Chương 6: Sơn Tinh Thủy Tinh Dị Bản 6 ( Vị tiểu thư đáng thương )

Tính ra thì từ lúc thông cáo kén rể được phát ra đến nay chưa tới nữa tháng, những thành thị xung quanh kinh thành đã tập hợp được một số lượng lớn các đại nhân vật, trong đó không ít các vị đại thần cùng chúng người phàm có bản lĩnh siêu cường cùng tụ hội.

Dĩ nhiên, vì lý do người ma lẫn lộn như vậy cũng sẽ khiên cho một số việc khôi hài xảy ra, chẳng hạn vị cung chủ nào đó rãnh rỗi nhàm chán đến phát điên, sau khi lượn lờ khắp mọi con đường ngỏ hẻm, bỗng chốc phát hiện một đám lưu manh man rợ đang tụ tập.

Đảo con mắt phượng hẹp dài yêu mị, hắn cong khóe môi cười một cách không đứng đắn, nhân lúc đi ngang qua một căn nhà lụp xụp tại một ngôi làng gần rìa thành, một ánh sáng xanh nhạt lóe lên rồi biến mất trong ánh chiều tà cuối ngày.

Chờ cho đám người man rợ kia tới gần ngôi nhà, một tiếng khóc nhỏ nhẹ mà thương tâm truyền tới khiến cho bản năng người đàn ông hòa hùng trỗi dậy muốn được an ủi cái người đang khóc đến khổ sở kia.

---

Ở một khách điếm gần của thành, Lâm Vũ cùng Mạc Tà song song ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn.

Mạc Tà ngồi khoanh chân trên ghế nhắm mắt vận công hướng luồng khí màu vàng đất tập trung tại vết thương trên vai của mình.

Vết thương tuy không đến nỗi chí mạng nhưng miệng vết thương hở ra khe nhỏ có thể thấy được máu thịt bên trong thì không ai cảm thấy vết thường này không kinh khủng cả.

Cả quá trình Mạc Tà vận công chữa thương, Lâm Vũ ngồi ngây người trên ghế, hai mắt đờ ra hướng về phía của sổ, suy nghĩ của hắn bây giờ chỉ còn hai chữ Ngọc nhi cùng tâm trạng rối bời trước sự vô dụng của bản thân.

Sau khi đụng phải cái vị Long quân ngang ngược kia, nhất là sau khi nghe thấy giọng nói vang vọng truyền tới tai khi Lâm Vũ cùng Mạc Tà vừa rời đi không lâu "...chỉ là mấy kẻ tép riu, cần gì phải nhăng xị lên như vậy,..., cung chủ phu nhân của các ngươi đang chờ đợi bổn cung đến đón đi đấy, ha ha ha...". Lòng Lâm Vũ cảm thấy vừa bất lực vừa tức giận không nguôi.

Hắn thừa nhận hắn chỉ là một kẻ tép riu trước mặt Quân Minh, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ bất cứ cơ hội nào mà chiến đấu giành lấy Ngọc nhi của mình.

Nắm đấm siết chặc đến nỗi cả căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng khớp xương răn rắc đến ghê người. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Lâm Vũ đưa mắt nhìn về phía nhị đệ Mạc Tà đang chữa thương đối diện, thấy vết thương đã khép miệng, hắn yên tâm mà thở phào một cái nhẹ nhõm.

Khiến cho huynh đệ của mình phải chịu tai bay vạ gió bởi mình, trong lòng Lâm Vũ rất khó chịu, lại nhìn Mạc Tà thêm lần nữa, Lâm Vũ nhảy qua cửa sổ khách điếm, để lại một tờ giấy nhắn trên bàn cho Mạc Tà, nhanh chóng chạy nhanh như bay về một phía xa xa ngoài rìa thành, để ánh nắng chiều tà hất lên bóng lưng hiu quạnh.

Mạc Tà nãy giờ đang ngồi khép mắt khoanh chân, sau khi Lâm Vũ rời đi cũng đã mở mắt nhìn về phía cửa sổ nơi người ấy vừa rời đi, đôi môi mỏng mâm thành một đường rồi khẽ mở ra mấp máy vài lần cuối cùng mím lại thật chặt, hắn không hề liếc mắt về phía tờ giấy trên bàn lấy một lần, chỉ nhìn về phía ánh hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa lần nữa rồi khép ánh mắt đen ánh như mực, lần nữa chìm vào trong tu luyện.

------miêu miêu kéo rèm chuyển cảnh------

"Hề hề, vị tiểu thư này, sao cô lại khóc vậy?"

"Đừng khóc, cô cứ nói đi, thằng nào dám ức hiếp cô, bổn đại gia đây sẽ dạy cho hắn một bài học!"

"Đúng vậy, cô nương cứ nói đi, huynh đệ chúng tôi sẽ giúp cô mà, khà khà"

Trong ngôi nhà nhỏ rách nát, một đám mấy người có vẻ ngoài tục tằng hung tợn đang vây quanh một vị thiếu nữ quần áo mộc mạc tuy đã cũ kĩ nhưng lại được giữ gìn rất cẩn thận, cô ngồi co ro ôm chặt lấy bản thân mình ở góc nhà, cả người không ngừng run rẩy.

"Không, không... mấy người đừng đến đây...làm ơn đừng đến đây..."

Khuôn mặt sợ sệt vươn đầy nước mắt trợn to hết mức hoảng sợ nhìn những kẻ nguy hiểm xung quanh mình, môi nhỏ trắng bệch khẽ khép lại mở, muốn hét lên nhưng rồi quá sợ sệt mà mím lại, hết vài lần như vậy, hình ảnh kia có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, khiến cho bọn đàn ông man rợ xung quanh không kiềm chế được mà hầu kết nhấp nhô mấy lần, tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.

Dường như những âm thanh dâm tục kia khiến vị cô nương kia hoảng sợ, nước mắt càng ngày càng rơi dữ dội hơn, cả thân mình càng cố gắng nép người vào góc tường khiến bản thân muốn hòa làm một với bức tường rách nát sau lưng.

"Ực, vị cô nương..., khà khà, cô có muốn... à thì.. đi cùng bọn ta không..ực..."

Một người đàn ông với khuôn mặt tục tằng, đầu trọc lóc, hai mắt ti hí đang phát lên ánh lục dâm đãng không ngừng nuốt nước bọt, khàn khàn cất tiếng hỏi.

Cô gái giật mình hoảng sợ run rẩy cất tiếng xin tha liên tục.

Khi hắn chuẩn bị vươn bàn tay lông lá chằng chịt của mình tới gần cô, bất ngờ một luồng đao khí mạnh mẽ sắc bén từ phía ngoài cửa chém thằng về phía sau lưng gã đàn ông man rợ kia. Một cột máu mạnh mẽ bắn ra, thân hình gã từ từ tách ra hai bên rồi ngã về phía trước.

Trước khi thi thể gã ngã vào người cô gái, một trận gió mang theo bóng đen cuốn về phía nàng, rồi nhanh chóng mang cả người nàng xuyên qua đám man rợ đang trợn trừng mắt trước sự tập kích bất ngờ, cùng một màn không thể tin trước mắt.

Thi thể gã đàn ông ngã xuống mặt đất vang lên một tiếng nặng nề đánh thức những kẻ còn lại đang đứng như trời trồng kia. Mấy người đó nhanh chóng hồi thần từ cơn khiếp sợ, khuôn mặt nhanh chóng vặn vẹo giữa sợ hãi và tức giận.

Thức ăn đã dâng đến tận miệng rồi đột nhiên có người nhảy ra cướp mất, đã vậy rồi còn dám sát hại một người huynh đệ của mình, mấy người đó nhanh chóng xoay người tìm kiếm kẻ đáng chết kia, hung thần ác sát nắm chặt đao kiếm trong tay lao vào hung hăng chém xuống.

----

Lâm Vũ thật không ngờ, trong lúc mình đang rối bời lòng dạ lại bắt gặp chuyện bỉ ổi ức hiếp dân lành như vậy, nhất thời tức giận mà chém chết cái kẻ đang vươn tay về phía vị cô nương kia.

Nhanh chóng phóng tới mang cô ra khỏi vòng vây của bọn chúng, bây giờ nhìn lại, khuôn mặt ướt nước vì hoảng sợ mà trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiềng vẫn không ngừng tuông tràn nước mắt, thân mảnh gầy gò không ngừng run lên, dù cho hiện giờ cô gái Lâm Vũ đang ôm trong ngực mặt mũi lấm lem nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng những vết bẩn ấy không hề che đậy được sự quyến rũ trong vô hình của mình.

"Chậc, chẳng trách cô nàng này lại bị bọn lưu manh vây chặng" thở dài một hơi, Lâm Vũ nhanh nhẹn tránh thoát những đường gươm lưỡi kiếm liên tục đâm tới.

Hắn mạnh mẽ hoành đao chém tới bọn người man rợ phía trước khiến cho một mảng ngã rạp dưới vũng máu đỏ chói mắt, mấy kẻ còn lại nhanh chóng hoảng sợ ngừng tay, tản mác chạy chốn ra khỏi căn phòng đẫm máu này.

Giải quyết hết bọn lâu la, Lâm Vũ cũng lười không muốn truy giết bọn còn lại, hắn lần nữa ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô gái, nhảy hai ba bước phóng ra xa khỏi căn phòng rách nát này.

"Ưm..."

Chưa đi được bao xa, một tiếng rên khẽ phát ra trong lồng ngực, Lâm Vũ nhanh chóng cuối đầu nhìn xuống cô, bất ngờ cô gái hét lên một tiếng kinh hoảng, hai tay đẩy mạnh Lâm Vũ, khiến cho cả hai đang lướt như bay trên nóc nhà suýt thì rớt xuống đất.

"Cứu ta với, có ai cứu ta với, làm ơn... hức hức... đừng mà...". Cô gái hét thảm lên.

Bất đắc dĩ, Lâm Vũ đành trước trấn an cô rồi nhanh chóng nhảy vào trong căn miếu nhỏ ven đường nghỉ tạm.

Vừa đặt cô gái xuống, cô gái đã như một con thỏ nhỏ xô cái người đang ôm mình một cái khiến hắn lảo đảo rồi lủi ra thật xa, một lần nữa cuộn mình ở góc tường không ngừng run rẩy.

Lâm Vũ bất đắc dĩ muốn giải thích, hắn nhíu mày xoa xoa lồng ngực, vừa nãy bị cô ta đẩy vào một lần hắn đã cảm thấy lực cánh tay của cô thật mạnh, nhưng chỉ nghĩ chắc cô gái này đang quá hoảng sợ nên dùng hết sức mà đẩy mình, ha? Lần này cô ta xô mình tuy lực đã giảm bớt nhưng đối với một cô gái nhất là với dạng yếu đuối (? Vầng, ẻm rất yếu đuối, hahahaha) như cô thì có vẻ hơi quá sức, Lâm Vũ nghi hoặc nhướng mày nhìn cô, nhưng hắn lại bị vẻ ngoài đáng thương kia của cô khiến cho mọi nghi hoặc tạm thời lắng xuống, Lâm Vũ do dự bước tới vài bước nhỏ, thành công dọa cô gái lui lại thành một đoàn, bả vai không ngừng run rẩy. (= . = |||)

"À, vị cô nương này... cô đừng sợ nữa, bọn lưu manh kia ta đã đuổi hết đi rồi... À thì, cô nương... cô có muốn ta đưa cô về nhà không, nhà cô ở đâu, ta đưa cô về..."

Lâm Vũ do dự cất tiếng, giọng hắn trầm thấp mà hữu lực, hắn cố gắng khiến cho giọng mình trở nên dịu dàng nhất có thể nhưng bất đắc nhận ra mình càng cố nói, cô gái kia càng run lên mãnh liệt.

Hắn do dự hồi lâu, để lại một tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài, phóng về phía khu chợ sáng nay, dự định mua một ít thức ăn cho cô gái.

Lâm Vũ đi chưa được bao lâu, bả vai cô gái càng run lên mãnh liệt hơn, mức độ đáng thương nhìn từ xa đã tăng lên mức cao nhất, giả sử có một ai đó đi ngang qua, khi nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy đau lòng thay cho cô gái đáng thương này.

Bất ngờ một tiếng cười khằng khặc quái dị vang lên, người này cười lên như mắc bệnh dại, vang lên không dứt.

Thân hình mảnh khảnh yếu đuối đang nép vào góc tường nghiêng trái ngả phải, cuối cùng lăn đùng xuống đất ôm bụng cười vang.

"Ha ha ha, cười chết bổn đại gia,.... Hahaha, khụ khụ, hahaha...."

Một ánh sáng xanh lóe lên hình ảnh người con gái thục nữ liền biến thành vị cung chủ Quân Minh đang chật vật cười bò lăn bò lóc dưới đất.

"Ha ha, không ngờ lại chơi vui như vậy, ha ha ha, vị thần núi nho nhỏ kia thật thú vị, thật muốn trêu cho hắn rối rắm đến chết mà, ha ha ha."

---Crazy2m.wordpress.com

Tiểu kịch trường 'khi tiểu cô nương hóa thân thành yêu nghiệt dẫn đến truyền thuyết lưu danh ngàn đời'

-Kẻ lưu manh hóa thân thành bụt:

"Hề hề, vị tiểu thư này, sao cô lại khóc vậy?"

"Đừng khóc, cô cứ nói đi, thằng nào dám ức hiếp cô, bổn đại gia đây sẽ dạy cho hắn một bài học!"

"Đúng vậy, cô nương cứ nói đi, huynh đệ chúng tôi sẽ giúp cô mà, khà khà"

-Vị tiểu thư đáng thương:

"Hu hu, mấy người... mấy người đừng đến đây...làm ơn đừng đến đây..."

-Kẻ lưu manh:

"Nào nào đừng khóc, ngoan nha mấy đại ca thương thương mà, lại đây, để đại ca sủng nàng, khà khà"

-Vị tiểu thư đáng thương:

"Không, mấy người đừng lại đây, mấy người mà tới tôi hét lên cho mấy người xem..."

-Kẻ lưu manh:

"Khửa khửa, cô cứ hét đi, có hét rách họng cũng không ai cứu cô được đâu, khửa khửa khửa"

Sau đó, vị tiểu thư đáng thương thẹn quá hóa giận, hùng dũng đứng lên rút ra từ ống tay áo một bội kiếm sáng loáng loáng chém chém mấy phát, bọn lưu manh ngả rạp xuống đất, vị tiểu thư nọ hừ lạnh một tiếng, nhấc lên bước chân ngọc ngà, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm, kiếm trong tay không ngừng đâm chọt xuống đống thi thể bại tướng dưới chân.

"Hừ, cho các ngươi hét, hét nữa đi, sao không ai hét vậy, mới nãy mạnh miệng lắm mà!"

Lâm Vũ vô tình đi ngang qua bắt gặp cảnh tượng đẫm máu, đầu mày nhíu lại, nhanh chóng phóng tới trước mặt vị tiểu thư hung thần ác sát kia, hướng mũi đao về phía cô quát lớn:

"Yêu nghiệt phương nào, mau hiện hình, sao ngươi lại sát hại người vô tội như vậy, ta thay trời hành đạo phải tiêu diệt kẻ ác độc như ngươi!"

-Vị tiểu thư yêu nghiệt cười gằn:

"Ha ha, đúng là kẻ không biết trời cao đất rộng, ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác thay trời hành đạo ra sao."

Nói rồi hai người giao chiến kịch liệt, vị tiểu thư nâng tay lên, nước từ bốn phương tám hướng dâng đến, nhấn chìm ngôi làng sát rìa thành này vào biển nước, Lâm Vũ hoảng hốt, dồn hết pháp thuật vào tay, mạnh mẽ ấn xuống đại địa khiến cho đất dâng lên cao, hai người đánh nhau ròng rã không phân chia cao thấp nhiều năm trời thành một quy luật, hằng năm, một người dâng nước nhấn chìm vạn vật, một người dâng núi ngăn chặn dòng nước lũ điên cuồng, cuộc chiến mãi không dứt, từ đó phát sinh ra câu truyện cổ tích "sơn tinh thủy tinh".