lấy điện thoại của anh, run rẩy nhìn hiển thị cuộc gọi – Cố Khải.

Vì vậy cậu lại ngất con mẹ nó luôn.

Cố Khải cầm điện thoại, thoáng chút phất phơ trong gió.

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên ở ngoài cửa gọi.

Cố Khải lập tức lấy lại dáng vẻ tinh anh ngời ngời, "Vào đi."

"Cái này là sườn câu chuyện đã qua chỉnh sửa." Lưu Tiểu Niên đưa kẹp hồ sơ cho anh, đồng thời khép nép giải thích, "Trước giờ chưa từng làm qua, nên không có kinh nghiệm gì đáng nói."

"Viết rất được." Cố Khải khen ngợi một cách giả dối.

Lưu Tiểu Niên 囧囧 ngây tắp lự, "Nhưng ngài chỉ mới xem đề mục."

"Đề mục rất rất thu hút." Cố Khải dùng thái độ nghiêm túc để trả lời.

"Nhưng đề mục là do tổ trưởng Khương đặt." Lưu Tiểu Niên thấy chột dạ, "Ảnh nói tên tôi đặt không hợp."

"..." nịnh trật 100%, Cố Khải ngấm ngầm đem Khương Đại Vệ ra tra tấn 101 kiểu trong đầu, sửa cái mọe mi!

"Thật ra bản dự thảo này là kết quả thảo luận của mọi người, ai cũng góp sức." Lưu Tiểu Niên tiếp tục giải thích.

"Hình mẫu nhân vật rất khá." Cố Khải tỉ mỉ xem tiếp.

"Cái đó là ý tưởng của Bình Bình." Lưu Tiểu Niên trả lời.

... Cố tổng đau mề quá thể, mọe nó sao toàn khen trật!

"Mạch truyện rất rõ ràng, điểm gút rất bất ngờ."

"Dạ, là đề nghị của tổ trưởng."

"Phần thưởng qua cửa khá được, có sáng tạo đấy."

"Tiểu Mã đã phải nghĩ rất lâu mới ra đó."

"Phác thảo cảnh cuối ――" Cố Khải còn chưa nói xong, đã thấy mắt Lưu Tiểu Niên thoáng sáng ngời, bèn ném sạch chuẩn mực mà khen ngút trời, "Đặc biệt tỉ mỉ, chưa kể còn biết cách dung hòa tạo sự thống nhất từ mạch chính đến mạch phụ, đi theo xu hướng của người chơi, quả là hoàn hảo!"

"Bản thân chị Tiểu Nhã cũng thấy rất hài lòng." Lưu Tiểu Niên cũng gật đầu tán thành.

Đậu! Cố tổng cảm thấy mình bị lừa rồi!

"Bản báo cáo này tốt đến vậy à?" Lưu Tiểu Niên e dè hỏi.

Cố Khải lật tiếp đến một tờ, thoáng nhíu mày, "Sao lại xây dựng cảnh thay trang phục ở ngoài trời?" hơi bị huyền bí rồi, nhân vật chibi của trò chơi dành cho con gái, làm gì có ai lại khát tình đến độ thích thay đồ ngoài trời chứ?

"Đây là do tôi nghĩ ra." Lưu Tiểu Niên chột dạ trả lời.

...

"Rất độc!" Cố Khải khích lệ một cách chân thành.

"Nhưng biểu hiện mới vừa rồi của ngài đâu phải thế." Lưu Tiểu Niên cảm giác thất bại nặng nề.

"Thật sự rất độc mà, ít nhất cũng mang đến cảm giác rất kích thích!" Cố Khải gắng tìm ra ưu điểm trong đó.

Lưu Tiểu Niên càng ủ rủ hơn, thà không giải thích còn hơn, cái kiểu khen rất kích thích, nghe như thể ý nghĩ của một tên biến thái ấy!

"Tôi sẽ sửa lại một lần nữa cho ngài." Lưu Tiểu Niên cảm giác thật có lỗi với mọi người, hơn hết là có lỗi với Cố Khải, áy náy chồng chất, nên đưa tới cảnh, ngay lúc cậu chuẩn bị đi, còn má nó gập người 90 độ để chào Cố Khải!

Cố tổng ngồi trên ghế mà vất vưởng theo gió, mọe nó em gập người làm cái qué gì, anh chẳng phải tượng liệt sĩ!

Đờ sao bản thân xui xẻo thế cơ chứ!

Sau giờ tan sở, Lưu Tiểu Niên nhắn tin cho Cố Khải, nói rằng mình phải tăng ca.

Thành ra cực chẳng đã Cố tổng cũng phải tăng ca theo, ra vẻ bản thân thật sự rất bận rộn, tưởng chừng là thủ tướng Cố luôn ấy chứ!

Đám đồng nghiệp đều ngầm hiểu mà thu dọn đồ về trước, ôi ~ trò chơi văn phòng, tổng giám đốc sói lớn và trợ lý thỏ nhỏ, đừng chơi kích thích thế mờ mờ!

Sắc trời tối dần, trong hành lang chỉ còn tiếng bước chân thỉnh thoảng đi tuần của bảo vệ, sau khi chải chuốt màu mè thỏa thuê trong văn phòng, Cố tổng vờ rất tỉnh đi đến văn phòng của Lưu Tiểu Niên! Đêm khuya vắng người bốn phía lặng ngắt, thật đúng là địa điểm thích hợp để bồi dưỡng gian tình! Cố Khải vừa đi vừa nghĩ xem, chút nữa gặp vợ phải nói gì trước nhỉ, xin chào? Mọe nó ngu vãi! Nói, em đang làm gì đó? Sao nghe như bị đau! Hỏi, ăn gì chưa? Khỉ, y khuôn thành phần cán bộ thanh niên trí thức những năm hồi đó, vừa gặp mặt là hỏi ngay ăn gì?

Suy trước nghĩ sau cả buổi trời, Cố tổng quyết định im lặng là vàng, mỉm cười là đủ bảnh rồi! Toàn bộ thế giới đều biết rằng, khi mình cười là phong độ đỉnh cao nhất!

Vì vậy Cố tổng mang theo nụ cười mê đảo đặc hữu của người đàn ông tinh anh, ưu nhã đẩy cửa văn phòng.

Lưu Tiểu Niên đang hút mì rột rột!

Cố tổng lần nữa thấm thía cảm giác hóa Sparta! Khỉ gió! Ông đã đặt bàn bữa tối dưới ánh nến rồi, có hoa hồng có vang đỏ, và cả tay đàn violon tình tứ! Giờ mi ở đây ăn mì gói, sao lần nào cũng không chịu phối hợp thế hả!

"Cố tổng?" Lưu Tiểu Niên có hơi bất ngờ mà đứng bật dậy, "Sao ngài còn chưa về?"

"Thấy ở đây còn sáng đèn, nên tới xem thử." Cố Khải kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Mọi người đều biết rằng mì gói là một món ăn thần thánh, bất luận ăn vào có vị thế nào, khi ngửi tuyệt đối thơm lừng! Từng đợt hương mì bò kho bay tới mũi Cố tổng, dẫn đến bao tử của anh lập tức phản ánh lại mà kêu rột rột!

"Ngài chưa ăn tối?" Lưu Tiểu Niên hỏi.

Cố Khải gật đầu, vừa định nói chúng ta hãy ra ngoài ăn một bữa no nê đi, Lưu Tiểu Niên đã dùng tốc độ ánh sáng để khui một ly mì cho anh!

"Chưa thấy mẫu bao bì này lần nào, chắc là vị mới!" Lưu Tiểu Niên châm nước vào, "Không biết ngài có thích không."

... Cố tổng đành bấm bụng nuốt lại những lời định nói, mọe nó sao lại thế chứ! Không hiểu ý người khác tí nào cả!

"Tôi đã sửa cảnh nền lại rồi, không phải cảnh ngoài trời nữa." tranh thủ khoảng thời gian đợi mì nở, Lưu Tiểu Niên bật PPT lên cho anh xem.

"Thật ra cảnh ngoài trời cũng được lắm." Cố Khải dùng thái độ nghiêm túc để khen cậu, "Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cảnh ngoài trời rất rất được."

"Được chỗ nào?" Lưu Tiểu Niên vặn ngược lại.

Sao anh biết nó được chỗ nào! Cố Khải thầm rít gào trong lòng, rõ ràng đó là idea của em mà! Nếu người hỏi câu này là một ai đó khác, chắc chắn 100% sẽ ăn chửi của Cố tổng, nhưng đối phương là vợ! Nên anh đành phải hầm hầm ăn một ngụm mì lớn!

Mùi vị quái đản lấp kín khoang miệng, Cố Khải phun ra một cách không duyên dáng!

"Á!" Lưu Tiểu Niên bị anh làm cho giật bắn, vội vàng đưa khăn giấy cho anh.

"Vị gì thế này?" Cố Khải khui một chai nước súc miệng như điên, mọe nó mùi y chang acid sulfuric!

"Mì Thầy Khang ――" Lưu Tiểu Niên nói được một nửa thì khựng lại, sau đó dùng biểu tình như tung bay theo gió nhìn bao bì!

Cố Khải đánh mắt nhìn qua ―― Khỉ! Mì Cô Khang vị gà hương hành! Cô Khang là cái qué gì!

"Chắc... Chắc là hàng fake." Lưu Tiểu Niên dùng ánh mắt hối lỗi nhìn anh, "Xin lỗi, lúc mua không để ý."

"Không sao." nếu không tính vụ hấp diêm vị giác, thực chất Cố Khải rất lấy làm biết ơn ly mì này, anh hớn hở mời vợ: "Đi ăn chung với anh không?"

"Không cần đâu, tôi không đói lắm." Lưu Tiểu Niên từ chối.

Cố Khải nhìn cậu với cái kiểu bất mãn, không đói thì em ăn mì là cái quái gì!

"Tôi muốn viết xong cái này trước đã." Lưu Tiểu Niên giải thích, "Ăn miếng bánh quy là được rồi."

"Không được!" Cố Khải nghiêm túc phản đối cậu.

"Nhưng tôi thật ―― Á!" Lưu Tiểu Niên còn chưa kịp nói hết, cả tòa nhà đột nhiên rơi vào không gian đen kịt, nên cậu hoảng hồn hét lên.

Phắc! Cố tổng quả thực kích động đến độ muốn khóc luôn, ông chú phòng điện, tôi cảm ơn cả nhà chú!

"Tối quá!" mắt Lưu Tiểu Niên vẫn chưa thích ứng được với bóng tối.

Nhưng Cố tổng thì thích ứng rồi, mọe nó đây rõ ràng là sức mạnh của tình yêu mà! Anh ôm chầm lấy bóng người lờ mờ trong bóng tối, đè lên trên bàn!

Cuối cùng cũng ôm được rồi! Muốn khóc quá thể! Mềm quá cưng quá cái eo thon quá!

"Cố tổng!" Lưu Tiểu Niên bị làm cho sợ điếng người.

"Đừng sợ, có anh đây!" Cố Khải kiên định an ủi cậu!

"Tôi không sợ." Lưu Tiểu Niên giãy giụa khỏi vòng tay của anh, "Anh đè tôi lên cái gạt tàn thuốc."

"..." đậu! Chuyên gia phá hỏng bầu không khí! Cố Khải nới lỏng tay, có điều vẫn không nở thả ra.

"Chúng ta đi ra ngoài đi." Lưu Tiểu Niên đề nghị.

"Không!" Cố Khải từ chối ngay tắp lự.

"Tại sao?" Lưu Tiểu Niên không hiểu ý anh.

Cố tổng trả lời một cách đường hoàng, "Vì anh sợ!"

...

Mặt Lưu Tiểu Niên 囧.

"Đợi chừng nào có điện lại rồi đi ra!" Cố Khải đang ngất ngây ôm chặt lấy cậu.

"Nhưng ở đây, không phải còn kinh khủng hơn?" Lưu Tiểu Niên không tài nào hiểu nổi.

"Em có xem phim kinh dị Hành lang chưa?" Cố Khải nghiêm túc đặt câu hỏi.

"... Tôi chỉ mới xem phim Lưỡi cưa thôi." Lưu Tiểu Niên thành thật trả lời.

"Ở cuối hành lang, nói không chừng sẽ có một xác nữ không đầu đang đứng chờ chúng ta!" Cố Khải hù dọa cậu.

Lưu Tiểu Niên sợ run cả người.

"Nên chúng ta đừng đi ra." Cố Khải kéo sát cậu vào lòng hơn nữa, mọe chứ sảng đến dục tiên dục tử!

"Ừ." Lưu Tiểu Niên đồng ý, chóp mũi cọ cọ trước ngực anh, mùi nước hoa êm dịu ngát mũi đến bất ngờ.

Bầu không khí xung quanh thật yên tĩnh, tĩnh đến gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

Hãy để điện tiếp tục tắt đi.

Cố Khải cầu khấn trong lòng.

Một giây sau.

Má nó có điện.

(#‵′) 凸