Nhờ chuyến party hồ bơi, khoảng cách giữa Cố Khải và Lưu Tiểu Niên được rút ngắn đáng kể, các đồng nghiệp cũng chắc chắn hơn về mối quan hệ giữa hai người!
Vì vậy trong group QQ nơi hội tụ các phòng ban nhiều chuyện, khi nhắc đến Lưu Tiểu Niên thường có quen dùng đại từ Hoàng hậu nương nương để thay thế, tuy danh từ này nghe rất tục, nhưng cái gì cũng có lý của nó, vì trước giờ Cố Khải chính là Hoàng thượng!
Cứ gọi tới gọi lui gọi riết thành quen, vào một ngày đẹp trời Lâm Bình Bình đang thống kê danh sách đặt mua thức ăn cho mọi người, thẳng thắng hỏi Lưu Tiểu Niên, "Nương nương, người thì sao?"
Lưu Tiểu Niên vẫn chăm chú gõ lạnh cà lạch cạch, hoàn toàn không hay biết cậu ta đang gọi mình!
Có điều đính chính, ngoài não tàn ra có ai lại tự động đính cái danh hiệu "nương nương" cho mình!
"Nương nương?" Lâm Bình Bình lại gọi thêm tiếng nữa.
Lưu Tiểu Niên vẫn không có phản ứng như trước, thần kỳ hơn cả là những người còn lại trong phòng cũng không có phản con mẹ nó ứng! Vì mọi người đã gọi quen miệng trên diễn đàn từ đời thuở nào rồi!
Lâm Bình Bình hết cách, đành phải đi lại khều cậu.
"Hả?" Lưu Tiểu Niên ngơ ngác nhìn cậu ta.
"Buổi trưa muốn gọi món gì?" Lâm Bình Bình chuẩn bị ghi lại vào giấy.
"Cơm thịt kho với nước ngọt, cảm ơn." Lưu Tiểu Niên tiếp tục gõ chữ, sau năm giây lại ngẩng phắt đầu dậy, nhìn cậu ta như thể rất ngỡ ngàng, "Cậu mới gọi tôi là gì?"
Lâm Bình Bình thoáng sững sốt, rồi chợt oành đùng bừng tỉnh! Những người còn lại trong phòng làm việc cũng chợt oành đùng bừng tỉnh!
Phắc cái sấm giữa trời, Khương Đại Vệ đứng dậy cướp lời, "Thằng đó gọi cậu Niên Niên!"
"Đúng đúng, tôi gọi cậu là. . . . Niên Niên." Lâm Bình Bình gật đầu như giã tỏi, "Tôi cảm thấy gọi điệp thế khá thân thiện!"
"Thật à?" Lưu Tiểu Niên nhăn mày, "Sao tôi nghe không giống."
"Giống!" Lâm Bình Bình như để chứng minh lời nói của mình, quay đầu bắn cho Khương Đại Vệ cái nhìn đầy tơ tình, "Vệ Vệ!"
"Nhã Nhã." Lâm Bình Bình tiếp tục tư thái quyến rũ.
Cô nàng Lạc Vi Nhã đứng đầu nhóm tạo hình thẹn thùng cúi đầu.
". . . ." Lâm Bình Bình nhìn qua Tiểu Mã, biểu hiện trên mặt cực xoắn xuýt. Thằng nhóc này tên Mã Bát Mã, cái tên nghe lập dị như thể ba mẹ nó không phải ba mẹ ruột vậy, ngược lại giống như em của Tổng thống Obama, gọi điệp, bất kể là Mã Mã hay Bát Bát đều rất đau mề!
"Tôi ra ngoài rót ly cà phê." Tiểu Mã rất thức thời mà chuồn ra khỏi phòng làm việc.
"Đó, cậu xem, Niên Niên!" Lâm Bình Bình nhìn Lưu Tiểu Niên đầy thành khẩn, "Có phải rất thân thiện không?"
". . . . Hình như vậy." Lưu Tiểu Niên hoàn toàn đần người rồi, chỉ biết trả lại một câu xuôi theo.
Cảnh báo được giải trừ, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Má nó làm việc chung phòng với người yêu bí mật của tổng giám đốc, thật đúng là đáng sợ mà!
Mấy phút sau, trợ lý của giám đốc đứng ở cửa, "Có người tặng cho Cố tổng ít đặc sản, Cố tổng bảo tôi đưa tới cho mọi người, mọi người gần đây làm việc vất vả."
Các đồng chí trong tổ trò chơi đồng loạt dựng ngón giữa phiên bản chibi, lúc trước thức đêm tăng ca có cái quái quà cáp gì đâu, rõ ràng là cho nương nương!
Nói là đặc sản địa phương, thật chất chỉ là một ít đồ ăn vặt, đại loại như khô thịt heo khoai lang sấy, có điều được đóng gói khá đẹp mắt. Lưu Tiểu Niên ôm một hộp khoai lang tím sấy khô mà gặm, cảm giác ăn ngon thiệt.
Cái nấm nhỏ dưới góc màn hình kêu tít tít, Lưu Tiểu Niên nhấp vào, thì thấy cửa sổ của Cố Khải bật lên: Trưa đi ăn chung không?
Lưu Tiểu Niên cảm thấy rất khó xử: Nhưng tôi lỡ đặt cơm rồi.
Cố Khải: Đi ra ngoài ăn với anh, tiện thể buổi chiều đi họp luôn.
Lưu Tiểu Niên giật mình: Họp gì cơ?
Dù có họp, thì cũng nên là tổ trưởng Khương Đại Vệ đi chứ!
Cố Khải: Cứ quyết định thế đi, 12 giờ gặp ở cửa số 3.
Nói xong, Cố Khải out ngay. Lưu Tiểu Niên chọt chọt cái biểu tượng đã xám ngắt, nào có người độc tài thế chứ!
Sau giờ tan ca buổi trưa, quả nhiên Cố Khải đang đứng ở cửa chờ cậu.
"Phải đi họp gì vậy?" Lưu Tiểu Niên tỏ ra hơi bực bội, "Tôi cũng không có đồ để thay." quần jeans áo thun, dù là hội nghị kiểu gì thì trông cũng rất quái.
"Sự giao thoa giữa truyền thông kiểu mới và truyền thông kiểu cũ, mở một buổi hội đàm thôi." Cố Khải mở cửa xe cho cậu, "Hoạt động do chính phủ tổ chức, có mặt là được rồi, không cần chú trọng quá."
"Nhưng sao lại là tôi đi?" Lưu Tiểu Niên thấy khó hiểu, cứ xem như là đi theo anh họp, cũng nên là thư ký hoặc trợ lý chứ!
". . . ." Cố Khải bị câu hỏi này làm cứng họng, tuy anh rất muốn nói trắng ra là do ông yêu mi! Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra! Đành phải kiếm chuyện đánh trống lảng, "Có thích mấy món ăn vặt ban nãy không?"
"Có, khoai lang tím sấy khô ăn ngon lắm." Lưu Tiểu Niên thành công bị chuyển giao sự chú ý, "Dẻo dẻo ngọt ngọt."
Có thể do đang hồi tưởng lại hương vị của món ngon, nên khi nói những câu này từ biểu hiện đến giọng điệu của cậu đều cực moe, vì vậy tính sói trong Cố tổng thật sự không áp chế được nữa, vươn ngón tay chọc mạnh một bên má của cậu!
"Sao vậy?" Lưu Tiểu Niên bị anh làm giật mình.
". . . . Mặt của em, hình như hai bên không đều lắm." mặt Cố Khải trông rất nghiêm túc.
"Hả?" Lưu Tiểu Niên xoắn xuýt, lấy tay nhào nặn mặt mình, "Tôi thấy đâu có đâu."
Lại còn ở đấy cố moe! Cố Khải thật hận không thể ở trong xe đẩy ngã cậu! Mọe nó nếu cứ tiếp tục nhịn như vậy, anh nhất định sẽ trở thành người tâm thần!
"Trưa nay ăn gì vậy?" Lưu Tiểu Niên hỏi một cách hoàn toàn trong sáng.
Nhân viên lũ lượt đi ra từ cửa, đều như cố ý lại như vô tình nhìn về phía này. Cố tổng buộc phải hằn hộc thắt dây an toàn cho cậu, ánh mắt chứa đầy sức mạnh nhìn thẳng phía trước, trông như thể muốn ăn tươi nuốt sống cái kính chắn gió! Lưu Tiểu Niên khẽ rụt cổ, thành thật ngậm miệng.
Vì phải kịp buổi họp, nên hai người quyết định ăn ngày tại nhà hàng gần hội trường, sủi cảo tôm bắt mắt và cháo, Lưu Tiểu Niên ăn đến thỏa mãn.
"Uống miếng canh." Cố Khải đưa chén nhỏ cho cậu.
"Ừm." Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn uống hết.
"Ăn một cái chiên đi." Cố Khải đưa đũa đến bên miệng cậu.
Lưu Tiểu Niên ê a một ngụm lủm hết.
"Coi chừng nóng." một muỗng cháo gạo nếp.
Lưu Tiểu Niên phồng má thổi nguội, sau đó cẩn thận nuốt xuống.
Phối hợp thật đáng yêu! Cố Khải quả thật là vui vẻ thoải mái!
"Ăn ngon." Lưu Tiểu Niên rất thỏa mãn.
Cố Khải đưa tay xoa bụng cậu, cách một lớp quần áo mà tưởng tượng xúc cảm mịn màng nó mang đến! Đúng là một tên lưu manh! Chẳng sót lại tí phong thái tổng giám đốc nào!
Đoán chừng do vừa ăn xong nên khá đơ, Lưu Tiểu Niên chỉ thoáng cười ngu, cũng không mấy kháng cự.
Buổi hội đàm chính phủ lần này tẻ nhạt như trong dự liệu, sau bài diễn thuyết khai mạc thường lệ thì tới đại biểu các mảng truyền thông lên bục phát biểu, mảng internet, mảng TV, mảng radio và mảng báo giấy, ai này đều thể hiện tư thái đầu đàn, trên mặt thì gắn mác 'Thế giới này không có ông là không thể vận động'!
"Mọi người đều biết ở tỉnh ta, gần như mỗi một người dân đều xem báo đô thị AA của chúng tôi!" tổng biên tập của tờ báo A nào đó hãnh diện đắc chí, ở trên bục nhìn về viễn cảnh tương lai tốt đẹp.
"Tào lao, tôi không có xem." Lưu Tiểu Niên nhỏ giọng lầm bầm.
Cố Khải khẽ nhếch mép.
"Mọi người đều biết, hiện tại mua sắm trên TV rất có triển vọng!" sau tòa soạn, tới phiên một trưởng đài truyền hình nào đó lên bục, "Nên chúng tôi quyết định nội trong năm nay, tranh thủ liên kết với nhiều nhãn hàng hơn, thúc đẩy tiêu thụ trên đài chúng tôi!"
"Có người tin vụ mua sắm trên TV thiệt à?" Lưu Tiểu Niên rất đỗi bứt rứt, "Nhìn là biết xạo sự!"
Cố Khải thì vui rồi, "Ví dụ?"
"Trị tận gốc bệnh tiểu đường, điện thoại di động xịn, kim cương 998 Nam Phi, còn cái gì mà gối đầu hồng ngoại điều khiển từ xa nữa chứ." lúc nói đến cả bản thân Lưu Tiểu Niên còn tức cười, "Đứa ngu cũng biết là giả."
"Luôn có người sẵn lòng tin, nếu không ổng cũng không đứng ở đây." Cố Khải nói, "Hơn nữa ổng cũng đâu nói dối, chẳng qua là sút bóng sát biên pháp luật, khuếch đại hiệu quả mà thôi."
Lưu Tiểu Niên không hiểu lắm.
"Truyền thông là một hồ nước sâu, nếu em muốn học, anh có thể dạy em bất cứ lúc nào." Cố Khải mỉm cười, "Miễn phí."
"Tôi chả cần." Lưu Tiểu Niên lắc đầu nguầy nguậy.
Cố Khải nghĩ trong một giây, "Ừ, không học cũng tốt." cứ tiếp tục trong sáng như thế, lối hành văn đáng yêu cùng tình tiết giản đơn, mới là kiểu mẫu nên có nhất của cậu.
Hội đàm diễn ra được một nửa, Cố Khải đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Cố tổng, ban nãy hàng xóm của Tiểu Niên gọi điện đến, hình như ống nước nhà cậu ấy bị bể rồi." Khương Đại Vệ báo cáo đúng sự thật.
"Bể ống nước?" Cố Khải bị giật mình.
"Hàng xóm của cậu ấy có chìa khóa dự phòng, đã tìm người đến sửa rồi. Anh ta nói vì không gọi được cho Tiểu Niên nên đành phải gọi tới công ty, hy vọng Tiểu Niên có thể về sớm."
Cố Khải cúp điện thoại quay lại chỗ ngồi, rất thiếu đạo đức mà thoáng chút. . . . vui sướng! Nếu có thể tràn nước ngập nghiêm trọng, rồi không thể ở, thì không gì tốt bằng!
Hội đàm chính phủ thuận lẽ bị quăng qua một bên, Cố Khải đích thân lái xe chở Lưu Tiểu Niên về nhà.
"Thật ra để tôi tự đón xe là được rồi." tuy rằng rất sốt ruột, nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn thấy rất áy náy.
"Dù sao hội đàm cũng rất chán, hơn nữa khu mới quy hoạch rất khó đón xe." Cố Khải an ủi cậu, "Cậu đừng nóng ruột, hiện giờ không kẹt xe, chúng ta có thể tới ngay mà."
"Ừm, mong là không sao cả." Lưu Tiểu Niên hơi ủ rũ, sao mình lại xui xẻo thế chứ!
Sau khi về nhà đẩy cửa ra, Lưu Tiểu Niên cảm giác bản thân như hóa thành Sparta. Khắp cả phòng toàn là nước, thảm đệm bị thấm ướt mem đang được vứt ở góc tường, giường trảng sạch sẽ trong phòng ngủ cũng trở nên thê thảm, trên cơ bản có thể dùng từ bừa bãi để hình dung.
Cố tổng mở con mẹ nó cờ trong bụng! Anh vừa lấy giọng nhưng chưa kịp nói gì, một người đàn ông đô con đã xông vào, "Sao mày không nhận điện thoại?!"
"Điện thoại của tao hết pin." Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, "Sao giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa, cần vứt thì vứt, cần mua thì mua, đêm nay mày qua phòng tao ở đỡ trước đi!" Lý Hùng Mạnh rất hào phóng.
Ở nhà anh? Cố Khải như thể bị bùng cháy mà nhìn hầm hầm gã, "Anh là ai?!"
"Anh. . . . Á, tôi nhận ra anh!" Lý Hùng Mạnh vỗ đầu, "Là ai nhỉ, nhìn quen quá!"
Cố tổng nhìn anh ta, trong vẻ quý phái lại mang theo rét lạnh, "Thế à?"
"Đúng đúng, tôi thấy anh trên tạp chí." Lý Hùng Mạnh khổ não cau mày, lại không cách nào nhớ ra.
"Anh cũng xem tạp chí tài chính kinh tế?" Cố tổng dùng giọng điệu ngạo nghễ dân đen để nói với anh ta.
"Anh chính là tên dệt bông!" Lý Hùng Mạnh vỗ đùi cái bép, "Cuối cùng cũng nghĩ ra!"
Cố Khải sặc máu, ở trong lòng rít gào má nó mi mới là tên dệt bông! Mi mới là tên dệt bông! Mi mới là tên dệt bông! Mi mới là tên dệt bông! Mi mới là tên dệt bông! Cả nhà mi toàn dệt bông!
"Dệt bông?" Lưu Tiểu Niên cũng ngỡ ngàng.
"Đó là em trai tôi, còn nữa, nó không phải dệt bông, mà là sáng tác bông!" Cố Khải nghiến từng chữ một ra khỏi kẻ răng.
Phắc đúng là tiện quá thể đáng mà!