Chương 11: Cá viên chiên khiêu gợi

Lưu Tiểu Niên không rảnh quan tâm đến Cố Hi dệt bông, điều cậu quan tâm nhất bây giờ là cậu phải đi đâu ở trong mấy ngày sắp tới.

"Tới nhà anh đi." nói chuyện như thường, má nó thật chất trong lòng đã kích động đến độ muốn chạy lông nhông luôn rồi!

"Tôi nghĩ không cần đâu." Lưu Tiểu Niên xua tay liên hồi, "Tôi ở nhà Hùng Mạnh là được rồi."

Được cái mọe mi! Cố Khải hung hăng quắc mắt nhìn Lý Hùng Mạnh, "Nhà anh có mấy cái giường?"

"Một cái." Lý Hùng Mạnh rất vô tội vì khi không lại bị dính đạn.

Một cái rồi sao mà ngủ! Cố Khải xù lông ngay! Anh dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào Lý Hùng Mạnh, "Anh có bạn gái không?"

"Có." Lý Hùng Mạnh gật đầu.

"Ở đâu?" Cố Khải tra hỏi hộ khẩu.

"Mỹ." Lý Hùng Mạnh hoàn toàn không biết tại sao người đàn ông đẳng cấp mặc complet giầy da này lại cảm thấy hứng thú vời đời sống riêng của mình, đành phải đổ lỗi là do sở thích ác ôn của kẻ lắm tiền.

MỸ! Nên hắn là một thằng đàn ông đang trong tình trạng thiếu thốn trường kỳ! Trống ngực của Cố tổng giống lên hồi chuông cảnh báo, anh nhìn Lưu Tiểu Niên, càng nhìn càng thấy vợ mình như hoa như ngọc, thơm ngát còn hơn mấy cô gái trẻ! Nếu lỡ đang đêm đang hôm mà gã đô con này nổi lên thú tính dấy bẩn thì sao giờ!

"Anh sao vậy?" Lưu Tiểu Niên bị anh nhìn đến thót tim.

"Ở nhà của tôi." Cố Khải ra vẻ dỗ dành cậu, "Anh sẽ cho em thấy cuộc sống của một tổng giám đốc thật sự là thế nào, có thể dùng để áp dụng vào tiểu thuyết."

"Cái đó, tôi tự mường tượng ra là được rồi." Lưu Tiểu Niên không muốn ở chung với Cố Khải tí nào, chắc chắn là rất gò bó!

"Được cái con. . . . Được." Cố Khải nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của bản thân, đem từ 'khỉ' mang tính chất bạo lực khúc cuối nuốt ngược xuống, má nó sao có thể bạo lực vậy được chứ, đối diện là vợ ngơ đáng yêu của mình, chứ không phải thằng em mặt dày! Hù chạy mất dép thì sao!

Vì vậy Cố tổng đổi qua nhìn cậu bằng vẻ rất nghiêm túc, "Có một số thứ không thể chỉ tưởng tượng, phải tự thể nghiệm thực tiễn mới được."

"Ví dụ?" Lưu Tiểu Niên hỏi ngược lại.

Ví dụ như cảm giác nắm tay tổng giám đốc! Cảm giác hôn tổng giám đốc! Cảm giác lăn giường với tổng giám đốc! Suy nghĩ đen tối không ngừng sôi trào dưới đáy lòng của Cố Khải, kế đó anh tiếp tục nghiêm mặt, "Ví dụ như bữa sáng của tổng giám đốc, không phải mỗi ngày đều dùng huyết yến tơ vàng cao cấp của Thái Lan để súc miệng, mấy thứ đó anh đều chưa từng gặp."

"... Cái tên đó vốn là bịa mà." Lưu Tiểu Niên lẩm bẩm.

"Còn em trai của tổng giám đốc nữa, không phải ai cũng hai mặt rồi lại âm hiểm quỷ quyệt, có thể có kiểu mẫu khác." điển hình như tiện nhân ở nhà anh, má nó ngoại trừ nghệ thuật chả biết cái khỉ gì hết! Chẳng có miếng tự trọng nào, chỉ biết giả moe ép mình đầu tư cho phòng trưng bày của nó! Bắt nó đi giành tài sản còn không bằng bắt cắt 'trái dưa tí hơn' của nó!

"Là biên tập bắt tôi viết vậy mà." Lưu Tiểu Niên thanh minh.

"Nên để viết được một bộ truyện tổng giám đốc khác biệt, em nhất định phải tới nhà anh ở." Cố Khải rất nghiêm túc, "Đây là lệnh! Cũng là suy nghĩ cho ích lợi tương lai của trang web!"

Vì sống với cái trọng trách bị quy chụp này, Lưu Tiểu Niên đành phải rầu rĩ đi thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ.

"Anh là lãnh đạo của Tiểu Niên?" Lỳ Hùng Mạnh cuối cùng cũng nhận ra.

Cố Khải có cảm giác bài xích với từ này theo bản năng! Nói ra là liên con mẹ nó tưởng ngay đến các nhà cách mạng thế hệ trước, mặc đồ Tôn Trung Sơn màu lam, cầm ca sứ, lên núi xuống làng hòa mình trò chuyện cùng quần chúng nhân dân! Không có miếng fashion nào hết!

Thế nên anh dùng thái độ rất đỗi lạnh lùng khịt mũi phát ra một tiếng "Ừ".

"Thường ngày Tiểu Niên rất hay nhắc đến anh." Lý Hùng Mạnh lần đầu tiên nhìn thấy người thật trên tạp chí, hiển nhiên rất ao ước bắt chuyện với anh.

"Thật chứ?" Cố Khải hơi hơi thích, "Em ấy nói vì về tôi?"

"Cậu ấy nói anh rất hiền từ." Lý Hùng Mạnh nói ra một cậu khiếp người.

Cố Khải có cảm giác mình đã hộc máu rồi, má nó kiểu hình dung cứ như thần!

"Cảm ơn anh đã quan tâm Tiểu Niên." Lý Hùng Mạnh rất chất phác nói câu cảm tạ.

Cố Khải siêu khó chịu, tôi quan tâm vợ tôi, ông cảm tạ làm quái gì, méo liên quan đến ông!

"Tôi thu dọn xong rồi." Lưu Tiểu Niên vác theo một cái vali nhỏ ra khỏi phòng ngủ.

"Đi thôi." Cố Khải đón cái vali từ trong tay cậu.

"Vậy tao đi trước, mai về rồi liên hệ với bên sửa chữa lắp đặt thiết bị." Lưu Tiểu Niên nhìn Lý Hùng Mạnh, "Hôm nay cảm ơn mày nha."

"Còn bày đặt màu mè với tao, được rồi!" Lý Hùng Mạnh bưng một hộp thịt viên chiên lớn từ trong nhà đi ra, "Làm thêm một phần cho mày nè."

"Wow, cảm ơn." tâm trạng ủ rủ của Lưu Tiểu Niên cuối cùng cũng bay biến.

"Đi đi, dọc đường nhớ cẩn thận." Lý Hùng Mạnh đứng ở cửa, đeo tạp dề, gương mặt hiền hòa, nhìn theo Lưu Tiểu Niên và Cố Khải đi xa, giống như một người mẹ hiền, vào buổi tối cuối tuần tiễn hai vợ chồng con gái con rể về nhà!

Ngồi trên xe, Lưu Tiểu Niên đã đói bụng đến độ kêu ục ục, vì vậy cậu mở hộp đồ ăn ra, hỏi Cố Khải ăn không.

"Không ăn!" Cố tổng còn đang hậm hực vì cái từ 'hiền từ' kia! Trên thế giới này có biết bao từ thể hiện sự đẹp, cao lớn đẹp trai oai phong khí phách ngọc thụ lâm phong tài mạo song toàn cường tráng oai hùng túc trí đa mưu phong lưu phóng khoáng, sao em ấy lại khăng khăng chọn từ hiền từ! Đó không phải là từ chuyên dùng cho mấy bà sao!

Đương nhiên Lưu Tiểu Niên không biết lúc này Cố tổng đang vô cùng xoắn xuýt trong lòng, thấy anh nói không ăn, thế là cúi đầu tự mình ăn.

Thịt viên tròn vo được chiên đến vàng óng, tỏa ra mùi hương say đắm lòng người, đi theo cảm giác chẹp chẹp, Lưu Tiểu Niên ăn đến độ không ngừng lại được!

Cố tổng lặng lẽ nuốt nước miếng, phắc hình như rất thơm đó!

"Thịt heo viên?" tổng giám đốc vừa lái xe, vừa 'lơ đễnh' hỏi.

"Thịt cá." Lưu Tiểu Niên ăn đến miệng dính đầy dầu.

"Có nhân không?" Cố Khải tiếp tục hỏi.

"Có nhân đậu hũ." Lưu Tiểu Niên tiếp tục trả lời.

"Cỡ nào?" Cố Khải sốt ruột, má nó sao còn không cho ông ăn một viên.

"Không lớn lắm." Lưu Tiểu Niên lắc lắc hộp, "Lớn hơn trứng cút một tí."

"Vậy à!" Cố Khải dùng ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm hộp đồ ăn.

Lưu Tiểu Niên bị ánh mắt của anh làm cho sợ, tưởng rằng anh không thích mình ăn uống trong xe của anh, vì vậy hấp tấp đậy nắp hộp lại, cất vào trong giỏ!

Đậu xanh rau má! Cố tổng nhỏ lệ sầu trong lòng, đành phải tán loạn theo gió mà lái xe tiếp.

Xe chạy vào khu biệt thự, Lưu Tiểu Niên có chút hiếu kỳ ngó quanh quất.

"Xuống xe trước, anh đi đỗ xe." Cố Khải mở cửa xe cho cậu.

Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn ôm balo đứng chờ ở cửa, nền cỏ dưới chân rất mượt mà, không nhịn được nhảy nhảy hai ba cái.

Một bóng trắng bay ra khỏi lùm cây, giọng điệu u ám hỏi, "Cậu là ai?"

"A!!!!!" Lưu Tiểu Niên hét chói tai.

"A!!!!!" bóng trắng hét còn lớn hơn cả cậu!

"Cố Hi!" Cố Khải tức giận xông đến, "Mày đang làm gì đấy!"

"Em chưa làm gì cả!" đệ đệ gỡ mặt nạ dưỡng da xuống, nhìn anh trai yêu dấu của mình bằng ánh mắt oan uổng, "Em đang nghĩ cách hái hoa cúc."

"Anh mày còn chưa chết! Đêm hôm mày mặt áo tang đi hái hoa cúc làm gì!" Cố Khải rít lên.

"Đây là đồ ngủ em mới mua mà!" Cố Hi càng oan uổng hơn.

"Đi thay ngay cho tao!" Cố Khải kéo Lưu Tiểu Niên đi vào trong.

"... Khách của anh?" Cố Hi cảm thấy rất hiếu kỳ nên lập tức bám theo.

"À ừm, xin chào." Lưu Tiểu Niên áy náy cười với cậu, "Mới nãy thật xin lỗi nha."

"Không sao không sao." Cố Hi hỏi, "Cậu tên gì?"

"Lưu Tiểu Niên."

"Á!!!!!" em trai lại lớn giọng hét lên.

Lưu Tiểu Niên sợ đến độ run run.

Cố Khải tàn bạo lườm thằng em nhà mình, tiện nhân mày dám nói dám nói mày nhất định phải chết nhất định phải chết!

"Tui cảm thấy tên của cậu siêu êm tai." Cố Hi nói bằng thái độ rất thành khẩn.

". . . . Cảm ơn." đầu Lưu Tiểu Niên đầy hắc tuyến, sao cứ có cảm giác loại đối thoại này quái đản thế nào ấy.

"Đủ rồi đủ rồi, em mau về phòng ngủ đi." Cố Khải không nhịn được nữa phủi tay.

Cố Hi vô cùng quyến luyến không nỡ trăm xa ngàn cách ngoảnh đầu nhìn lại, bị ông anh yêu dấu của cậu đuổi về phòng ngủ!

Tuy Cố tổng rất muốn để cho Lưu Tiểu Niên ngủ trên giường mình, nhưng đến cuối cùng lý trí thắng thú tính, sắp xếp cậu ở căn phòng ngay kế bên phòng anh.

"Ở tạm đây nhé." Cố Khải thay cậu mở đèn, "Ngày mai anh sẽ tìm người thu dọn cho em."

"Không cần đâu, vầy đã được lắm rồi." Lưu Tiểu Niên nhìn căn phòng to đùng sang trọng, trong lòng vô cùng thấp thỏm.

"Rửa mặt trước đi, anh dẫn em đi ăn khuya." Cố Khải nói.

"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi vừa ăn cá viên, không đói." Lưu Tiểu Niên thấy rất ngại nếu cứ tiếp tục làm phiền anh.

Nhưng ông rất đói đấy được không!!!!! Cố Khải rít gào trong lòng, nhưng rồi lại nhìn cậu bằng ánh mắt ôn hòa, "Cứ xem như đi với anh đi."

Lưu Tiểu Niên giờ mới chợt nhớ ra Cố Khải vẫn luôn đi theo mình, còn chưa ăn gì hết, vì vậy cậu lập tức thấy áy náy!

"Đi ăn cháo đi." Cố Khải đề nghị.

"Không thì tôi nấu mì cho anh ăn nha?" Lưu Tiểu Niên hỏi nhá, "Tôi nấu mì ăn hơi được đó."

Phắc! Du! Cố tổng cảm giác toàn thân sôi trào, cái qué gì là 'phía dưới' ăn hơi được đó, biểu đạt như thế thật sự không có hàm ý khác chứ?!

[hạ diện: nấu mì/phía dưới]

"Được không?" Lưu Tiểu Niên hỏi lại.

"Được!!!!!" Cố tổng đang YY đến độ không cách nào khắc chế!

Lưu Tiểu Niên không tài nào hiểu được sao Cố Khải lại vì một tô mì mà vui vẻ đến thế, cuối cùng chỉ có thể tự kết luận là do đã lâu rồi anh không được ăn cơm nhà. Nghĩ đến đây lại thấy chút xót xa, nên càng cố gắng để nấu ra một tô mì ngon hơn.

"Mì thịt bò nấm kim châm nha?" Lưu Tiểu Niên lôi từ trong tủ lạnh ra một hộp thịt bò.

"Ừm." Cố Khải xắn tay áo, "Có cần giúp không?"

"Không cần, đơn giản lắm." Lưu Tiểu Niên ngoảnh đầu cười với anh, "Mình tôi làm được rồi."

Cố Khải lấy cái tạp dề nhỏ treo một bên qua, giúp cậu đeo vào.

Nước canh trong nồi sôi sùng sục bốc lên bọt khí, cảm giác mùi vị nấu ra thật ấm nóng, Lưu Tiểu Niên cầm giá canh khuấy đáy nồi, sau đó bỏ hành băm vào, chăm chú cứ như đang làm thí nghiệm.

Cố Khải dựa vào cửa phòng bếp, nhìn cậu không chớp mắt.

"Xong rồi!" Lưu Tiểu Niên đổ mì ra tô, đặt lên bàn phòng ăn.

"Em không ăn?" Cố Khải hỏi.

"Tôi không đói, uống miếng nước canh là được rồi." Lưu Tiểu Niên đem cái nồi bỏ vào bồn nước, "Anh cũng đừng nên ăn nhiều quá nha, không tốt cho bao tử đâu."

Khóe miệng Cố Khải khẽ cong lên, "Ừ."

Sợi mì nóng hổi, là mùi vị ngon nhất trên đời này.