Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng lướt qua, thân ảnh Lâm Vũ từ phía xa thoát ẩn thoắt hiện trên những mái nhà tranh đơn bạc, mũi chân khẽ điểm, thân ảnh hắn tựa lông vũ lướt thật nhanh trên không rồi đáp xuống trước cửa ngôi miếu nhỏ.
Lâm Vũ nhìn vào căn miếu chống vắng không một bóng người rồi nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, hắn cuối đầu nhìn vào bọc thức ăn nho nhỏ trong ngực rồi khẽ nhếch khóe miệng lắc đầu.
Nhìn thoáng xung quanh không phát hiện thân ảnh cô nương vừa nãy, Lâm Vũ bất đắc dĩ đem bọc thức ăn bỏ vào trong tay nải sau lưng, lại điểm nhẹ mũi chân lần nữa, thân ảnh hắn đã xuất hiện cách đó cả dãy phố, ánh sáng le lói cuối ngày dần vụt tắt theo thân ảnh dần xa.
Ở khách điếm hảo hạng nơi đám người Nhị long quân Tử Hiên trụ tại cũng đang phát sinh một màn sống động không kém tình hình Lâm Vũ bắt gặp cảnh lưu manh bắt nạt tiểu nữ tử lúc nảy là bao, nhưng nhân vật có vẻ không hợp lý cho lắm.
Diễn viên chính hiện tại như sau:
Nhân vật trong vai cô nương đáng thương: Khương Trình với sắc mặc trắng bệch!
Nhân vật trong vai kẻ lưu manh tục tằn: Nhị Long Quân Tử Hiên ánh mắt sắc bén, khuôn mặt dữ tợn!
Nhân vật anh hùng cứu mĩ nhân: Quân Minh cung chủ anh tuấn ngời ngợi, nụ cười sợ thiên hạ không loạn đang treo trên môi!
Tình cảnh hiện tại:
Vị mĩ nhân yếu đuối Khương Trình tướng quân đội thiên binh của chúng ta đang dùng một tay nắm chặt vạt áo toan mở ra, sắc mặt thật sự rất rất rất khó coi! Một tay còn lại nắm thật chặt tấm chăn trên giường, thân mình có thể tính là cường tráng vừa phải của hắn đang run lên nhè nhẹ và cố hết sức nép mình vào góc giường.
Kẻ lưu manh anh tuấn í lộn tục tằn hết mực Nhị Long Quân Tử Hiên đang khoanh tay đứng nhìn chằm chằm vào mĩ nhân trên giường, quần áo chỉnh tề, mặt mày hồng hào, khóe miệng khẽ nâng cao thể hiện tâm tình không tệ của y lúc này.
Còn vị anh hùng cứu mĩ nhân Quân Minh cung chủ hiện tại đang tựa vào cửa chính như cười như không nhìn vào cảnh loạn thất bát tao.
Màn ảnh của chúng ta xin được kéo về hiện trường sau khi Quân Minh rời khỏi khách điếm không lâu.
Khương Trình sau khi (tự cho rằng) hắn đã nhận ra sự thật kinh khủng khiếp về mối quan hệ không thuần khiết giữa Tử Hiên cùng Quân Minh, hắn đứng đơ người khoảng chừng mấy phút trước ánh nhìn đầy nguy hiểm của Tử Hiên.
Trong đầu hắn đang không ngừng diễn ra những tình cảnh đẫm máu yêu hận tình trường giữa Quân Minh cùng Tử Hiên. Lão Long Quân sau khi biết được hai đứa con của mình loạn luân với nhau đã cầm gậy đả bổng uyên ương.
Vì mối tình sai trái, Tử Hiên bất chấp tất cả mà đối mặt với hàng ngàn hàng vạn thiên binh thiên tướng của cha mình, bảo hộ Quân Minh sau lưng, một tay chống cả thiên hạ, một tay vững trãi ôm lấy người thương của mình.
Khi đôi mắt hắn đối mặt với trăm vạn thiên binh lại lạnh lùng sắt bén như thế, ấy vậy mà khi ánh mắt đó nhìn vào người trong lòng lại muôn vàn yêu thương sủng nịch khiến người hâm mộ.
Đôi môi khẽ cười dịu dàng lại thâm tình ấm áp của hắn khẽ khép khẽ hợp, âm thanh từ tính lại mạnh mẽ trầm ổn cất lên đầy yêu thương.
---- Khương Trình ngu ngốc thả hồn bay bay----
Tử Hiên khoanh tay nhìn cái người ngu ngốc kia đang hồn tại thiên ngoại(*), hắn vừa tức vừa vô lực buồn cười nhìn đôi mắt mở to mơ màng của Khương Trình, Tử Hiên đứng dậy đi tới trước mặt Khương Trình, khoanh tay hờ hững nhìn vào đôi mắt đen thanh thúy đó mà khẽ nhếch môi cười gằn cất tiếng.
(*)hồn tại thiên ngoại: hồn ở trên trời.
"Khương Trình tướng quân đang nghĩ gì vậy, ngài có sẵn lòng chia sẽ với ta không, hửm?"
Khương Trình không vì câu hỏi của hắn mà thu lại thần hồn đang bay bay kia, trái lại y còn làm ra một tình cảnh ngu ngốc hơn nữa, y vừa nảo bổ vừa trả lời câu hỏi của Tử Hiên, vô tình nói ra hết những suy nghĩ trong đầu mình.
"Ta đang nghĩ nếu như lão Long Quân biết được sự thật sẽ tức giận sung thiên mà sai thiên bình thiên tướng vây bắt các ngươi, ngươi lại vì bảo hộ người trong lòng mà chống lại cha mình, dẫu đã sức cùng lực kiệt ngươi vẫn không mảy may buông tay, rồi lại thâm tình hôn y trước khi ngã xuống."
Vừa nghĩ đến hình ảnh hai người cùng nhau ngã xuống trên chiến trường đẫm máu, Khương Trình ôm lấy trái tim cảm động, nước mắt tràn mi than thở đáng tiếc.
Tử Hiên nhịn đến phát ra mấy tiếng cười lạnh mà đi tới bóp chặt lấy cằm khẽ nhếch của Khương Trình, kéo khuôn mặt y lại gần mình, đối mắt mình với mắt y mà hỏi gằn liên tiếp:
"Ta vì bảo hộ ai mà phải chống lại cha mình, hửm? Ta sao lại thâm tình hôn ai trước khi ngã xuống, hửm? Khương Trình ngươi nói thử ta nghe?!?"
Khương Trình nhanh chóng hồi thần, hắn giật thót mà đối mắt với ánh mắt đôi mắt ám màu của Tử Hiên, phát hiện mình nói lỡ lời, gương mặt hắn nhanh chóng tái mét, lắp ba lắp bắp giải thích:
"Ngài...ngài hiểu lầm rồi, ta..ta nào đang nói ngài, ha hả, nãy giờ ta là đang nói đến phó tướng Lạc Hiên của ta, đúng...đúng rồi, là đang nói đến mối tình ngang trái của hắn với người..người trong lòng hắn!"
Nhìn vào đôi mắt hoản loạn ấy, đột nhiên Tử Hiên càng muốn đùa giỡn một phen với Khương Trình, hắn trầm giọng giả vờ nghi vấn mà hỏi:
"Ồ thì ra là vậy, chứ không phải ngươi đang nghĩ ta với Cung..."
Nghe thấy Tử Hiên dài giọng phát ra từ Cung, Khương Trình trắng mặt mà cướp lời đưa đến tiếng cười lạnh liên tục của Tử Hiên.
"Tuyệt đối không phải ngài với Cung chủ! Ta nào dám nghĩ ngài với cung chủ loạn luân với nhau, ta nào dám nghĩ ngài sẽ ôm hôn y chứ, ta..t..."
Nói tới đây thì Khương Trình đột nhiên tắt tiếng nhìn vào khuôn mặt đã đen như đáy nồi của người trước mắt, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng trên mặt hắn, Khương Trình gian nan nuốt nước miếng.
"Nhị..nhị Long Quân, ngài..ngài đừng suy nghĩ nhiều, ha hả, là ta..ta miệng tiện, ngài..ng.. Áááááá"
Không đợi Khương Trình nói hết câu, Tử Hiên đen mặt mà bế bổng cái người đang làm trò ngu ngốc trước mặt mặc cho hắn dãy dụa đi từng bước đến sau bình phong, quăng mạnh y xuống giường. Hắn nghĩ thật sự không thể nào chịu nổi Khương Trình y nữa rồi, Tử Hiên hắn quyết định trước chừng phạt cái thói suy nghĩ viễn vông của y rồi mới làm việc khác.
Khương Trình bị y quăng mạnh xuống giường khiến vạt áo bung ra, hắn hoản loạn mà lui vào góc tường mặt xanh mét nhìn vào cái người sát khí ngùn ngụt trước mắt. Khương Trình lắp ba lắp bắp cất tiếng:
"Nhị..nhị long quân, ngài bình tĩnh, chuyện gì cũng có thể giải quyết hòa bình được mà, cầu ngài đừng loạn động thủ, ta..ta.."
Không đợi Khương Trình hắn nói hết câu, cửa phòng bất ngờ mở phanh ra, Quân Minh đang hí hửng bước vào thì đột nhiên dừng bước khẽ sửng sốt, liếc mắt nhìn vào tình cảnh trong phòng, hắn như cười như không rút quạt ngọc bên hông ra khẽ khàng lay động che bên miệng đang giương ra, hắn xoay người khép cửa phòng lại, tựa lưng trên cánh cửa đã đóng kín, im lặng nhìn hai người.
"Các ngươi không cần để ý đến ta, cứ coi ta là không khí, nên làm gì thì làm đi, ta sẽ không quấy rầy."
Tiểu kịch trường ngược thân ngược tâm!
Tử Hiên bế bổng Khương Trình quăng lên giường, cả người hắn đè lên y, mặc cho Khương Trình gào thét dãy dụa.
Hắn hôn trụ đôi môi đang nức nở kia, đưa tay rút lấy đai lưng cửa Khương Trình trói chặt hai tay y cố định trên đầu giường.
Đưa tay vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của Khương Trình, Tử Hiên cất giọng khàn khàn mà từ tính khẽ nói bên tai y:
"Ngươi nói ta nếu ta ăn ngươi, liệu lão Long Quân có nổi giận lôi đình vì con hắn lại hãm hiếp vị thiên tướng tài ba trung thành ngươi không, rồi sau đó ta sẽ bảo vệ ngươi trước sự bao vây bởi trăm vạn thiên binh, sẽ ôm hôn ngươi trước khi chết trên chiến trường, hửm? Ngươi sẽ vui mừng chứ, hay căm ghét ta? Khương Trình?"
Khương Trình nhắm mắt run rẩy trước sự khiêu khích của Tử Hiên, nghe thấy lời thì thầm bên tai, đột nhiên một dòng nước ấm chảy qua tim hắn khiến hắn khẽ giật mình, bao nhiêu hình ảnh huyết tinh bão vũ hiện ra trước mắt hắn.
Nếu như, nếu như Tử Hiên y cùng Khương Trình hắn thật sự đến với nhau, có lẽ lão Long Quân thật sự sẽ nổi giận và sai thiên binh thiên tướng tới chia rẽ y cùng hắn, Tử Hiên y sẽ ôm bảo vệ hắn sau lưng, ngăn mọi nguy hiểm đến với hắn, rồi khi hai người cùng kiệt sức, y lại ôm hắn thật chặt, thành kính hôn lên môi Khương Trình hắn trước khi cả hai trút đi hơi thở sinh mệnh cuối cùng.
Hình ảnh đó quá mức thê lương nhưng lại thật ngọt ngào, những hình ảnh đó lặp đi lặp lại trong lòng hắn khiến trái tim hắn đập mạnh liên hồi, nghe thấy Tử Hiên gọi tên mình, hắn há há miệng muốn cất tiếng thì bị Tử Hiên mạnh mẽ hôn trụ môi mình, đầu lưỡi đầy tính xâm lược mà tấn công miệng hắn.
"Ngươi không cần đáp lại, dù ngươi không muốn thì đã sao, ta vẫn sẽ trói ngươi bên cạnh ta, ta sẽ mang ngươi đi khỏi Thiên Cung nhàm chán đó, ngươi và ta, cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ rời xa!"
Lời tuyên bố hùng hồn mà thâm tình ấy của Tử Hiên khiến Khương Trình không khỏi xúc động, hắn nhắm mắt lại mặc cho y chà đạp thân thể mình, hắn nghĩ nếu mọi thứ đều như lời y nói thì dù cho cả hai rơi xuống vạn trượng vực sâu, hắn cũng mãi không buôn tay y.
Bất ngờ tiếng đạp cửa bạo lực vang lên, cả hai người cứng còng quay đầu nhìn về phía cửa phòng, Quân Minh một thân nữ trang xửng sốt nhìn vào tình cảnh lộn xộn trong phòng, hắn đứng hình vài giây rồi nhanh chóng xoay người đóng chặt cửa lại, nhanh chân thoát đi nữ trang trên người trừ nội y trắng muốt vội vã xông đến trước giường, đôi mắt trừng to hết cỡ.
"Các ngươi...các ngươi đây là? Tiếp tục đi, tiếp tục đi, các ngươi không cần để ý đến ta, cứ coi ta như không khí, nên làm gì thì làm đó đi!"
Tử Hiên đen mặt nhanh tay lấy chăn che kín người dưới thân, tung ra một chưởng về phía quân vô sỉ đang hớn hở nhìn chằm chằm hai người. Sau khi đuổi được người dư thừa ra khỏi phòng, hắn đen mặt ngồi xuống bên giường nhìn vào cái người đã đỏ lự cả người đang cố sức vùng vẫy hai tay bị trói, cởi trói cho y, Tử Hiên cùng Khương Trình đều ngồi im lặng khiến không khí trong phòng như muốn đông lại.
Mở miệng mấy lần, Khương Trình mới có thể gian nan cất tiếng, hắn cuối đầu nói:
"Nhị công tử, ta..ta nghĩ chúng ta nên ngẫm kĩ lại mọi chuyện trước đã, hãy cho ta một thời gian suy nghĩ, ngươi ra ngoài trước để ta..ta.."
"Không cần nói gì hết, ta cho ngươi một ngày, một ngày sau dù ngươi có nói gì ta cũng không để ngươi chạy thoát."
Nói rồi hắn hạ một nụ hôn nhẹ nhàng lên đỉnh đầu Khương Trình, sắp xếp ổn thoả cho y xong, Tử Hiên nhẹ nhàng tiêu sái bước chân ra khỏi phòng, khép lại cánh cửa, chờ đợi sự hồi đáp của người trong phòng kia.