Chương 13: Trai cơ bắp cuồn cuộn rất cô đơn

Toàn bộ can đảm của Lưu Tiểu Niên đều rụng rời theo tiếng thét đó, sắc mặt trắng bệch thiếu điều ngất luôn!

Dựa theo trình tự trong tiểu thuyết ngôn tình, lúc này Cố tổng nên trổ hết bản lĩnh, oai phong lẫm liệt ôm vợ vào lòng! Nhưng hiện thực lại lậu thế đấy! Vì cái qué gì tổng giám đốc không làm thế! Vì chính tổng giám đốc cũng bị hù đến chết khiếp! Một giây sau, thằng em anh dùng tốc độ như bay lủi thẳng lên giường!

"Á!" Lưu Tiểu Niên không thấy rõ người lao đến là ai, vì vậy theo phản xạ quơ lấy cuốn sách đầu giường mà phang lia lịa vào cậu.

"Là tui là tui." thằng em oan uổng ôm đầu.

... Lưu Tiểu Niên chưa kịp định thần đầu óc rối tung, mù mờ cùng Cố Hi bốn mắt nhìn nhau.

Cố Khải là người phản ứng lại đầu tiên, anh lớn giọng hỏi thằng em, "Xảy ra chuyện gì?"

Thằng em hoảng hồn báo cáo lại với ông anh, "Trong toilet có đậu hà lan!"

Lưu Tiểu Niên rất xoắn xuýt mà nghĩ, đậu hà lan mà cậu ta nói có phải đậu hà lan mà cậu biết không?

"Đậu hà lan?" hiển nhiên Cố Khải cũng không nắm chắc.

"Chính là đậu hà lan, pea! Xanh xanh, tròn tròn." thằng em ra sức khoa tay múa chân.

"Anh mày biết đậu hà lan thế nào!" Cố Khải hết nhịn nổi mà rít lên cắt ngang cậu.

"Đáng sợ quá." Cố Hi vỗ ngực.

Lưu Tiểu Niên: ...

"Đậu hà lan thì có gì mà đáng sợ!" Cố Khải nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này anh chỉ muốn tống thằng em mình xuống bồn cầu rồi xả nước cho trôi đi luôn, nhưng xét thấy vợ còn đang ở đây, anh phải buộc lòng ép mặt mình trông ôn hòa hết sức có thể.

"Lẽ nào hai người chưa từng xem Kẻ biến thái xéo đậu hà lan à?" Cố Hi ngồi xen giữa anh mình và chị dâu, cảm giác đặc biệt an toàn.

Lưu Tiểu Niên: ...

Trên đầu Cố Khải đã giật giật gân xanh.

"Hay lắm hả?" Lưu Tiểu Niên đột nhiên hỏi.

"Hay, rất hay." Cố Hi gật đầu như giã tỏi, "Cậu muốn xem không?"

"Không muốn!" ông anh rít lên.

"Em có hỏi anh đâu." thằng em tấm tức, dùng ánh mắt lấp lánh như sao trời nhìn chị dâu cậu.

"Muốn nha." Lưu Tiểu Niên vui vẻ hùa theo.

"Muốn cái.. cái gì mà muốn." Cố tổng dằn xuống tiếng rít trong lòng, cười hiền hòa như sói bà ngoại, "Hơn nửa đêm rồi, ngoan ngoãn ngủ."

"Anh mệt?" Lưu Tiểu Niên hỏi anh.

Cố tổng gật đầu ngay tắp lự, "Ừ, buồn ngủ!"

"Vậy anh nghỉ ngơi đi." Lưu Tiểu Niên xuống giường, nhìn thằng em nói, "Chúng ta đi phòng khác coi."

... Mẹ kiếp! Hướng phát triển kiểu gì thế! Ông anh hóa đá trong một giây! Anh mở mắt trân trối nhìn thằng em mình và vợ một trước một sau, mặc áo ngủ, sung sướng đi ra khỏi phòng ngủ!

Rõ ràng lỗi nội dung! Cố Khải tức sùi bọt mép, ở trong lòng đem thằng em ra chà thành bã!

Buổi tối hôm đấy ông anh không đuổi theo, vì sao, vì ông anh kênh mà!

Anh tình nguyện giường đơn gối chiếc trằn trọc khó ngủ, cũng không chịu đi qua phòng kế bên tìm vợ! Mọe nó sao có thể nói đi là đi! Mọe nó em ấy không biết phụ xướng phu tùy à! Lại có thể phạm lỗi cơ bản thế! Phải xác lập lại quyền lực người chồng! Phải lấy gia pháp ra hầu hạ! Thành ra Cố tổng vừa ảo tưởng bản thân đang nghiêm hình 'dạy dỗ' vợ, vừa lăn ra ngủ bất tỉnh nhân sự!

Sáng hôm sau, Cố Khải bị ánh dương quang ấm áp dựng dậy, ngồi trên giường vươn vai.

Sau đó anh đột nhiên biến sắc! Đưa tay vào trong chăn sờ sờ!

Phắc! Du! Ướt ướt lạnh lạnh dính dính! Cảm giác trở về thuở mười tám!

"Anh!" thằng em xuất hiện ở cửa với gương mặt phấn khích, "Mau xuống ăn sáng, tụi em làm bánh chuối đó!"

"Bánh cái mọe mày!" tâm trạng Cố Khải cực xấu!

"Đi mà!" Cố Hi không chú ý đến thái độ tệ lậu của ông anh yêu dấu, vui sướng nhảy lên giường anh cậu!

"Phắc! Phắn xuống ngay cho tao!" ông anh hết sức hoảng dằn chăn lại, đuổi thằng em xuống!

"Tiểu Niên đặc biệt làm riêng súp kem nấm cho anh đó." Cố Hi ra sức lay anh, "Có phải kích thích lắm hơm?"

Cố Khải khóc không ra nước mắt, mọe nó thằng em chẳng khác não phẳng!

"A!!!" thằng em đột nhiên ré lên, vì tay cậu do không cẩn thận đã luồn vào chăn ông anh!

Ông anh lập tức hồi hộp nhìn cậu.

"A a a a!" thằng em khóc chạy đi rửa tay!

... Ông anh hóa Sparta ngay giây sau! Mày hét cái rắm! Chẳng qua là trong mộng anh mày hơi HIGH tí thôi! Má mày không phải đàn ông à! Không phải không biết! Hét như thể bị hấp làm cái qué gì!

Sau khi điên cuồng chà tay hơn nửa ngày, thằng em cuối cùng cũng bình tĩnh lại! Đồng thời tự cảm giác bản thân ban nãy hơi bị quá đáng! Ông anh yêu dấu đã khát tình đến thế! Sao mình lại có thể kích thích đến ảnh nữa chớ! Là một đứa em bé bỏng tri kỷ! Vào thời điểm này phải hết sức cổ vũ anh trai! An ủi anh trai! Vì vậy thằng em mang theo ngập lòng áy náy đi ra toilet, một lần nữa ngồi xuống bên giường anh mình.

Cố Khải đang thay quần áo.

"Anh ơi, dáng người của anh chuẩn ghê." thằng em ca ngợi ông anh.

Cố Khải lạnh lẽo hừ một tiếng, "Phắn!"

Thằng em tủi khỉ nói, "Nãy đâu phải em cố ý đâu."

"Không được nhắc lại chuyện ban nãy!" ông anh cố kiềm chế âm lượng.

"Vậy chúng ta đi ăn bánh chuối nào!" thằng em lập tức cười tươi như hoa, lôi kéo ông anh đi xuống lầu.

Trong phòng ăn dưới lầu, Lưu Tiểu Niên đang đeo tạp dề dọn bữa sáng lên bàn, bao trùm trong ánh mặt trời ấm áp.

Cố Khải đứng trên cầu thang, khi thấy khung cảnh ấm áp này, trái tim đập nhộn nhạo, ngừng bước, nghiêm túc nhìn thằng em mình.

"Sao thế?" Cố Hi hỏi.

"Em đi ra ngoài tự mua bánh bao mà ăn." Cố Khải tàn nhẫn ra lệnh cho cậu.

Thủy tinh tâm của thằng em vỡ vụn trong khoảnh khắc, "Tại sao?"

"Vì anh hai quan tâm em thôi." Cố Khải từ trong túi móc ra năm tờ tiền, hiền lành đặt vào tay thằng em, "Ăn ngon tí, ăn nhân thịt ấy, đi đi."

"Em có thể từ chối không anh?" thằng em biểu tình một cách yếu ớt.

Ông anh tàn bạo rít qua kẻ răng, "Không thể!"

Vì vậy thằng em đành phải tuôn lệ mà chạy về phòng ngủ.

"Chào buổi sáng." Cố Khải mỉm cười đi xuống cầu thang, cùng tên cầm thú vừa uy hiếp thằng em, cứ như hai người khác nhau, phải tôn thành phái thực lực!

"Chào." Lưu Tiểu Niên cởi tạp dề, nhìn ra đằng sau anh, "Tiểu Hi đâu?"

"Nó có hẹn đột xuất, đi trước rồi." Cố Khải nói mà mặt không đổi sắc.

"À." Lưu Tiểu Niên hoàn toàn tin anh, "Vậy anh ngồi xuống trước đi, tôi đi bưng bánh mì nướng lên."

Cố Khải ngồi trên ghế, nhìn vợ yêu của mình loay hoay chạy ra chạy vào, trong tim bỗng dưng sinh ra cảm giác hạnh phúc của người đàn ông có gia đình!

"Nhìn sắc mặt anh không ổn lắm, có phải tối qua ngủ không đủ?" Lưu Tiểu Niên thuận miệng hỏi.

Mọe nó đâu phải chỉ ngủ không đủ! Mộng xuân cả đêm! Có thể ngủ ngon mới là lạ! Cố Khải khổ não day day huyệt thái dương, "Công ty dạo này nhiều việc, có hơi mệt."

"Nếu không hôm nay nghỉ một bữa đi." Lưu Tiểu Niên đưa dĩa cho anh, "Nghỉ ngơi một ngày, tối tôi hầm canh cho anh."

Cố Khải cảm động đến độ muốn rơi nước mắt, không so không biết, vợ tốt hơn em trai nhiều lắm nha!

"Vậy còn em?" Cố Khải hỏi.

"Buổi sáng tôi đến công ty, buổi chiều xin về sớm." Lưu Tiểu Niên cắn bánh chuối.

"Em có thể nghỉ nguyên ngày." Cố tổng không muốn cho cậu đến công ty tý nào! Ở nhà bầu bạn tán tỉnh nhau đại loại thế! Ôi~!

"Không được, sáng nay tôi phải bàn giao một bản dự thảo." Lưu Tiểu Niên húp ngụm canh, nóng đến độ cái mỏ nhỏ đỏ bừng.

"Ăn chậm một chút."Cố Khải buồn cười nhìn cậu.

"Bị muộn rồi, tôi không quen đường ở đây, muốn đi sớm tí." Lưu Tiểu Niên giải thích.

"Đi chung đi, tôi cũng phải đến công ty." Cố Khải lấy lại hình mẫu người đàn ông tinh anh, "Sáng nay còn cuộc họp."

Lưu Tiểu Niên chợt nhớ đến một chuyện, "Sao tối qua Tiểu Hi lại ở trong toilet của anh?"

"Vì bồn cầu bên nó bị hỏng." Cố tổng trả lời cho có lệ.

"À." trên bàn ăn mà đề cập đến mấy đề tài như bồn cầu có cảm giác thiệt 囧, vậy nên Lưu Tiểu Niên không có theo đến cùng.

Cửa công ty, mọi người đang tốp năm tốp ba đi vào, chợt thấy xe của tổng giám đốc hiên ngang lái vào!

Kế đó, Lưu Tiểu Niên ôm balo xuống xe, ngoan ngoãn đứng bên đường chờ anh đỗ xe!

Mọi người đều cảm động đến rơi nước mắt, sống chung thiệt nha...

Cùng lúc đó, tại tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm, Lâm Bình Bình đang điền cuồng dậm phấn trang điểm, vì hôm nay cậu phải đi kéo quảng cáo!

"Cố lên!" Lạc Vi Nhã giúp cậu dậm phấn.

"Yên tâm!" Lâm Bình Bình nắm chặt nắm tay, "Tôi nhất định sẽ đánh bại trò 'Sư muội đừng đi', kéo tài trợ về!"

"Có muốn xịt nước hoa không?" Khương Đại Vệ hỏi, "Tôi đến phòng Cố tổng trộm cho cậu!"

"Không cần." sau quá trình trang điểm chải chuốt, Lâm Bình Bình rất hài lòng với tạo hình hôm nay của bản thân.

Má ơi thiệt là như hoa như ngọc!

Nơi Lâm Bình Bình đến được mệnh danh là trung tâm tài phú, là nơi giải trí tổng hợp lớn nhất thành phố, khắp chốn đều ngộp trong hơi thở vàng son lộng lẫy! Tổng giám đốc kinh doanh tên là Hồ Vân Phi, âm hiểm vô sỉ có tiếng! Để chuẩn bị cho buổi gặp mặt đàm phán ngày hôm nay, Lâm Bình Bình đã tất bật suốt ba ngày! Vốn tưởng đã chắc ăn 100%, nhưng cậu đã đánh giá quá cao năng lực nhớ đường của bản thân, thành công lạc đường tại building!

Trong phòng an ninh, Hồ Vân Phi đang đi kiểm tra định kỳ theo lệ, bắt được một cảnh từ trên màn hình giám sát, trước cửa nhà kho, có một người đang lấm lét nhìn quanh quất.

"Trộm?" đội trưởng an ninh thấy căng rồi, đậu sao cứ me ngay giờ kiểm tra của lãnh đạo mà xuất hiện! Thế nên ông rất quả đoán dẫn theo một đám người, hùng hổ xông đến.

Đại yêu nam Lâm Bình Bình còn chưa nghiên cứu ra cách đi ra ngoài, đã bị một đám cơ bắp chạy ầm ầm đến chế ngự!

"Cứu mạng!" Lâm Bình Bình hét đinh tai.

"Câm miệng!" đội trưởng an ninh uy hiếp cậu bằng giọng tàn bạo, "Nói, tới đây muốn trộm gì?"

Tôi trộm mẹ già ông! Lâm Bình Bình cố thanh minh, "Tôi có hẹn trước với Hồ tổng giám, đến để bàn việc hợp tác!"

"Bàn việc hợp tác thì sao phải chạy đến kho hàng?" đội trưởng an ninh lôi cổ cậu từ mặt đất lên, "Khai thật đi!"

"Vì tôi bị mù đường!" Lâm Bình Bình tuôn lệ, "Tôi có danh thiếp, và cả tài liệu nữa, ở trong túi hồ sơ hết đó!"

...

Hai mươi phút sau, cuối cùng Lâm Bình Bình cũng ngồi trong văn phòng của Hồ Vân Phi theo như mong muốn của cậu, quần áo toàn là bụi, tóc tai thì như ổ gà, má nó đúng là tâm như tro tàn.

"Giới thiệu sơ lược về trò chơi của các người trước đi." Hồ Vân Phi cố nhịn cười.

"Vâng." Lâm Bình Bình kết nối mạng cho laptop của cậu, chuẩn bị vực dậy tinh thần giống lại hồi chiên!

Nhưng thôi rồi! Cậu quên một việc!

QQ và chương trình download Tấn Vũ của cậu, luôn luôn tự đăng nhập!

"Ngài hãy xem sơ lược nội dung trò chơi của chúng tôi." Lâm Bình Bình mở PPT.

Góc phải bên dưới kêu tích tích bật lên cửa sổ nhắc nhở ―― 'Kinh thế bất luân luyến – huynh đệ – nhân thú – dã ngoại. RMVB' đã tự động download xong, kiểm tra an toàn, có mở không?

Đậu đậu đậu! Lâm Bình Bình hấp tấp tắt cửa sổ nhắc nhở, chà tay với cái vẻ giấu đầu hở đuôi rồi cười gượng, "Ha ha ha ha sao lại thế chứ, nhất định là bị nhiễm mã độc rồi, Hồ tổng giám, ngài đừng để bụng, ngàn vạn lần đừng để bụng nha."

"Tiếp tục." Hồ Vân Phi thản nhiên nói, dường như không mấy để ý.

Lâm Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, tắt trình download Tấn Vũ rồi tiếp tục chiếu PPT, "Đây là tạo mẫu nhân vật tổng thể, theo hướng chibi tròn trịa dễ thương, người chơi có tổng cộng mười hai nhân vật để lựa chọn."

Còn chưa nói hết, má nó cửa sổ chat QQ lại run bật lên!

Cơ bắp cuồn cuộn tám múi: tiểu tao hóa dạo này hoa cúc có ngứa ngáy không? Mau khai tần suất ra anh trai cho xem trym to!