Chương 9: Thích thể hiện

Bầu không khí bên hồ bơi rất rộn ràng nhộn nhịp, đã có không ít người đến tụ tập, cạnh hồ bơi đã bày đầy thức ăn cùng bar rượu đỏ, trong hồ sóng nước dập dờn, đám con gái dốc sức khoe dáng, đám con trai thì cố sức nghía dáng, mọi người đều chơi đến high!

Lưu Tiểu Niên chẳng thèm để ý, vừa đến party là đâm đầu lại bàn đồ ăn, cầm dĩa xoài lên ăn!

Cố tổng đứng đằng sau chỉ biết phất phơ theo gió, em có thể khá hơn thế không hả! Xoài ăn ngon đến vậy à!

"Đi thay quần bơi." Cố Khải vỗ vai cậu.

"Ưm, không đi đâu." Lưu Tiểu Niên nhét xoài đầy miệng rồi nhồm nhoàm nói, "Tôi không biết bơi."

"Em không được viện cớ! Không biết bơi vậy em mua quần bơi mới làm gì!" Cố Khải nhanh nhạy vặn lại.

"Sao anh biết quần bơi của tôi là mới mua?" Lưu Tiểu Niên sửng sốt.

". . . . Vì của anh cũng là mới mua." may mà Cố tổng biết xoay chuyển nhanh.

"Đúng hen." Lưu Tiểu Niên như bừng tỉnh.

Cái kiểu moe moe thế này đúng là đáng yêu đến không còn gì để nói, Cố Khải cảm giác máu huyết sôi trào, hận sao không thể lập tức đẩy ngã người ra!

"Nhưng tôi không biết bơi thật mà, mua quần bơi chỉ để phòng hờ thôi." Lưu Tiểu Niên giải thích, "Tôi xuống nước là chìm."

"Mua cũng mua rồi, chí ít nên mặc thử chứ." Cố Khải đẩy cậu đi về phía phòng thay đồ, "Xem coi xuống nước có bị rút không, có gì còn đi tìm gian thương đòi lại tiền!" ông méo quan tâm mi có biết bơi không! Thứ ông quan tâm là cơ thể mi lúc mặc quần bơi kìa!

". . . ." Lưu Tiểu Niên chân tay tỏng teo, chỉ đành để cho Cố tổng đẩy vào phòng thay đồ.

Bên trong có nhóm ba nhóm năm nhân viên nam của công ty, mọi người nhìn thấy tổng giám đốc và Lưu Tiểu Niên đẩy đẩy kéo kéo nhau vào, tức khắc trao đổi ánh mắt hiểu mà không nói, lẹ làn thu dọn chuồn ra cửa, còn tiện tay đóng cửa lại, nhường lại không gian riêng tư cho hai người, để nhỡ đâu tổng giám đốc lên hứng, còn có thể phát huy theo ý mình!

Lưu Tiểu Niên thuận tay cởi áo thun ra, để lộ nửa người trên trắng trẻo mảnh dẻ.

Mắt Cố tổng hóa con mẹ nó xanh ngay tức khắc!

Lưu Tiểu Niên không chú ý đến ánh mắt của anh, cầm quần bơi đi vào phòng con.

Cố Khải đứng ngoài cửa mà bức bối, vô số lần ảo tưởng phá cửa xông vào, đáng tiếc anh chỉ dám nghĩ chứ không có gan làm, đành bấm bụng đứng ở ngoài, nhìn chòng chọc nửa cẳng chân lộ ra bên dưới ván cửa để mà YY!

Quần dài màu hạt dẻ được cởi trước tiên, cẳng chân trắng bóc lộ ra ngoài, Cố Khải cảm giác có một dòng máu chảy ngược lên não.

Lưu Tiểu Niên lục lọi balo, lôi ra cái quần bơi và quần nhỏ mặc kèm của nó, kế đó khom người cởi sạch trơn!

Nhìn quần nhỏ màu da trời đáng yêu của cậu tuột khỏi chân, trong đầu Cố Khải tức khắc hiện lên hình ảnh 3D lập thể sinh động! Mông nhỏ trắng bóc gì gì đấy không nên cụ thể thế chứ, vì vậy dòng máu nóng vừa chảy ngược lên não lại chạy tuột xuống người dưới!

Phắc quả thật là muốn tẩu hỏa nhập ma mà!

Lúc Lưu Tiểu Niên mặc xong quần bơi đi ra, trùng hợp thấy Cố Khải dùng tốc độ tương đương tên lửa vọt vào WC.

"Cố tổng?" Lưu Tiểu Niên giật bắn, ở ngoài cửa thử hỏi, "Anh sao vậy?"

"Tiêu chảy." Cố Khải bị dục hỏa đốt đến độ khản giọng.

Lưu Tiểu Niên nghe vậy càng lo, sao giọng nghe yếu dữ!

"Em đi ra ngoài trước đi." hiếm hoi một lần Cố Khải yêu cầu Lưu Tiểu Niên rời đi.

"Ờ, vậy tôi ra ngoài cửa chờ anh." Lưu Tiểu Niên nghe loáng thoáng, vì đang bận hồi tưởng xem hồi trưa Cố Khải đã ăn trúng thứ gì.

Cố Khải ở trong WC bị dục hỏa đốt người, nhắm mắt một mặt khắc họa lại hình ảnh hương diễm ban nãy, một mặt cày cuốc giải quyết vấn đề, thuận tiện tưởng tượng ra cảnh Lưu Tiểu Niên đang quỳ gối dưới người mình, ngây thơ mở to đôi mắt đáng yêu sáng vợi như ánh trăng, nói rằng, Cố tổng em đói quá, em muốn ăn phía dưới của anh . . . .

Vì vậy, Cố Khải lại HIGH ngay trong giây tiếp theo!

Má ơi sao lại nhanh dữ vậy! Cố Khải mang theo bất mãn âm ỉ! Sao có thể mới nghĩ thôi đã không được rồi, lỡ như sau này làm thiệt, chẳng phải sẽ kết thúc chỉ trong vòng 3 phút! Phắc, nếu như thật sự xảy ra chuyện đó, còn không bằng tự cung đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cho rồi!

"Cố tổng, anh không sao chứ?" Lưu Tiểu Niên vẫn rất đỗi ngoan ngoãn mà đứng đợi ngoài cửa.

"Không sao." Cố Khải xoa đầu cậu, "Đi, đi bơi nào."

Lưu Tiểu Niên không cách nào hiểu được tại sao Cố Khải bị tiêu chảy đến nỗi rút gan rút ruột, lại vẫn đòi đi tham dự party! Cuối cùng chỉ đành quy kết rằng có lẽ anh rất thích bơi, thích đến độ dù có yếu hơn cũng phải đi!

Vào lúc Cố Khải và Lưu Tiểu Niên mặc quần bơi đôi xuất hiện ở hồ bơi, mọi người bàng hoàng! Nhưng sự bàng hoàng này không phải xuất phát từ việc họ mặc đồ đôi, dù sao thì trước đó Cố tổng đã ngang nhiên tình tứ bắn tim hồng đến lóa mắt, mọi người thấy riết mà lờn. Mọi người bàng hoàng là bởi vì, tại hiện trường, có rất nhiều nam giới mặc quần bơi giống y chang họ!

Đúng là đậu xanh rau má mà! Công ty phần mềm đương nhiên có rất nhiều lập trình viên làm việc, mà phần đông trong số đó đều là trạch nam 100%! Trên cơ bản, họ thường không vận động! Nên khi nghe nói công ty tổ chức party hồ bơi, đành phải nước tới chân thì nhảy, đi mua cái quần bơi mới! Để cho tiện đa số mọi người đều loại bỏ phương án dạo khu thương mại, chọn cửa hàng ở đối diện công ty, mà thật chất nguyên nhân chọn cửa hàng đó chỉ đơn giản vì chiết con mẹ nó khấu 5%! Cho nên tại buổi party hôm nay, ít nhất cũng có mười cái quần bơi nền da trời hoa văn dâu tây y khuôn nhau!

Mọi người lập tức khóc ròng, nhao nhao giống như vừa làm xong chuyện bất chính quấn khăn tắm chạy trốn khắp mọi nơi, rất sợ bị Cố Khải nhìn thấy! Đụng hàng quần bơi đôi của Cố tổng, không phải muốn chết quá khó coi chớ!

Cố Khải cũng không ý thức được vì sự hiện diện của anh, mà hiện trường xảy ra một trận rối loạn nhỏ, vì anh đã dồn toàn bộ sức chú ý vào Lưu Tiểu Niên! Xương quai xanh và bờ vai tinh tế, còn có điểm đỏ yêu yêu trước ngực, tròn trĩnh! Mông trông rất vểnh nha, giống như cái bánh bao căng tròn, phắc, muốn cắn một phát quá đi!

Lưu Tiểu Niên quấn khăn tắm, cơ bản không hề có ý định xuống nước, má nó lại đi ăn xoài. Có điều lần này Cố Khải không bất mãn như lần trước, dù sao muốn nhìn đều đã nhìn được, nên anh rất sung sướng nằm dài ra ghế, cùng cậu ăn xoài!

"Bao tử của anh còn chưa khỏe, không thể ăn đồ sống đồ lạnh." Lưu Tiểu Niên gọi waiter kêu một tách trà nóng cho anh, "Uống cái này đi."

Đồng nghiệp ở xung quanh đồng lòng bùi ngùi, đúng là vợ hiền!

"Thật ra tôi rất muốn học bơi, nhưng học mãi chẳng được." nhìn mọi người đùa nghịch trong hồ, Lưu Tiểu Niên thoáng chút tiếc nuối.

"Anh dạy cho em." mắt Cố Khải tỏa sáng ngay tức khắc, trên đời này có chuyện gì có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ bằng chuyện dạy bơi chứ?! Đương nhiên là không có rồi!

"Tôi xuống nước là chìm à." Lưu Tiểu Niên rất đỗi mắc cỡ, "Thôi bỏ đi, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp."

"Vậy cuối tuần anh dẫn em đến hồ bơi riêng." Cố Khải cũng tự thấy dưới ánh mắt soi mói của nhiều người, bản thân rất khó mà sờ cái mông tròn trịa của cậu cho đã!

Không sai, chính là sờ cho đã!

"Không cần không cần, anh bận rộn như vậy, nếu dạy tôi sẽ rất lãng phí thời gian." Lưu Tiểu Niên không cần nghĩ đã lập tức lắc đầu từ chối.

Cố tổng thấy nóng ruột, ai nói với mi ông bận, ông không bận tí nào cả! Dạy mi sao có thể là việc phí phạm thời gian, dạy mi chính là thú vui lớn nhất đời 'râm' của ông! Vì vậy anh lập tức bắn đến ánh mắt đầy tha thiết, "Thật ra anh rất rất thích dạy người khác bơi."

Câu nói này đã đạt đến một trình độ vô sỉ mới, nhớ năm nào đến cả Cố Hi mà anh còn lười dạy, đạp thẳng xuống hồ cho nó tự quơ quào đạp nước, sắp chết chìm thì vớt lên, còn rít gào chỉ trích thằng em mình ngu! Nhưng Lưu Tiểu Niên lại tin như thật!

"Vậy được rồi." trạch nam làm ổ ở nhà lâu ngày, thật chất rất mong đợi tiếp xúc với người bên ngoài, nên cậu rất sung sướng mà nhận lời.

Suy nghĩ của Cố Khải thoắt cái bay toán loạn phấp phới tim hồng, tốt nhất là thời điểm ở hồ bơi, quần bơi có thể đột ngột rách toát. . . .

"Cố tổng!" Lưu Tiểu Niên hết hồn, "Anh bị chảy máu mũi!"

Cố Khải đưa tay sờ, phắc, đúng thiệt! Lưu Tiểu Niên vội vã dùng khăn giấy bưng mũi cho anh, mọi người xung quanh thấy thế đều 'hoa dung thất sắc' vây lại, giống như không phải thấy Cố tổng đang xịt máu mũi, mà là thấy 'bà dì' của anh!

"Không sao không sao cả." Cố Khải xua tay, "Mọi người đi chơi đi, tôi đi lấy nước rửa sạch."

"Tôi đi với anh." Lưu Tiểu Niên xung phong lãnh việc, thực tế nếu cậu không tự nhận, con mẹ nó nhất định cũng là cậu!

Nhìn bóng lưng dần dần khuất dạng của hai người, bên hồ bơi lần nữa biến về biển rộn! Ở đây đám con gái am hiểu nhất là viết kịch bản theo lối tư duy cảm tính, đám con trai sở trường nhất là viết phần mềm theo lối tư duy lý tính, thành ra mọi người chụm đầu vào một chỗ để suy một ra ba, bổ não mối liên kết logic giữa một loạt sự kiện diễn ra hôm nay!

Nhất định là tối qua Lưu Tiểu Niên lại giở giọng cáu kỉnh, không cho phép Cố tổng lên giường, dẫn đến Cố tổng không được thỏa mãn! Đoán chừng sáng sớm sau khi xuống giường, Lưu Tiểu Niên đang ở trong bếp nấu bữa sáng thì bị Cố tổng ôm chầm từ phía sau, nuôi ý định làm chuyện cầm thú, nhưng lại bị cự tuyệt lần nữa! Cứ thế dùng dằng hết bận này đến bận khác, nên hai người đều tới muộn, ánh mắt u ám như thể muốn giết người của Cố tổng lúc đó, cũng đủ chứng minh cho luận điểm trên! Kế đến hai người ở trong xe dùng kẹo để hòa giải mâu thuẫn, tiếp tục ngọt ngào. Xế chiều ở trong phòng riêng, nhất định Cố tổng đã được đền bù, làm những chuyện đâu đâu đó đó, nhưng lại không thể làm đến tận hứng, thành ra mới phun máu mũi như suối!

Chưa kể! Ban nãy nhìn thấy dấu bằm xanh đen trên đầu gối của Lưu Tiểu Niên, má nó đến tư thế đều tưởng tượng ra rồi! Thực tế là do không ai biết, buổi chiều khi đạp xe đạp bị ngã thôi! Thế là mọi người đều có cảm giác bản thân như bị chân tướng bắn trúng, sự thật đúng là đau mắt quá mà!

"Hắc xì!" Lưu Tiểu Niên bị hắc xì.

"Lạnh à?" Cố Khải khoác khăn tắm lên người cậu.

"Tôi không sao, mũi anh thế nào rồi?" Lưu Tiểu Niên hỏi ngược lại.

"Chắc là do nóng trong người." Cố Khải rửa mặt, "Gần đây thời tiết khá là hanh."

Đang mùa mưa dầm rả rích, mà dám nói thời tiết hanh! Có điều Lưu Tiểu Niên cũng không để ý điểm đó, cậu ngưỡng cổ, dùng khăn lau sạch dấu máu còn sót lại trên mũi Cố Khải.

Tại khoảnh khắc đó, Cố Khải thật sự rất muốn ôm vùi cậu vào lòng anh.

"Ổn rồi đó, chúng ta về phòng thôi." Lưu Tiểu Niên quăng khăn vào sọt rác, "Anh hôm nay hết tiêu chảy lại bị nóng trong người, phải nghỉ ngơi nhiều."

"Em cũng về?" Cố Khải hỏi.

"Phải." Lưu Tiểu Niên gật đầu, bình thường Cố tổng đối xử với cậu rất tốt, cậu chăm sóc lại cho anh là chuyện đương nhiên.

Khóe miệng Cố Khải thoáng nhướng cao, nựng má cậu.

Ánh đèn trong phòng rất ấm áp, Cố Khải nằm trên giường, nhận lấy nước và thuốc từ tay Lưu Tiểu Niên

"Lần trước ở quán bar, tôi đã nói anh phải thanh nhiệt mà." Lưu Tiểu Niên ngồi xuống mép giường, "Anh xem, chảy máy mũi luôn rồi!"

Ông phun máu là do bị mi dùng sắc quyến rũ! Cố Khải bắt đầu bước đi trên con đường tình yêu đầy chông gai, "Dạo gần đây trang web mới vừa được open beta, đôi khi bận quá quên ăn thôi."

"Để tôi hầm canh cho anh uống." Lưu Tiểu Niên đặt ly nước xuống tủ đầu giường, "Cứ ăn ngoài riết cũng không tốt."

Cố Khải gật đầu, vành mắt cay cay.

"Sao vậy?" Lưu Tiểu Niên thoáng chút ngạc nhiên.

"Không có gì." Cố Khải nhìn cậu, "Có người quan tâm tới mình thật tuyệt."

Ánh đèn mờ ảo lại thêm biểu hiện dịu dàng, và cả câu nói như thoáng bùi ngùi, Lưu Tiểu Niên cảm giác trái tim như tan chảy.

Trước khi vào công ty, mỗi lần nhìn thấy Cố Khải đều là trên TV tạp chí, đang từ tốn đàm thoại bằng thứ ngôn ngữ chuyên ngành mà cơ bản là cậu nghe không hiểu, ăn bận đồ vest đắt đỏ, trên mặt không thể hiện nhiều cảm xúc, lãnh đạm lại xa cách. Nên giờ khi anh mặc đồ ngủ tựa vào đầu giường, dùng ánh mắt tha thiết nhìn cậu, tự dưng cậu thoáng bần thần.

"Cảm ơn em." Cố Khải gập ngón trỏ, lướt nhẹ qua mũi cậu.

"Không cần khách sáo." lỗ tai Lưu Tiểu Niên như nóng lên.

Trời bắt đầu đổ mưa, người tham gia party hồ bơi hào hứng đến độ hò hét, Lưu Tiểu Niên đóng cửa sổ lại, ngăn cách tất cả tiếng ồn lại bên ngoài.

"Cậu chịu dạy tôi chơi trò chơi không?" Cố Khải hỏi.

"Đương nhiên." Lưu Tiểu Niên lôi cái máy tính bảng ra khỏi balo.

Cố Khải hơi nghiêng người nhích qua một bên, để trống ra một chỗ cho cậu.

Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn ngồi xuống sát bên anh, "Chơi supercow?"

"Được." Cố Khải nhích qua ngồi sát rạt cậu.

Lưu Tiểu Niên mở trò chơi, cho bò sữa dũng cảm ra trận!

"Đó, phải tránh bom, còn phải cứu đồng đội." Lưu Tiểu Niên hướng dẫn anh chơi.

Cố Khải gác cằm lên vai cậu, vòng tay ôm trọn cậu vào lòng, nhìn như thể rất chăm chú.

Lưu Tiểu Niên chỉ lo tập trung điều khiển bò sữa nhảy lên nhảy xuống, hoàn toàn không cảm thấy tư thế hiện tại của hai người hơi bị mờ ám.

Ôm cơ thể mảnh mai đáng yêu của cậu, tay Cố Khải khó lòng giữ cho ngoan, khẽ khàng mướt nhẹ qua eo của cậu.

"Á!" Lưu Tiểu Niên sợ nhột thoáng rụt người, bò sữa sau một tiếng bịch thì rớt tõm xuống nước.

"Đến lượt anh?" Cố Khải hỏi.

Lưu Tiểu Niên đưa máy tính bảng cho anh, Cố Khải không thả cậu ra, trái lại còn đổi tư thế để cậu dựa hẳn vào người anh, bắt đầu điều khiển bò sữa thẳng tiến.

"Bên trái bên trái!" Lưu Tiểu Niên nhìn mà hồi hộp theo.

Cố Khải nhướng môi, siết chặt cánh tay hơn.

Vào ngày mưa dầm rả rích, thật sự rất hợp để ôm người mình thích, cùng nằm ườn trên giường chơi trò chơi. . . .