Chương 3: Sơn Tinh Thủy Tinh Dị Bản 3 ( Khởi Hành )

Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, có hai bóng đen nhanh như một tia chớp, thoắt ẩn thoắt hiên lướt qua đỉnh ngọn cây, đến khi ra khỏi khu rừng rập rạm, hai bóng đen đó mới chậm lại tốc độ, chậm rãi bước vào tửu điếm nhỏ.

Trên đường đi, hai ngươi khiến cho không biết bao nhiêu người phải ngoái đầu nhìn lại, nhất là các tiểu cô nương người nào người đó đều mặt đỏ tai hồng nhưng vẫn cố gắng ngoái nhìn hai người.

Bước vào tửu điếm, gọi một bàn đồ ăn, nhị trang chủ mới nhỏ giọng cất tiếng.

"Đại ca, hình như chúng ta gây chú ý quá rồi, giờ phải làm sao đây?"

Vị Vương gia kia mới trầm ngâm suy nghĩ rồi mới trả lời.

"Cũng đúng, nếu cứ tiếp tục gây sự chú ý như vậy thì rất có thể sẽ có mấy kẻ đui mù cản đường chúng ta, tốt nhất là chúng ta nên ăn mặc giản dị một chút."

"Được, vậy lát nữa ta sẽ đi mua y phục khác."

Nhị trang chủ vừa nói hết câu, tiểu nhị đã nhanh chóng mang thức ăn lên, hai người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa mà bắt đầu gắp thức ăn vào chén.

Khi cả hai sắp ăn xong bữa, đột nhiên vị Vương gia đang cầm ly rượu nhấp từng ngụm nhỏ cất tiếng.

"Mặc Tà, ngươi có nghĩ lần này ta sẽ thành công cưới được nàng không?"

Bất ngờ trước câu hỏi của hắn, nhị trang chủ ngừng đũa nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ta không biết, nhưng ngài có thể làm được, ngài đã cố gắng bao năm nay, chắc chắn lần đại hội này ngài có thể giành được chiến thắng."

"Haiz, ngươi đừng cố khích lệ ta làm gì, ta biết khả năng của ta tới đâu, chỉ hy vọng đúng như lời ngươi nói, cũng không uổn công ta tu luyện mấy năm nay."

Lần đại hội này thu hút được rất nhiều các thế lực trên đại lục này, thật ra, không phải tất cả mọi người đều hướng đến công chúa Mị Nương, mà điều bọn chúng hướng tới chính là dòng tộc của cô, con rồng cháu tiên không phải là lời khoát loát, lấy được công chúa, cũng có nghĩa là có thể bắt quàng làm họ với dòng dõi rồng tiên.

Nếu may mắn, có khi còn được thu nhận làm đệ tử của một vị tiên nào đó, tu luyện thành chính quả thì có thể trường sinh bất lão. Nếu không thì cũng được hưởng lấy vinh hoa phú quý, sống trong sự giàu sang, nhờ đó mà cả dòng họ của mình cũng được hưởng lấy vinh quang này mà gà chó lên mây.

Nghĩ tới các đối thủ mình sắp phải đối mặt, Vương gia cũng chỉ có thể thở dài trong lòng một tiếng, ở thế giới này, cao nhân nhiều vô số, cho dù hắn đã là một vị thần núi có pháp lực vô biên, nhưng hắn lại chỉ là một vị thần núi nho nhỏ mới tấn chức hơn chục năm, trong mắt các vị khác, hắn chẳng khác nào một tiểu thí hài đang bập bẹ tập đi.

"Đại ca, ngài đừng quá lo lắng, nếu không thì ta cũng sẽ tham gia đại hội, giúp ngươi dọn dẹp mấy tiểu lâu la, để ngài giữ sức chiến đấu với mấy người kia?"

"Haiz, nhưng mà ta không muốn làm việc bỉ ổi như vậy, ngươi chỉ cần đi theo ta đến đó thôi, mọi chuyện đừng xen vào."

"Nhưng mà đại ca..."

"Được rồi, ta đã quyết, ngươi không cần phải làm như vậy."

"Được, nhưng ngài cũng phải cẩn thận, đừng khiến bản thân mình bị thương quá nặng."

Mặc Tà cố gắng thuyết phục hắn nhưng mọi chuyện không đi tới đâu cả, y đành cầm đũa tiếp tục gắp thức ăn, thầm tính toán trong lòng, dù sao vẫn còn bọn lão tam đang ở kinh thành, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ ra được cách gì đó.

...

Ở cuối nguồn sông Hồng, tại một tửu điếm lớn hoành tráng, người ra người vô tấp nập, mà người nào người nấy đều ăn mặc rất đẹp đẽ, toát lên sự giàu có của gia cảnh nhà mình, có ba người mặc hoa phục sang quý chậm rãi bước vào thu hút ánh mắt của bao người.

Chỉ cần nhìn từ cách ăn mặc cử chỉ của người dẫn đầu thì không ai không biết người này không sang thì cũng quý, là con cháu của một dòng tộc danh giá, nếu không trên người bọn họ không thể nào toát nên vẻ tự cao đến mức tự nhiên như vậy.

Người dẫn đầu là một vị công tử đào hoa mặc y phục màu trắng sữa, y cầm trên tay một chiếc quạt ngọc, bên hông còn đeo một chiếc ngọc bội hình một đầu rồng đang ngậm ngọc châu, tay nghề điêu khắc của người tạo ra ngọc bội ấy dường như đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của con người, đầu rồng sinh động như nó là vật sống, bất cứ lúc nào cũng có thể cử động thoát ra khỏi miếng ngọc mà bay đi.

Tiểu nhị chỉ vừa nhìn thấy y là đã ngửi thấy được mùi tiền trên người ba vị khách quan này, hai mắt hắn sáng lên, nhanh chóng chạy tới ân cần cúi người hỏi han.

"Hoan nghênh chư vị khách quan, các ngài đây là muốn dùng bữa hay là thuê phòng? Tửu điếm của chúng tôi hôm nay có vài món đặt biệt vừa mới ra lò, các ngài có muốn dùng thử một chút không a."

"Được, ngươi chuẩn bị cho ta một phòng hảo hạng rồi mang mấy món đặc biệt đó lên, à, ngươi nhớ mang lên cho ta mấy bình rượu ngon nhất nữa."

Vừa nói, vị công tử dẫn đầu vừa phe phẩy chiếc quạt trên tay bước vào trong tửu điếm, hai người theo sau cũng chậm rãi bước phía sau y, một người trong đó lấy ra mấy nén bạc trắng thẩy cho tiểu nhị khiến hắn mừng đến cơ hồ phát điên, mặt cười toet toét không thấy mắt đâu, hắn nhanh chóng dẫn ba người lên trên lầu ba, vào một căn phòng xa hoa lộng lẫy nhất rồi ân cần châm trà cho bọn họ mới rời đi.

Nhìn ngắm một vòng xung quanh, vị công tử kia chậc chậc đánh giá.

"Không nghĩ tới loài người cũng biết hưởng thụ như vậy a, mấy cái nhánh san hô kia mà cũng tạo ra được một cái bình phong đẹp như vậy a."

"Cung chủ, những thứ này làm sao có thể so sánh với thiên cung của chúng ta được, mấy vật này chỉ là hàng rẻ tiền thôi, nếu ngài thích, khi về ta sẽ kêu bọn hạ nhân làm cho ngài một cái thật đẹp."

Một người mặc y phục màu vàng nghe thấy vị cung chủ kia khen ngợi mấy thứ trang trí trong phòng thì ngay lập tức bát bỏ, y hoàn toàn không thấy mấy thứ này đáng để được cung chủ của y phải khen ngợi đến vậy.

Nghe thấy có người không đồng ý với mình, vị cung chủ kia cũng không có tức giận mà chỉ mỉm cười cầm lấy lọn tóc đen nhánh của mình đùa nghịch rồi nói.

"Ta nói này A Trình, ngươi đừng có lấy thiên cung ra so sánh với nhân gian này chứ, hai nơi đâu thể có cùng cấp bậc. Mà ta đã nói với ngươi rồi, đừng có gọi ta là cung chủ, chúng ta đây là đi cải trang vi hành a, nên đóng giả bình dân một chút."

Người còn lại nghe thấy vị cung chủ nói đến từ cải trang vi hành thì đột nhiên bật cười.

"Quân Quân à, ngươi nói là ngươi đang cải trang vi hành mà ta thấy ngươi giống như là đang cải trang khoe của thì đúng hơn a."

Nói tới đây thì hắn càng cười lớn hơn nữa khiến cho chiếc bàn rung lắc kịch liệt.

"Ta nói ngươi này, nếu ngươi muốn khoe khoang thì sao không để nguyên cái đầu xanh lè của ngươi, làm chi phải cực khổ nhuộm đen vậy, làm vậy thì ngươi còn thu hút mọi người hơn đấy, hahaha"

"Hừ, ngươi thì biết cái gì chứ, ta đây chỉ là nhập gia tuỳ tục thôi, với lại ai là Quân Quân, ngươi muốn chết sao?!?"

Vừa nói, vị cung chủ kia vừa vươn một tay nắm lấy cổ áo của hắn, tay còn lại nắm thành quả đấm.

"Hahaha, rồi rồi, Quân Minh, là ta lỡ lời, làm gì mà nóng vậy a."

Hắn cười xả lả vỗ vỗ lên bàn tay đang nắm trên cổ áo của mình, đợi Quân Minh cung chủ buôn tay ra thì hắn mới lung tung chỉnh lại y phục.

A Trình thấy hai người đã ngừng lại, y mới hắn giọng.

"Ahem, cung chủ, ngài muốn cải trang vi hành thì chúng ta nên cải trang thành kiểu nhân vật nào vậy?"

Quân Minh cung chủ nghe thấy A Trình hỏi thì ngồi ngay ngắn lại trên ghế, cầm lấy quạt ngọc phẩy phẩy làm cho những lọn tóc bay phất phới, khẽ cười trả lời.

"Cái này mà ngươi cũng phải hỏi sao. Đương nhiên ta là một vị công tử hào hoa, tài giỏi, võ nghệ cao cường, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở rồi. Còn hai người các ngươi chính là hạ nhân của bổn công tử ta, hahaha."

Người kia đang nâng ly uống một ngụm trà thì ngay lập tức phun thẳng vào mặt vị Quân Minh cung chủ đang tự đắc kia.

"Khụ khụ, ngươi nói gì cơ, ta là hạ nhân của ngươi? Quân Minh, ngươi muốn chết rồi hả?"

Trước khi tia nước từ miệng hắn bắn đến người Quân Minh thì ngay lập tức một màn sáng xanh chắn trước mặt y, khiến cho dòng nước ngay lập tức bị ngừng lại. Quân Minh nâng một ngón tay lên chỉ vào dòng nước rồi hướng nó bay vòng vòng trên không trung xung quanh cái người mới phun nước kia khẽ cười.

"Ta nói này Nhị ca, ngài dù sao cũng là một vị Long thần có tiếng, tại sao ngài có thể phun nước lung tung như vậy chứ, thật mất hết hình tượng a."

"Ngươi còn biết ta là nhị ca của ngươi? Chứ không phải ta là hạ nhân của ngươi sao, cần gì phải giữ hình tượng? Hừ!"

Hắn vừa nói vừa nâng tay tát bay dòng nước đang lởn vởn xung quanh mình, khiến cho nó bay thẳng vào mặt A Trình nãy giờ đang ngoan ngoãn cuối đầu uống trà đợi thức ăn, thật không ngờ ngồi không cũng bị trúng tên lạc nữa, A Trình đau khổ nhăn mặt lấy tay vuốt mặt, y nhanh chóng đứng dậy bước nhanh ra hướng cửa.

"Hai người cứ tiếp tục bàn chuyện đi, ta ra ngoài gọi tiểu nhị mang thức ăn lên."

A Trình vừa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai tên đầy xỏ khiến người khác tức giận bỏ đi, hai tên đó cũng không để ý đến việc A Trình ra sao mà chỉ ngồi tựa lưng vào ghế uống trà.

"Nhị ca, ngài khiến A Trình tức giận rồi kìa, không chạy ra xin lỗi sao?"

Quân Minh liếc mắt xem thường nhìn vào kẻ đang bắt chéo chân truóc mặt mình, y cầm ly trà nâng nâng tay về phía A Trình vừa đi khỏi.

"Không sao, y không giận lâu được đâu." Bằng một giọng điệu chắc chắn, Tử Hiên không thèm để ý đến thái độ châm chọc của Quân Minh mà nhàn nhả thưởng trà.

Lúc trước, khi vị Quân Minh cung chủ bỏ chốn đi chơi khiến cho Quy lão tức đến hộc máu, sai người đuổi theo y để bảo hộ vị cung chủ thích gây chuyện này.

Tổng cộng có đến hơn mười người ngay lập tức đuổi theo y, trrong đó Khương Trình chính là tướng quân đội thiên binh dẫn đầu đuổi theo y.

Nhưng với bản tính thích gây phiền toái của mình, ai lại muốn mang theo cả binh đoàn hộ vệ đi khắp nơi chứ, với lại Quân Minh cũng không muốn bại lộ thân phận mình khi đi lên nhân gian, nên Quân Minh ngay lập tức nổi giận đùng đùng mà dùng pháp lực biến những dây tảo biển thành dây thừng trói gô bọn họ lại.

May mắn là tướng quân Khương Trình nhờ vào bản năng được mài dũa từ bao nhiêu trận chiến mà thoát được một kiếp bị trói gô. Khương Trình nhanh chóng khuyên nhủ cái vị cung chủ cứng đầu này để bọn họ theo y hộ tống.

Mãi mà vẫn không thể làm suy suyễn ý định của y, Khương Trình đang dự định liều chết mà xông tới đánh nhau với cung chủ của mình nột trận thì không biết từ lúc nào, Nhị Long quân Tử Hiên đã chạy tới bên Quân Minh cốc một cái thật mạnh vào đầu y khiến y choáng váng một hồi.

Sau khi Khương Trình thương lượng với vị cung chủ Quân Minh không nói lý của mình đến mức miệng khô khốc thì mới có thể thuyết phục y cho mình đi theo bảo hộ, nhưng với điều kiện là Nhị Long Quân Tử Hiên cũng phải đi theo.

Dù không biết vị Nhị Long quân Tử Hiên này mắc gì phải đi theo nhưng nếu chỉ cần hắn đi theo mà Quân Minh cung chủ đông ý để y theo cùng bảo hộ thì Khương Trình chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Cũng bởi vậy mà giờ đây Khương Trình y đang tức mà không có chỗ xả, y chỉ có thể đi ra ngoài tránh hít thở không khí, sẵn tiện thúc dục tiểu nhị mau mang thức ăn lên, hiện tại y chỉ có thể lấy thức ăn để nuốt trôi cơn tức giận này.

Mãi cho đến khi cơn nước đã xong, ba người bọn họ mới bắt đầu đi nhàn nhã đi tới hướng bến thuyền, thẩy cho một vị ngư dân một nén vàng ròng sáng chói khiến hắn hạnh phúc muốn hôn mê, ba người lên thuyền liền khởi hành vượt sông Hồng ngược lên phía bắc, hướng về kinh thành Văn Lang.

Và tất nhiên, người trèo thuyền chính là vị tướng quân đội thiên tướng Khương Trình, mặt y không đổi sắc cầm lấy mái chèo rẽ nước, khiến cho chiếc thuyền vượt sóng nhanh như tên bay, những ngư dân gần bờ nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá sơ sài giống họ đang phi với tốc độ không thể tin được kia đều thét lên gặp quỷ rồi a, làm náo loạn hết cả hai bên bờ sông.

Vậy mà hai kẻ ngồi trên thuyền vẫn tỉnh như thường, Quân Minh ngồi trước mũi thuyền để gió sông mang theo hơi nước đánh thẳng vào mặt mà mỉm cười, lâu lâu y còn quay lại thúc dục Khương Trình chèo nhanh thêm tí nữa để y có thể tận hưởng nữa.

Còn Nhị Long quân Tử Hiên lại bình tĩnh ngồi đằng sau Khương Trình, ánh mắt hắn dán chặc vào thân hình trước mặt, đôi mắt lâu lâu lại nheo lại lướt lên lướt xuống cả thân mình Khương Trình khiến cho toàn thân lông lá y dựng ngược hết lên.

Có mấy lần Khương Trình chỉ muốn quay lại mà chọc mù hai con mắt đó, y thật không hiểu nổi tại sao hắn lại cứ nhìn y một cách ghê rợn như vậy a.