Chương 4: Sơn Tinh Thủy Tinh Dị Bản 4 ( Chạm Mặt )

Sau một ngày một đêm rẽ sóng vượt sông, cuối cùng thì ba người Quân Minh cũng đến được địa phận Chu Diên cách kinh thành Văn Lang một ngày đường. Khương Trình chèo thuyền cập vào một bến cảng nhỏ gần một khu chợ đông đúc.

Thuyền vừa cập bến, mọi người xung quanh ai ai cũng quay lại ngước nhìn về phía ba vị công tử thế gia vừa xuống thuyền, một người bạch y như tuyết, một người lam y xanh biếc, một người thì hắc y như mực. Cả ba đều có một khuôn mặt vạn người mê, nhất là vị công tử mặc bạch y dẫn đầu.

Cả người y toả ra ánh hào quang sáng chói tựa như một vị thần, chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng khiến cho đông đảo nữ nhân nơi đây phải ôm tim thẹn thùng.

Ba người lấy Quân Minh làm chủ mà dẫn đầu, không cần biết y đi tới đâu hai người kia cũng chỉ nhắm mắt đi theo.

Trên đường đi, vị Quân Minh công tử hết nhìn đông lại ngó tây, y tỏ ra hết sức ngạc nhiên cùng hứng thú với mấy đồ vật được bày bán tại chợ này.

Khương Trình đi theo sau y cảm thấy xấu hổ không thôi, cảm tưởng như ba người họ chính là mấy người ở vùng sâu vùng xa mới lên thành thị, khiến cho bao ánh mắt tò mò cùng chê cười từ mọi người xung quanh đổ dồn hết về phía bọn hắn.

Y thật sự chỉ muốn kiếm một cái khăn chùm lên đầu cho bớt xấu hổ, ấy vậy mà hai người Quân Minh cung chủ cùng nhị Long quân Tử Hiên lại hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt kia, hai người một trái một phải hết hỏi cái này là gì, chơi làm sao, rồi lại quay đầu về phía y mà hét lên kêu trả tiền.

Hiện tại thì số đồ vật y phải ôm trước cõng sau đã vượt mức chịu đựng của y.

"Hai ngài làm ơn dừng lại dùm thuộc hạ được không a, van cầu hai ngài đừng hành hạ ta nữa a."

"Gì chứ, mới đi dạo chưa hết nữa cái chợ này thì làm sao mà dừng lại được, ngươi không thấy đi dạo chợ như vậy rất thú vị sao?"

Quân Minh không thèm để ý đến lời than vãn của Khương Trình mà vẫn lao vào một quầy hàng bán kẹo mạch nha, y vừa nếm thử một chút thì nhăn hết mày lại.

"Ê, lão bản, sao cái này lại ngọt như vậy, ngươi tính khiến cho bổn công tử ta bị ngọt chết phải không.."

Quân Minh đóng vai một vị công tử thế gia ngang tàn lấy tay đập đập lên quầy hàng của vị lão nhân già bán kẹo khiến lão co rúm người run rẩy mà cuối đầu xin tha.

Hai người Tử Hiên thấy Quân Minh cợt nhả giả vờ bộ dạng ngang tàn như vậy cũng không có lấy nữa điểm không đúng, Nhị Long Quân Tửu Hiên chỉ đánh nột cái liếc mắt về phía hắn rồi quắc quắc Khương Tử đi sang gian hàng khác mua đồ, mặc kệ cho Quân Minh lên cơn quấy phá người khác.

Thật ra đối với những vị thần như bọn hắn, bọn dân thường này không đáng để bọn hắn để vào trong mắt, dù cho Quân Minh có dở trò đồi bại với cô nương nào thì cũng chỉ có thể nói đó là phúc khí của cô ta khi được một vị cung chủ thiên cung lâm hạnh.

Và dù cho bọn hắn có giết vài ba người phàm trần như vậy cũng chỉ có thể nói là bọn chúng chết rất may mắn khi được bọn hắn tự tay tiễn đưa xuống âm tào địa phủ.

Noí tóm lại, trong mắt những vị thần bọn hắn, người phàm trần không khác gì những con sâu cái kiến bé nhỏ.

Quân Minh đang đóng giả một vị công tử càng quấy đến vui quên mất trời đất thì bất ngờ có một cánh tay rắn chắc nắm chặt cánh tay y khiến y nhíu mày.

Không nghĩ tới có kẻ to gan dám phá hỏng giây phút vui vẻ của bổn cung, đúng là lá gan quá lớn rồi đây.

Ngay khi cánh tay mình bị nắm lấy, Quân Minh liền đâm chiếc quạt ngọc vẫn luôn phe phẩy trên tay kia vào cổ họng kẻ to gan dám nắm lấy cánh tay mình. Chiếc quạt như một lưỡi dao sắc nhanh như chớp lướt về cổ họng của vị hắc y nhân kia.

Hắc y nhân lập tức ngữa đầu ra sau, chân trái lui về phía sau một bước, nhưng cánh tay phải của hắn vẫn còn chặc chẽ nắm lấy tay Quân Minh. Sau đó hắn dùng sức kéo Quân Minh về phía hắn, nâng đầu gối lên hung hăn húc vào bụng dưới của Quân Minh, tay trái nắm thành đấm giáng vào mặt Quân Minh một cú đấm nặng nề.

Quân Minh sau khi chém một nhát về phía hắc y nhân kia thì nghĩ rằng kẻ kia chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức, nhưng y không ngờ cánh tay đang nắm lấy tay mình vẫn không buông ra mà còn nắm chặt hơn, y giận giữ muốn chém thêm một nhát vào cánh tay đáng ghét đó.

Nhưng quạt ngọc chỉ mới giơ lên nữa chừng thì một lực kéo mạnh mẽ kéo y trượt ngã hướng về phái hắc y nhân kia, một cú giáng thật mạnh vào bụng và mặt khiến y sây sẩm mặt mày.

Lửa giận trong lòng bừng lên không chút che đậy, Quân Minh rút bội kiếm vẫn luôn đeo bên hông ra đâm một chiêu Thanh Long Vũ Trường Tiêu về phía địch nhân.

(Tên chiêu thức bá đạo lắm phải không :)), tui phải lên mấy trang game nhập vai kiếm gần chết mới chế ra cái tên bá đạo như vậy a, dịch ra là rồng xanh quẩy banh trời XD)

Kiếm khí tung hoành trên dưới hướng về hắc y nhân kia, không hề nhân nhượng hướng về những bộ vị trí mạng mà đâm tới.

Không biết từ đâu lại nhảy ra thêm một hắc y nhân khác, y hoành trường đao về phía Quân Minh, hoá giả chiêu thức của y, đứng chắn trước người hắc y nhân kia mà nhìn chằm chằm về phía Quân Minh.

"Ngươi muốn giết người?" Giọng hắn trầm ổn, ánh mắt như đao sắt bén không chút dè chừng bắn về phía Quân Minh.

Quân Minh thấy có người đứng ra chặn được một kiếm của mình thì cảm thấy hết sức bất ngờ, không nghĩ tới tại chốn nhân gian phàm tục như vậy mà cũng có người có thể hoá giải một chiêu thức mạnh mẽ của y. Ngẩn đầu nhìn thẳng vào hắc y nhân kia, Quân Minh không thèm để ý đến ánh mắt sắt bén của hắn mà chỉ mỉm cười khinh thường trả lời.

"Hừ, ta muốn giết người đó, rồi sao? Ngươi làm gì được ta?"

Nói rồi Quân Minh lại phe phẩy chiếc quạt ngọc của mình, bộ dạng ngả ngớn hướng về phía hai người hắc y nhân mà nhếch mép.

Hắc y nhân đứng chặn trước người kia chỉ liếc mắt một cái nhìn y rồi quay nữa mặt mình về phía người đằng sau mình hỏi han, hắn không dám quay người lại, chỉ sợ cái kẻ ngả ngớn trước mắt sẽ bất ngờ tấn công, lúc nãy hắn cũng rất bất ngờ trước chiêu kiếm mạnh mẽ kia, cũng may hắn nhanh chân chạy tới ngăn lại, nếu không vị huynh đệ sau lưng mình đã bị thương nặng rồi.

"Đệ không sao chứ?"

"Vâng, đệ không sao. Đại ca, ta xin lỗi,.." Hắc y nhân đằng sau hắn cũng từ từ đứng thẳng người dậy, mặc cho vết thương trên vai đang nhỏ máu, hắn đứng sau lưng đại ca mình mà cảm thấy mất mặt không thôi.

Mới đầu hắn thấy có một kẻ quần là áo lụa đang càng quấy ngang ngược chèn ép một vị lão bá bán hàng khiến cho hắn thấy tức không thôi nên hắn liền đứng ra ngăn cản cái kẻ ngang ngược kia lại.

Không nghĩ tới một vị công tử thế gia như y lại có một thân công phu xuất quỷ nhập thần như thế khiến cho hắn không kịp đề phòng, may mắn đại ca nhanh chân hoá giải chiêu thức của y, nếu không thì giờ hắn cũng phải chịu thương chầm trọng rồi.

"Hai người các ngươi cũng giỏi đấy, nhất là ngươi, đỡ được một kiếm của ta, rất đáng khen, nhưng mà khiến cho bổn công tử ta đây mất mặt như vậy thì hai người các ngươi phải quỳ xuống tại đây tạ tội thì bổn công tử mới có thể tha cho các ngươi, nếu không, bổn công tử cũng không thể ngăn nổi cây kiếm này đâm xuyên qua người các ngươi đâu."

Quân Minh một tay cầm kiếm như đang cầm một que gỗ vung loạn xung quanh người mình, một tay cầm quạt hướng hai người hắc y nhân đứng trước mặt mình đe doạ.

Hắc y nhân đứng đầu không hề tỏ ra thái độ gì trước lời đe doạ của đối phương, hắn cẩn thận đánh giá người trước mặt, khi nhìn thấy ngọc bội đeo bên hông của y đang đung đưa thì bất ngờ mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Hắn nhanh chóng thu đao vào vỏ, nắm quyền chắp tay hướng Quân Minh.

"Thật có lỗi cho sự hồ nháo của nhị đệ ta, tại hạ tại đây hướng công tử ra mặt xin công tử bỏ qua cho hành động lỗ mãn đó, mong công tử có thể rộng lòng tha thứ."

Hắc y nhân vừa mở miệng xin lỗi khiến cho nhị đệ của hắn không thể tin được mà bất ngờ nắm chặc vai hắn lay mạnh.

"Đại ca, ngài làm gì vậy?"

"Hồ nháo, đệ có im miệng không thì bảo!"

Nhị đệ bị đại ca của mình quát một lời thì liền ngậm miệng lại, nhưng hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự việc đang xảy ra trước mắt, đại ca uy nghiêm kiệt ngạo của hắn mà lại phải khom người xin lỗi với kẻ không ra gì kia, nhận thức của hắn về đại ca gần như bị đảo lộn.

Quân Minh thấy ánh mắt của người kia hướng bên hông mình nhìn chăm chú rồi liền tỏ ra yếu thế như vậy, y liền biết hắn đã nhận ra thân phận của mình thì liền mất đi hứng thú nhưng vẫn quyết không thể bỏ qua cho bọn hắn, cú húc vào bụng cùng đấm vào mặt vừa nãy y vẫn chưa quên đâu. Quân Minh khinh thường nhìn hai người đang tỏ ra yếu thế trước mắt.

Dù sao không mấy kẻ nào dám to gan chống đối lại hắn sau khi biết được thân phân mình. Quân Minh mất hứng thu kiếm lại, đôi mắt khinh khỉnh hất hàm hướng hắn mà nói.

"Nói, hai người các ngươi thân phận là gì?"

Hắc y nhân đằng sau vừa nghe thấy lời nói khinh thường của Quân Minh hướng về hai người bọn họ thì lửa giận trong lòng lại bùng lên, hắn vừa đưa tay đặt lên chui đao sau lưng thì bị đại ca ngăn lại, hướng ánh mắt quở trách về phía hắn rồi chắp tay hướng Quân Minh báo tên.

"Tại hạ họ Trần, tên Lâm Vũ, làm một chức quan nhỏ tại một nơi hẻo lánh. Đây là nhị đệ của tại hạ, tên Mặc Tà, vừa nãy có điều thất lễ với công tử, mong công tử bỏ qua."

Nói rồi Lâm Vũ hướng Quân Minh khom người một cái, Quân Minh nhướng mày nhìn thẳng vào Lâm Vũ, y cảm thấy người này thật chẳng có thú vị chút xíu nào, phe phẩy quạt ngọc trên tay, Quân Minh ngâm nga.

"Bỏ qua thì cũng được đi, bản công tử dù sao cũng là người đoan chính, không bao giờ hiếp đáp kẻ khác, nhưng mà ngươi ít ra cũng phải lấy ra thứ gì đó bồi thương cho ta chứ, mấy lời xin lỗi vu vơ như vậy thật không đủ thành ý a. Với lại vừa rồi nhị đệ của ngươi cũng đã khiến cho ta ăn phải chút ít đau đớn, ngươi nên biết rõ điều này nghĩa là gì đi."

Mặc Tà tức giận không gì chịu nổi, vừa rồi rõ ràng y đã né hết được những chiêu công kích của hắn, nhìn từ ngoài thì đúng thật là y bị Mặc Tà thụi cho một cú dồi đấm cho một nhát, nhưng mà đó hoàn toàn là đấm vào lá chắn phòng ngự trên người y, một chút thương tổn y cũng không nhận được, hắn bây giờ thật sự rất muốn một đao chém chết cái kẻ vô sỉ mặt dày này, cái gì mà y là người đoan chính, rồi cái gì mà không hiếp đáp kẻ khác, tất cả những gì y nói như một cái rắm, thối không chịu được.

Lâm Vũ cũng cảm thấy bất mãn với những câu nói vô sỉ của y, làm sao mà Lâm Vũ hắn có thể không biết trên người y có một lá chắn phòng ngự cho được, nhưng dù sao thì y cũng là một vị thần Long có chức quyền cao hơn bản thân mình, với lại pháp lực siêu cường của y có thể dễ đánh bại mình nên hắn chỉ đành nhíu mày trầm tư rồi gật đầu đáp ứng.

"Được, tại hạ sẽ bồi thường cho công tử, nhưng hiện tại trên người ta không mang theo những vật trân quý, mong công tử cho tại hại một thời gian chuẩn bị, sau đó tại hạ sẽ ngay lập tức mang đến cho công tử, chỉ mong công tử có thể chấp nhận."

-------======

về sau nhân vật ngôi 1 xưng "hắn", ngôi 2 xưng "y" cho dễ hiểu (mà có lẽ cũng chả dễ hơn đâu nhỉ @_@)