Sau khi Lâm Vũ cùng Mạc Tà rời khỏi, Quân Minh lại bắt đầu công cuộc giả trang công tử thế gia hoành hành ức đáp mấy người xung quanh.
Vừa nãy khi ba người xảy ra xung đột, vị lão bảo bán kẹo đường kia đã nhanh chân bỏ chạy, mọi người xung quanh cũng tản ra thành một cái vòng thật lớn, mọi người không ai bỏ đi mà đều túm tụm lại vị trí náo nhiệt này mà chen tới, mặt ai nấy đều tò mò thể hiện đầy đủ bản chất của mấy kẻ nhiều chuyện đứng bu đông nghẹt xung quanh Quân Minh.
Quét mắt một vòng nhìn những kẻ nhiều chuyện này, phẩy cái cây quạt ngọc trong tay, Quân Minh cao ngạo ngẩng đầu hướng xung quanh quát lên, tiện thể thả ra một ít uy áp của long tộc khiến cho mọi người hoảng sợ lùi ra xa không ít.
"Nhìn gì mà nhìn, có tin bản công tử đây chọc mù hết mấy cái mắt chó các ngươi không hả, hừ, biến hết đi!"
Nói rồi Quân Minh hướng về phía trước bước đi, mấy kẻ chặn phía trước y rối rít tản thành một lối đi thật rộng, không có bất kì một người nào dám đứng gần y hai mét.
Khương Trình ở một bên xem náo nhiệt rốt cuộc chạy tới bên Quân Minh thăm hỏi: "Cung chủ, có cần thuộc hạ trừng trị hai kẻ kia không?"
"Không cần, chỉ là mấy kẻ tép riu, cần gì phải nhăng xị lên như vậy, đi thôi, dạo thêm một vòng nữa rồi chúng ta đến tửu lâu nào đó nghỉ ngơi một chút rồi gấp rút lên đường đến kinh thành, cung chủ phu nhân của các ngươi đang chờ đợi bổn cung đến đón đi đấy, ha ha ha."
Quân Minh phe phẩy cây quạt trên tay tiếp tục dạo hết khu chợ này, cứ mỗi lần y đáp vào quầy nào là lão bản quầy đó lại co rúm cả người, khách khách khí khí tặng bao nhiêu thứ tốt nhất trong quầy cho y, thậm chí y chỉ cần tỏ ra hài lòng thứ gì, không đợi Quân Minh mở miệng, lão bản liền đóng gói đưa y ngay lập tức, đợi đến khi ba người bọn họ rời đi, mồ hôi trên lưng bọn họ cũng đã ướt hết một mản sau lưng.
Bọn họ thề, hôm nay nhất định phải đốt phong long mười lần để giải xui. Nếu Quân Minh mà biết mấy lão bản này nghĩ y chính là thần xúi quẩy, thậm chí còn tính đốt phong long đuổi tà, chắc chắn y sẽ quay lại giết người giải hận.
Mà sau khi Quân Minh ghé vào quầy nào, sau khi đi ra, khách khứa đều hướng tới quầy đó kéo tới nườm nượp, những lão bản chưa kịp đốt phong long thì cười không khép miệng lại được, nhất là những người tặng nhiều đồ vật cho Quân Minh, trong tháng đó làm ăn phát đạt không ngừng.
Còn quầy nào đã lỡ đốt phong long thì ngay cả một con ruồi cũng không thèm nể mặt mũi bay tới ị cho một bãi, cả năm không bán được đến nữa món, dần dà phá sản sập tiệm.
Cũng từ đó, hai luồn tiếng nói trái chiều cứ thế mà phát ra, một bên thì suýt xoa thở dài tại sao ngày ấy không chiêu đãi vị đại nhân kia tốt hơn chút nữa, một bên thì hận nghiến răng nghiến lợi, cho rằng tại y mà nhà họ phá sản.
Nói tóm lại, những thứ đó hiện tại không hề ảnh hưởng tới Quân Minh y, sau khi lượn lờ hết những quầy hàng thú vị, lại nghe tiếng than thở oán trách các kiểu từ Khương Trình, cuối cùng Quân Minh cũng đại xả từ bị, hướng về phía tửu lâu xa hoa nhất nơi này nghỉ ngơi.
Sau khi để hết đống đồ vật linh tinh xuống đất, Khương Trình hít ngược nước mắt vào tim, xin thề, nếu có lần sau hắn sẽ không bao giờ đi dạo chợ cùng cung chủ, chắc chắn không có lần sau!!!
Sau đó là ném một ánh mắt cảm kích tới nhị long quân Tử Hiên, về sau nếu không nhờ có Tử Hiên y đưa ra ý kiến nên nghỉ ngơi, nếu không thì Quân Minh cung chủ hiện tại còn đang dạo chợ a, đồng thời Khương Trình hắn cũng cảm kích Tử Hiên khi được y hỗ trợ cầm giúp vài đồ vật trên tay, thật sự là một vị long quân tốt bụng từ bi, nhị long quân Tử Hiên là nhất!
Nhận được ánh mắt cảm kích cùng ngưỡng mộ từ Khương Trình, Tử Hiên rất tự nhiên mà hất cằm, nói một câu không khách khí rồi ngay lập tức ngồi vào ghế, tao nhã rót ra một tách trà nhấm nháp.
Sau khi ba người ăn uống no say, bất ngờ Quân Minh thần bí ghé lại gần phía tai Khương Trình, bỏ qua ánh mắt sắc bén của Tử Hiên, thì thầm hai câu.
"Ahem, Khương Trình, khi nào quay về long cung nhớ kêu đầu bếp nấu nấu cái thứ ngọt ngọt vừa nãy trên chợ nha, kêu bọn hắn cho thêm vị dâu với vị mật ong, nhớ là nói làm món đó để tặng cho mẫu hậu, rồi mang một ít sang cho ta, để ta tặng cho mấy thị nữ của ta nha."
Nói rồi khuôn mặt Quân Minh hiện lên một mạt hồng hồng đáng nghi, ánh mắt láo liết đảo loạn khắp nơi, vừa hay bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Tử Hiên thì liền hướng hắn cười ái mụi, thổi một hơi nhẹ vào tai Khương Trình, vờ vươn lưỡi hướng vành tai y đáp xuống.
Khương Trình vừa nghe thấy lời căn dặn của Quân Minh còn đang cảm thấy có điều không đúng, lại bất ngờ bị Quân Minh thổi một luồng khí vào tai, lại cảm nhận được một nguồn nhiệt hướng tai mình ngày càng gần, Khương Trình hoảng hốt đứng bật dậy, ôm lấy bên tai nhạy cảm của mình mà trừng mắt nhìn Quân Minh.
"Ngài (ngươi) làm gì vậy?!?" Đồng thời hai âm thanh cùng một nội dung phát ra từ hai người, Khương Trình là hoảng hốt mà kinh nghi, còn Tử Hiên là tức giận cùng ghen tuông?
Ahem, đừng hỏi tại sao Khương Trình hắn nghe thấy cảm giác ghen tuông từ Tử Hiên, có lẽ là lỗi giác, mà cũng có thể tại nhị long quân Tử Hiên rất yêu thương Quân Minh cung chủ nên thấy y trêu chọc mình nên cảm thấy ghen tuông? Ha ha, có lẽ Khương Trình hắn đã phát hiện một bí mật mới, hèn chi nhị long quân lại đòi đi cùng cung chủ, chắc chắn là giữa hai người có gian tình, lần sau mình cần phải cẩn thận giữ khoảng cách với cung chủ, nếu không thì nhị long quân ghen lên đầu mình thì chết.
Trong đầu Khương Trình đang xoay chuyển một vòng về cái phát hiện mới của mình mà cảm thấy vui vẻ, hoàn toàn quên mất tình hình lúc nãy và hiện tại.
Tử Hiên tức giận hướng Quân Minh ngả ngớn ngồi bắt chân trên ghế mà trừng mắt: "Quân Minh, là ngươi cố ý đúng không?"
Quân Minh không hề sợ hãi mà nhẹ nhịp nhịp cẳng chân, xòe quạt ngọc ra ngắm nghía: "Nào phải a, ta chỉ đang dặn dò hắn vài chuyện thôi, nhị ca ngài làm gì mà tức giận như vậy a~"
"Trình Trình!"
"V-vâng, cung chủ!"
"Nhớ kĩ lời ta vừa nói chưa, có cần ta nhắc lại không, ghé tai lại đây."
"Không, không, thuộc hạ nhớ kĩ rồi, xin cung chủ yên tâm!"
"ừm, nhớ là đừng để kẻ nào biết được đó, nếu ngươi để ai biết được, ngươi hãy cẩn thận kẻo ta 'trừng phạt' ngươi a~"
Hai chữ 'Trừng phạt' bị Quân Minh nhấn mạnh âm điệu, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn về phía Tử Hiên, vừa lòng thấy khuôn mặt đen như đít nồi của hắn, Quân Minh đứng dậy sải bước hướng bên ngoài bước đi, vừa đi vừa khẽ ngâm nga, hướng hai người phía sau nói.
"Ta ra ngoài dạo chơi một chút, không cần ai đi theo, nhị ca, ngài cũng nên ra ngoài kiếm kiếm cái bụi hoa nào đó lăn lộn một vòng đi, dương thịnh âm suy không tốt cho sức khỏe đâu, à còn Trình Trình nữa~, một lát kêu mấy người dưới chướng của ngươi mang mấy thứ kia về long cung đi, đừng để thất lạc thứ gì, kẻo ta lại 'trừng phạt' ngươi nữa đó, ha ha."
Trong phòng chỉ còn lại Tử Hiên cùng Khương Trình, mà hiện tại Khương Trình đang mải suy nghĩ về vấn đề thâm ảo hắn vừa phát hiện được, có nên báo với lão long vương một tiếng không a, không không, nếu báo lên chắc chắn lão long quân sẽ chém giết hai người nhị long quân cùng cung chủ, vậy nhưng không báo thì hắn cũng không dám một mình đảm đương nổi cái bí mật động trời này,... phải làm sao bây giờ a @@
Nhìn Khương Trình bày ra vẻ mặt mê mang cùng rối rắm, Tử Hiên càng đen mặt hơn nữa, hắn không biết vừa nãy hai người thì thầm việc gì, nhưng chắc chắn có liên quan tới vấn đề nhạy cảm mới khiến cho khuôn mặt Khương Trình trở nên rối rắm như vậy, đột nhiên một cơn ghen bốc lên mịt mù, Tử Hiên không khống chế được bản thân mình, nhấc chân nện bước hướng Khương Trình đi tới.
Bên Khương Trình còn đang mải rối rắm, bất ngờ một mùi chua loét từ Tử Hiên toát ra khiến hắn đánh cái rùng mình, 'chết rồi, quên mất là nhị long quân với cung chủ có gian tình, mà khi nãy cũng chủ lại đùa giỡn luu manh với y, bây giờ chắc chắn là hắn đang hướng về mình tính sổ', còn làm sao Khương Trình hắn biết là Tử Hiên hướng mình tính sổ? hừ hừ, các ngươi không ngửi thấy mùi chua loen loét kia sao, ta sắp bị hắn nhấn chìm trong vại giấm ngàn năm của hắn a, cứu cứu ta, chu mi nga~ T^T ~
====
Cười bỉ mọi người có tò mò chuyện gì sẽ xảy ra với bạn học Khương Trình của chúng ta không hắc hắc hắc
Hãy theo dõi chương sau, mọi chuyện sẽ được làm rõ~