Chương 1: Sơn Tinh Thủy Tinh Dị Bản 1 ! ( Công Chúa Kén Rể )

Văn Lang, năm 256 TCN.

Vào một ngày đẹp trời mùa xuân nọ, tại kinh thành Văn Lang, trước cổng hoàng cung.

Tất cả binh lính dàn thành một đội hình nghiêm cẩn, cách cổng hoàng cung trăm trượng (333m) có một võ đài to lớn vừa được dựng lên cách đây không lâu.

Trên võ đài, một vị lão giả nghiêm cẩn đứng thẳng người, lão chắp hai tay sau lưng, đôi mắt ưng nhắm hờ, bộ râu dài đen nhánh chạm ngực khẽ bay theo làn gió. Trên đầu lão đội một mão quan bằng ngọc xanh tinh xảo. Ngoại y nâu sậm làm từ gấm thượng hạng với viền áo cùng hoa văn trên áo đều được thêu từ tơ vàng, nhìn từ cách ăn mặc, không ai là không nhận ra đây là một vị quan có quyền có chức trong cung.

Dân chúng xung quanh tụ tập bên võ đài càng ngày càng nhiều, tiếng ồn ào to nhỏ cũng càng ngày càng náo nhiệt hơn.

"Ê, ngươi biết sắp xảy ra đại sự gì không vậy?"

"Không biết, hình như là tuyển ngự lâm quân cho hoàng thượng thì phải."

"Thiệt hả?!? quá tuyệt!! Ta phải đi đăng kí một chân mới được."

"Hừ, nhìn bộ dạng của ngươi là ta biết ngươi rớt ngay từ vòng đầu tiên rồi."

"Nói nhảm, ngươi thì biết gì, cứ mở to hai con mắt ếch của ngươi mà xem, ta chắc chắn có thể làm được."

"Xì... hai người các ngươi thật không có hiểu biết, cái gì mà tuyển ngự lâm quân chứ, đúng là khiến người ta khinh thường mà, hahaha.."

"Ngươi cười cái gì?!? Chẳng lẽ chúng ta sai sao? Vậy ngươi nói đi, chuyện gì sắp diễn ra?"

"Đúng đúng, ngươi nói đi!"

"Hừ, để ta nói cho hai kẻ lạc hậu các ngươi biết, này phải là nói đây chính là chuyện đại sự của tất cả chúng nam nhân trên đại lục này a..." Giọng nói người này cố ý kéo dài thật dài, cuối câu còn có thể nghe thấy hắn cười đê tiện một chút.

"Uy, là chuyện gì liên quan đến nam nhân bọn ta, ngươi nói nhanh đi!"

Mấy người xung quanh không kiềm nổi tò mò mà càng bu lại quanh hắn, cảm thấy đủ rồi hắn mới dương dương tự đắc mà lớn tiếng nói.

"Chuyện này cũng không phải đại sự gì ghê gớm, chỉ là, sắp tới xem coi ai có thể may mắn lọt vào mắt xanh của công chúa mà lấy nàng làm vợ thôi a..."

Tiếng hắn vừa dứt, xung quanh ngay lập tức vang lên tiếng kinh thán của mọi người, mắt ai nấy cũng phát sáng, người người đều hết sức bất ngờ trước tin tức này.

Lấy công chúa làm vợ a, vậy có nghĩa là ta ngay lập tức trở thành phò mã cao quý, ăn lộc quan hưởng bát vàng mà không cần phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi kiếm tiền sinh nhai. Đây chẳng phải là lộc từ trên trời rơi xuống sao?

Gần đó, trong những con hẻm khuất người, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài bóng người chùm áo choàng đen lướt qua, đôi mắt loé lên đạo tia sáng xanh yêu dã liếc mắt nhìn về phía nhũng đám đông đang xôn xao bàn tán sự kiện này.

....

Khi mặt trời đứng bóng, tới thời điểm này, lượng người tập trung trước võ đài đã đạt đến con số khổng lồ, mặc cho cái nắng gay gắt chiếu thẳng vào người, ai ai cũng đều háo hức hướng mặt về phía võ đài, nhìn về lão giả kia.

Mà từ khi sáng sớm đến tận lúc này, vị lão giả trên võ đài vẫn đứng tại vị tí cũ không hề nhúc nhích một phân, lão vẫn nhắm hờ đôi mắt như đã ngủ đi từ lúc nào, nhưng lão lại vẫn có thể đứng thẳng lưng, mà bất ngờ một điều là không hề có một giọt mồ hôi nào chảy ra từ người lão!

Tại những nơi mà không mấy ai để ý, những kẻ đang ẩn nấp kia cũng tập trung nhìn về phía lão, ánh mắt người nào cũng loé lên một tia sáng dè chừng, rất rõ ràng, bọn chúng ai cũng không hề khinh thường lão ta, thậm chí là có chút sợ hãi!

Bất ngờ, thân hình lão giả trên võ đài đột ngột khẽ động đậy, đôi mắt nãy giờ nhắm lại của lão mở bừng ra, không khí xung quanh như bị ai tác động mà mãnh liệt dao động trong chốc lát khiến cho toàn trường ngay lập tức yên lặng. Mọi người bị áp lực từ lão giả tác động lên khiến cho mồ hôi chảy ướt hết lưng áo.

Đảo mắt một vòng quanh những người dưới võ đài, khẽ gật đầu, lão giả lần đầu tiên cất lên giọng nói trầm ổn.

"Chư vị bằng hữu, hôm nay ta thay mặt cho hoàng thượng đặc biệt thông báo, vào ngày này tháng sau, tức ngày đầu tiên của mùa hạ, tại đây tổ chức đại hội kén rể cho công chúa Mị Nương, hoan nghênh chư vị anh hùng từ khắp nơi đến tham dự, người nào có thể hoàn thành các hạng mục sau đây sẽ có cơ hội diện kiến bệ hạ cùng công chúa. Sau đây là các mục chư vị bằng hữu nào quan tâm hãy ghi nhớ..."

Giọng nói lão giả vang vọng toàn trường, thậm chí cho dù ở ngoài thành, mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.

Tại một khách điếm hướng mặt về phía võ đài, ở một góc khuất nơi có ba người đang ngồi, một người trong số họ đột nhiên bật thốt.

"Ghê thiệt, nội lực lão ta thật thâm hậu a." Người này có vẻ như nhỏ tuổi nhất trong ba người bật thốt cảm thán, giọng nói hắn phá lệ trong trẻo, kết hợp với thân hình nhỏ bé, chắc chắn người này chỉ là một thiếu niên mới lớn.

"Xì, dù cho có thâm hậu cách mấy cũng không bằng vương chúng ta." Ngay lập tức, một giọng nói dịu dàng cất lên phản bác thiếu niên kia, bàn tay trắng nõn tạo hình lan hoa chỉ uốn éo của người đó điểm điểm vài cái lên cái trán cao cao của thiếu niên.

"Hừ, ai mà chẳng biết, ta chỉ là đang khích lệ lão ta thôi. Mà ngươi đừng có đụng vào người ta, ghê muốn chết!" Nói rồi thiếu niên liền gạt tay người kia ra, lấy ống tay áo chà thật mạnh lên cái trán cao của mình đến mức làn da nâu của cậu ta cũng phải đỏ ửng cả lên.

Nhìn cái người đang cầm khăn tay uốn éo ngồi trước mặt mình, thiếu niên càng nhìn càng cảm thấy tức giận.

Tự dưng khi không lại phải đi cùng với y chứ, mình đang ở nhà vui vẻ thì lại bị kéo đến cái chỗ ồn ào hỗn tạp này. Thật là tức chết người mà.

Thiếu niên hậm hực mà trừng mắt nhìn người trước mặt, y mặc một bộ y sam màu xanh biếc, mái tóc dài vấn hờ sau đầu khiến cho những lọn tóc khẽ trượt xuống theo mỗi cử động của y, làn da y trắng như trứng gà mới bóc vỏ, môi hồng răng trắng, chiếc mũi cao kèm theo đôi mắt phượng luôn ngậm nước, lông mi y thật dài mà lại cong vút như những cánh quạt cứ khẽ lay động theo mỗi lần y chớp mắt.

Tổng thể mà nói, y chính là một vị tuyệt đại mỹ nhân, nhìn từ xa thôi cũng khiến cho nước dãi của bao nam nhân phải chảy dài xuống đất, nhưng mấy ai có thể ngờ rằng, y chính là nam nhân a, đúng vậy, y chính là nam nhân hàng thật giá thật, nơi nào nam nhân có y đều có, nơi nào không nên có thì cũng không nên có.

Nhưng mà khổ nỗi, nhìn bề ngoài của y, ai có thể nói rằng y chính là một đại nam nhân chứ, mà ngay cả hành động cử chỉ đến lời nói, không chỗ nào là thể hiện y là một nam nhân cả a.

"Ngươi có thể thôi uốn éo cái bàn tay đáng ghét kia được không?!?"

"Liên quan gì tới ngươi mà ngươi phải nhiều chuyện vậy, ta thích thì ta cứ làm đấy!" Y vừa nói vừa làm mặt quỷ hướng về phía thiếu niên, nếu như để người khác làm hành động này, chắc chắn khuôn mặt người đó sẽ trở nên rất xấu xí, nhưng đến lượt y làm mặt quỷ thì lại thể hiện nên một nét tinh nghịch đáng yêu của những cô nương xinh đẹp.

Lại nhìn thấy bản mặt kinh khủng này của y, thiếu niên lập tức lấy tay chà xát cánh tay đang nổi đầy gai góc lên của mình, hắn liên tục đánh mấy cái rùng mình, trợn trắng mắt, thiếu niên hậm hực quát.

"Ngừng, ngừng ngay cho ta, mắt ta sắp bị ngươi làm hỏng rồi!"

"Cả hai người các ngươi ngừng lại cho ta, hồ nháo một lần nữa, ta sẽ trói hai ngươi ngay lập tức!" Bỗng người thứ ba đang ngồi tập trung uống rượu bất ngờ cất tiếng, giọng của hắn uy nghiêm mạnh mẽ từ từ toát ra. Hắn liếc nhìn mỗi người một cái, khiến cho hai người kia giật thót cả người, cả hai đều ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh tập trung gắp thức ăn vào chén mà ăn.

"Lam Tư, ngươi lập tức ghi lại tất cả những gì mà lão già kia nói vào giấy, lát nữa ăn xong ngươi hãy đưa nó cho phân bộ trong thành, dặn bọn hắn đưa bức thư này về cho Vương gấp, nếu trong vòng hai ngày mà Vương chưa nhận được thư thì bảo bọn chúng chuẩn bị sẵn mộ huyệt đi."

Hắn nhàn nhạt ra lệnh cho Lam Tư, người sinh đẹp như nữ nhân vừa nghe thấy tên mình liền dừng đũa mà ngước lên nhìn hắn tập trung lắng nghe mệnh lệnh, khi Lam Tư nghe đến lời đe doạ cuối cùng của hắn, mồ hôi lạnh ngay lập tức chảy dài dọc sống lưng y.

Y biết yêu cầu của hắn rất vô lý, từ thành Văn Lang này muốn đưa thư đến tay Vương cũng phải mất hết năm ngày đường, dù có ra roi thúc ngựa thì cũng chỉ có thể rút ngắn được hơn một ngày thời gian, vậy mà hắn lại yêu cầu trong hai ngày phải đưa thư đến tay Vương, điều này quá vô lý. Nhưng mà dù sao thì bọn người kia cũng sẽ có cách giải quyết, y chỉ có thể thầm cầu nguyện cho bọn họ đừng có chết oan chết uổng dưới tay hắn là được rồi.

Lam Tư ngay lập tức dọn dẹp hết phần bàn của mình, không biết từ lúc nào, trong tay y đã cầm sẵn giấy bút, y nhanh chóng ghi lại những gì lão giã trên võ đài kia đang nói, một lời cũng không bỏ xót, cánh tay trắng nõn thoăn thoắt đưa đẩy bút lông, những hàng chữ đẹp đẽ thoắt cái đã kín đầy cả trang giấy.

Thiếu niên kia nãy giờ vẫn cứ cắm đầu vào ăn, cậu ta chỉ dám lén lút liếc nhìn cái người hung dữ kia một chút rồi lại cắm đầu vào ăn. Đột nhiên một ánh mắt nhìn về phía cậu rồi một giọng nói trầm tính của người đó vang lên bên tai cậu.

"Dương Nhật, sau khi ăn xong ngươi đi thám thính bọn người kia cùng ta, lần kén rễ này có lẽ sẽ thú vị lắm đây."

Nói xong, hắn ta nhếch mép cười trầm thấp, thiếu niên Dương Nhật đang ăn mà nghẹn họng trợn mắt nhìn hắn.

"Lão đại, ngài có thể tự đi mà, ta mà theo sau ngài chỉ tổ làm ngài vướng chân vướng tay thôi a..."

"Không nói nhiều, cho ngươi năm phút ăn hết đống thức ăn này, lát nữa ngươi mà có làm ta vướng tay chân thật thì ta quăng ngươi ra làm khiên chắn."

Lão đại vừa nói vừa nhếch mép cười, thiếu niên Dương Nhật khóc không ra nước mắt. Có ai nói cho cậu biết tại sao lão đại uy nghiêm của mình lại nói mấy lời HÀI HƯỚC như vậy được không a.

Đầu năm nay hình như cậu quên chưa thắp nhang cho tổ tiên thì phải, đang chơi ở nhà với mấy thằng nhóc con cũng bị lôi đi làm khiên chắn gì đó, lần này về nhà cậu thề sẽ tự động đi vào động bế quan một năm mới ra, sang năm cậu sẽ nhớ thắp nhang đủ ba bảy hai mốt ngày mới thôi.

...

Cách không xa, cũng có những mệnh lệnh tương tự được xuất ra cùng lúc, sau khi lão giả trên đài vừa nói xong, mấy bóng đen nhanh như tia chớp xoẹt xoẹt trên mái nhà, thỉnh thoảng khi có hai bóng đen chạm mặt nhau sẽ phát ra những tiếng binh khí va chạm, những tia lửa sáng lấp lánh bung ra như pháo hoa rực rỡ.

Như có như không, lão giả lướt nhìn về phía mấy bóng đen nọ, rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra, phất ống tay áo một cái, lão lăng không bay về phía cổng hoàng cung, binh lính xung quanh ngay lập xếp thành đội bước vào theo sau lão, chỉ còn lại vài ba tốp binh lần lượt mang thông cáo dán lên khắp kinh thành Văn Lang này cùng những thành lân cận.

Trong khoảng thời gian một tháng cuối xuân này, gần như đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng mọi người bàn tán về sự kiện kén rể, không ít người tự tin vào tài nghệ bản thân, vừa nghe thấy đại hội kén rể liền gom góp tư trang nhanh chóng xuất phát lên kinh thành.

Trên đường đến kinh thành, có nhiều nhóm người vì ganh đua nhau mà đánh nhau đến người chết ta sống, một số người còn bị lừa, bị cướp, không chuyện gì là không diễn ra. Dù vậy số người đến được kinh thành cũng khiến người khác phải kinh ngạc, thậm chí là không đủ khách điếm, những người tham gia đại hội phải tập trung trước cổng thành dựng lều ngoài hoang dã cũng không ít.

Cũng vì vậy mà lần đại hội này được mọi người đặc biệt xem trọng, không ít các tổ chức ngầm mở ra sòng bạc đánh cược.

Mùa hạ sắp tới, từng ngày trôi qua, sự nhiệt tình trong mắt mọi người càng tăng cao.