Chương 2: Sơn Tinh Thủy Tinh Dị Bản 2 ! ( Thư Báo )

Tại một nơi nào đó, xung quanh được bao chùm bởi những làn nước trong xanh, những kiểu trang trí bắt mắt mà đẹp đến lạ thường khiến cho người ta không thể nào ngừng tán thưởng.

Một nam tử với y sam trắng tuyết không buộc kĩ khiến cho vạt áo bung ra để lộ lồng ngực trắng muốt của mình, vài lọn tóc màu xanh dương huyền ảo xoã xuống lồng ngực ấy, y nữa tựa nữa ngồi trên tháp thái sư, trong tay y là bức thư kín chữ.

Lướt qua một lượt, tiện tay vò tờ giấy thành một cục rồi ném ra sau, tì nữ sau lưng y nhanh chóng nhặt lên rồi đặt lên khay của mình.

"Ha ha, đại hội kén rể sao? Thật thú vị!"

Y khẽ cười rồi lẩm bẩm một tiếng, ngước đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn về tên thuộc hạ có hình thù kỳ quái, giống người mà lại có vây sau lưng, đã vậy trên khuôn mặt hắn không hề có mũi, thay vào đó là mang của loài cá gần phía tai hắn.

Y nhìn thuộc hạ đang quỳ một gối dưới đất, mắt khẽ đảo một vòng rồi cất giọng ngân nga.

"Ngươi đi thông báo với bọn tể tướng một tiếng, bổn cung sẽ đi dạo chơi một thời gian, mọi chuyện cứ để bọn hắn giải quyết, có chuyện gì cũng đừng làm phiền ta, ha ha, ta muốn đi ngắm hoàng cung trong truyền thuyết kia một chút, sẵn tiện mang về một cung chủ phu nhân, ha ha, đúng là ý kiến không tồi a."

Vừa nói, y vừa tưởng tượng những tràng cảnh hấp dẫn sắp diễn ra, nụ cười trên môi y càng tươi hơn, không đợi thuộc hạ đáp lại, một vòng sáng màu xanh nhạt bao chùm lấy y khiến mọi người chói mắt, vòng sáng vừa tan, vị cung chủ vừa rồi còn đang tựa mình trên tháp thái sư nay đã biến mất.

Người thuộc hạ kia dù biết chủ nhân đã đi rồi nhưng vẫn khom người vái chào đáp dạ một tiếng mới xoay người bước ra khỏi thư phòng này.

Trong không trung, một tiếng cười trầm thấp cứ thế vang lên, mấy người tể tướng đang ngồi lại với nhau bàn luận điều gì đó, vừa nghe thấy tiếng cười, ngay lập tức tất cả mọi người đều biến sắc.

Nghe thuộc hạ truyền lại lời của y, người ngồi tại ghế chủ vị lập tức vỗ bàn một cái quát lên.

"Hồ nháo, cung chủ cứ như vậy mà bỏ đi không nói một tiếng, đúng là hồ nháo, các ngươi còn đơ ra đó làm gì, lập tức phái người theo sau bảo vệ ngài, nếu ngài xảy ra chuyện gì, ta mang dòng họ tám đời các ngươi ra chém đầu!"

Người đó vừa ra lệnh, ngay lập tức ngoài phòng có những tiếng đáp vang lên, bên trong phòng mấy người kia cũng không vì chuyện này mà lo lắng, có người nhịn không được mà nhìn lão khuyên bảo.

"Quy lão a, ngài đừng nóng giận, chuyện này đâu phải lần đầu xảy ra đâu a, cung chủ dạo chơi chán rồi sẽ về thôi a."

"Đúng vậy, dù sao pháp lực của ngài ấy cũng rất cao cường, không ai có thể gây tổn thương cho ngài ấy được đâu, có lo thì chỉ nên lo cho người nào xui xẻo đụng phải ngài ấy thôi, ha ha ha."

Nói rồi, mọi người trong phòng ngay lập tức cười vang, có vài người còn nói xen vào những chuyện cung chủ thường gây ra rồi khiến cho cả đám người chịu khổ, Quy lão nghe thấy vậy cũng an tâm đi đôi chút, nhưng không hiểu sao trong lòng lão lại cảm thấy bất an, dường như sắp có chuyện gì sẽ xãy ra khiến lão không thể không lo lắng, chỉ có thể hy vọng cung chủ không gặp phải chuyện bất chấp gì thôi.

...

Cách đó rất xa về phía tây nơi những ngọn núi chập chùng cao vút chạm mây, tại nơi mà con người không thể đi tới, nơi đó có một sơn trang rộng lớn trên ngọn Tản Viên, những ngôi nhà sàn nằm len lõi giữa những tản cây to lớn.

Thỉnh thoảng có những con mãnh thú uy vũ bước đi xuyên qua sơn trang nhưng những con người nơi này lại không hề đề phòng bọn chúng, thậm chí, còn có những con hổ, báo khi đi ngang qua một căn nhà gỗ nọ lại cuối đầu cụp đuôi, nhanh chóng chạy ra xa khỏi căn nhà đó.

Trong nhà gỗ, mọi vật dụng đều được sắp xếp một cách gọn gàng ngăn nắp, căn nhà không tính là quá rộng và đẹp đẽ, nhưng khi bước chân vào căn nhà này vẫn luôn khiến người ta cảm thấy nơi này chính là nơi dành cho bậc quân vương sống.

Trong thư phòng, tại chiếc bàn đặt cạnh giá sách giữa phòng, một người nam nhân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trên tay hắn là bức thư kín chữ.

Sau khi đọc hết bức thư, hắn ngồi trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, hai hàng lông mày cứng cáp hơi nhíu lại với nhau, ngẩn đầu nhìn về phía tên thuộc hạ đang quỳ khom người dưới sàn, hắn từ tốn ra lệnh.

"Tốt lắm, ngươi hãy đi thông báo cho nhị trang chủ tới đây, ngươi lui xuống đi."

Nói rồi hắn phất tay cho tên thuộc hạ đó lui xuống, sau khi cửa phòng được khép lại, hắn liền ngã người dựa vào lưng ghế, mặt khẽ ngẩn, mắt nhắm hướng lên trời mà lẩm bẩm.

"Ngọc nhi, nàng bây giờ còn nhớ ta không? Sớm thôi hai ta sẽ gặp lại, lần này ta quyết phải đoạt nàng tới tay!"

Ánh đèn dầu leo lắt chiếu sáng căn phòng, chiếu lên người hắn khiến cho nữa khuôn mặt điển trai chìm vào bóng tối, hắt lên sự cô đơn cùng nỗi nhung nhớ trong lòng hắn khiến cho không gian xung quanh cũng nhuốm lên hương vị u sầu.

Đột nhiên tiếng gõ cữa vang lên, đoán được người tới là ai, hắn cũng chỉ nhàn nhạt cất tiếng gọi vào rồi duy trì tư thế ban đầu.

Nhị trang chủ một thân hắc y bước vào mang theo khí lạnh của gió núi buổi tối xông vào thư phòng khiến cho ánh đèn dầu lung lay chập chờn. Thân hình cao lớn của y nhanh chóng bước tới chiếc bàn kia, y khẽ khom người nắm quyền chào hắn.

"Đại ca, ta đã tới."

Sau khi nhận được lời đáp trả, y liền đứng thẳng người nhìn thẳng vào vị Vương gia đang nhắm mắt dựa người trên ghế. Cảm nhận được sự cô đơn toát ra từ hắn, y cũng không nói gì nhiều mà chỉ đứng yên đợi hắn cất tiếng.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng thì vị Vương gia cũng ngồi thẳng người dậy, cầm trong tay lá thư kín chữ mà nhìn chăm chú.

"Đầu hạ tháng sau chính là ngày Ngọc nhi bắt đầu kén rể, ngươi hãy cùng đi với ta."

Vừa nói hắn vừa vuốt ve hai chữ Mị Nương được ghi trên thư, giọng nói thâm tình mà sâu lắng của hắn nhẹ nhàng cất lên.

Nhị trang chủ nghe vậy thì cau mày.

"Nhưng Đại ca, tháng sau chúng ta phải tham gia vào đại hội chư thần tại núi Bạch Mộc Lương Tử(*), ngài không tham dự sao?"

(*) Bạch Mộc Lương Tử: Bạch Mộc Lương Tử là tên thường được khách du lịch gán cho (do nhầm lẫn) dãy núi Ki Quan San (Ko Kouan Chan) nằm ở phía bắc Việt Nam, ở ranh giới của hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu và cũng là tên đỉnh núi cao nhất dãy núi này (3.044 m). Cái tên Bạch Mộc Lương Tử có lẽ xuất phát từ Bạch Mộc Lương là một đỉnh núi nằm ở biên giới Việt - Trung, với độ cao 2.998 m.

Vị Vương gia nghe đến đây thì ngón tay đang vuốt ve hai chữ kia cũng khựng lại đôi chút, nhưng rồi hắn lại bắt đầu thong thả tiếp tục vuốt ve hai chữ kia.

"Không sao, dù sao thì mấy cái đại hội gì đó cũng không có nội dung gì mới, để lão tứ tới đó là được rồi."

"Được. Vậy khi nào chúng ta xuất phát đi đến kinh thành, với lại ngài dự định cử ai đi cùng với chúng ta?"

"Người đi cùng thì không cần, bọn lão tam đã tới kinh thành trước rồi, sáng mai ngươi cùng ta khởi hành, chúng ta phải tới kinh thành trước khi đại hội diễn ra, ta phải thăm Ngọc nhi a."

"Được. Vậy ta đi trước chuẩn bị, ngài hãy nghỉ ngơi một chút đi."

Nói rồi nhị trang chủ liền gật đầu chào hắn rồi bước ra ngoài, để lại vị Vương gia kia tiếp tục lặng lẽ ngồi một mình. Khẽ thở dài, cuối cùng thì hắn cũng đứng dậy bước vào phòng ngủ, ngồi lên trên giường, ngũ tâm hướng thiên bắt đầu luyện công, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nếu như bỏ lỡ, từ nay về sau Ngọc nhi sẽ không còn là của hắn nữa.

(*) ngũ tâm hướng thiên: một cách tu luyện của người tập võ, ngồi thẳng lưng, khoanh chân hướng lòng bàn chân ngửa lên trời, hai tay đặt trên đùi, ngửa lòng bàn tay lên trời, hít thở sâu, trong đầu không tạp niệm. Trong đó ngũ tâm chính là 2 lòng bàn tay, bàn chân cung đỉnh đầu.