Chương 23: Câu chuyện ngày xưa

“Ngọc Hân gửi thư về nói là bị Gia Huy mắng, lên mặt dạy đời cô ấy.”

Thanh Hằng nhìn lại lá thư mà Hân gửi rồi quay sang Lê Thắng:

“Tứ hoàng tử không đồng tình việc lợi dụng người khác để đạt mục đích.”

“Giống hệt anh trai hắn!” Lê Thắng thở dài rồi nhấp ngụm trà.

Dù có mục tiêu giúp Minh Quang lên ngôi, nhưng tổ chức của họ được thành lập bởi ông ngoại của Minh Quang, hiện tại do cha nuôi của cậu là Tả thị lang Lê Thụy Du phụ trách. Một người cha mất con, một người đàn ông mất đi mối tình đơn phương sâu đậm thì sao có thể nuôi dạy ra những đứa trẻ tình cảm và bao dung chứ?

Trong một buổi tiệc tối nhiều năm trước, Lê Thắng được Lê Thụy Du đưa đến phủ của ngài Lưu Duy Khánh - cha của quý phi Lưu Ái Vy, cũng là ông ngoại của Minh Quang. Nói là tiệc tối nhưng chỉ có ba người họ ăn uống trong sân sau. Khi ngài Duy Khánh ngà ngà say, mặt ông đỏ ửng lên nhìn Thụy Du:

“Trước kia ta nuôi dạy con và Ái Vy trở thành người chính trực, nghĩa hiệp. Nhưng đổi lại để được gì chứ.”

“Những thứ đó khiến ngươi bị bắt nạt trong quân ngũ, khiến Ái Vy chết oan ở trong cung…” Ngài Duy Khánh không khóc, ngược lại ông ngửa mặt lên trời cười “Nực cười thật, giờ ta lại hối hận khi nuôi dạy ra đứa con ngoan…”

“Cha, người đồng ý cho con nuôi dạy bọn trẻ được không?”

Ngài Duy Khánh quay sang nhìn con nuôi:

“Con chắc chắn sẽ thành công chứ?”

“Con sẽ đưa Minh Quang lên ngôi, con thề với người.”

Sau khi nhận được cái gật đầu của ngài Duy Khánh, tổ chức sát thủ được hình thành. Ngài Duy Khánh bỏ tiền và đất để xây dựng khu đào tạo, ăn uống và cả kỹ viện, khách điếm trải dài khắp nơi làm cứ điểm truyền tin. Còn ngài Thụy Du sẽ tìm những đứa trẻ mồ côi có tố chất để đào tạo làm sát thủ. Chúng không có tên, không có mật danh gì cả. Có những đứa trẻ lớn hơn Lê Thắng được tuyển vào, sau khi trưởng thành muốn rời khỏi tổ chức thì đều được thả đi, chỉ cần giữ nhiệm vụ truyền tin là được. Có những người chết khi làm nhiệm vụ, trên cơ thể chẳng có ký hiệu gì, hoàn toàn không bị lộ.

Những đứa trẻ mồ côi do hệ thống thối nát, ngay cả mạng sống còn đang bị lợi dụng thì sao không thể lợi dụng người khác?

“Việc Hiền tần sảy thai bị quy trách nhiệm cho Quý phi rồi sao ạ?” Thanh Hằng ngồi đối diện Lê Thắng, rót thêm trà vào chén cho cậu.

“Hoàng hậu ốm nặng, ngay cả khi Hiền tần sảy thai, bà ấy lo lắng chạy đế chăm sóc. Mặt bà ấy đỏ bừng vì sốt, ai cũng nhìn thấy hết. Thì làm sao có thể nghi cho bà ấy được.”

“Nhưng Quý phi cũng không dại gì trong thời gian lên quản lý hậu cung mà lại hại Hiền tần.”

“Cũng có khả năng là Hiền tần sức khỏe yếu, bị sinh non. Nhưng hoàng thượng cấm túc Quý phi thì có thể là hai khả năng: hoặc là quá tức giận vì mất con, hoặc là kiếm cớ hạ cô ấy rồi loại bỏ Tư khấu.”

Tư Khấu cùng Tư Đồ, Tư Mã, Tư Không là cung cấp bậc.

Ngài Lưu Duy Khánh chính là quan Tư Mã thống lĩnh sáu quân, đích thân hướng dẫn dạy chỗ Minh Quang cách dẫn quân đánh trận.

Tư Không chuyên lo việc khuyến nông, thổ mộc, lo giúp nông sản và đê điều - cũng chính là thầy dạy của Gia Huy, Thế nên cậu ấy vừa học giỏi lại vừa có kiến thức về đời sống người dân.

Trong khi đó Tư Đồ lại lo việc quản lý đời sống người dân, bao gồm giáo dục, thi cử, hôn nhân, cứu trợ…

Cuối cùng là Tư Khấu: đảm nhiệm các vụ kiện tụng, hình phạt, quản lý các quan phủ trực tiếp lo xử phạt của dân.

Thế nên mới bảo: Tể tướng có hai tay sai đắc lực: Tư Đồ và Tư Khấu cũng đủ vơ vét của dân về túi rồi. Quan Tư Đồ có thể ăn bớt tiền cứu trợ, tiền sửa đê điều của dân chúng, cũng như bành trướng thế lực kinh doanh và vận chuyển. Nếu có dân tình thưa kiện thi quan Tư Khấu sẽ ém nhẹm, thậm chí xử thua cho họ vào tù. Cứ thế mà lũng đoạn vơ vét của dân vào túi riêng thôi.

—----------------------------

“Ngươi đã tiếp xúc được quan Tư Khấu chưa?” Lê Thắng hỏi Thanh Hằng.

“Không thể tiếp cận được. Hắn không tới kỹ viện, cũng không rượu chè ở đâu. Vợ hắn ốm yếu chỉ ở trong phủ, còn con trai hắn mới 3 tuổi. Hắn suốt ngày ở nhà cùng vợ con, nghe nói còn tìm thuốc cho vợ uống để có thêm đứa thứ 2. Chắc chắn sẽ không tới kỹ viện.”

“Vậy còn việc cài người giúp việc vào?”

“Người giúp việc thì cài rồi, nhưng không ai được vào nhà chính hết. Chỉ có thể làm chân rửa bát nấu cơm ở bếp ngoài. Còn giúp việc quen 3 năm trở lên mới được vào nhà trong.”

“Ngươi thử tiếp xúc với vợ hắn chưa?”

“Vợ hắn… thật kỳ lạ là không tra ra được quê quán hay xuất thân của cô ta. Thế nên không thể kiếm cớ là người cùng quê hay có thể biết được sở thích của cô ta. Hầu gái chúng ta cài vào đã ở đó 6 tháng mà chưa thấy mặt phu nhân lần nào.”

Vậy chẳng lẽ phải đột nhập phủ Tư Đồ sao? Như thế khá là đánh rắn động cỏ.

“Kể cả chúng ta có định đột nhập, nếu không biết vị trí cất sổ sách thì biết tìm ở đâu chứ? Phủ của hắn rộng như thế.”

“Vậy thì chỉ còn cách đột nhập vào thôi.” Lê Thắng quyết định.

Sau một tuần cho người hóa trang ẩn thân để lên mái nhà vẽ lại sơ đồ của nhà Tư Khấu, cùng với thông tin thói quen sinh hoạt, lịch trình canh gác của họ. Lê Thắng bắt đầu lập kế hoạch vào phủ Tư Khấu.

—--------------------------

“Ngày lễ sinh nhật của Hoàng thượng, tất cả các quan sẽ vào cung dự lễ tới tối muộn. Thần cũng sẽ dẫn đội đi vòng quanh kiểm tra trước cổng kinh thành. Nếu lúc đó có vấn đề, thần sẽ hỗ trợ Thanh Hằng thoát thân.”

Lê Thắng kể lại kế hoạch với Minh Quang.

“Cẩn thận đấy.” Minh Quang nắm tay cậu “Tư Khấu Vũ Khôi Nguyên là kẻ thâm trầm nhất trong số bọn họ. Không huênh hoang như Tư Đồ, cũng không kiêu ngạo như Tể tướng. Rõ ràng là hắn làm việc cho ông ta nhưng lại không để lộ bất kỳ bằng chứng nào. Thậm chí cư xử với các quan lại khác cũng rất chừng mực.”

“Thế nên Hoàng thượng cũng mới đề phòng ông ta, Quý phi vào cung lâu như vậy mà vẫn không có con.”

Lê Thắng vừa nói vừa rút tay ra khỏi tay Minh Quang, nhưng hắn ta lại quàng tay lên vai cậu, ghì cậu xuống:

“Dạo này Thái tử hay gọi ngươi vào cung làm gì vậy?”

Rõ ràng là biết rồi còn hỏi, Lê Thắng cố gạt tay hắn ra mà còn bị khóa cổ xuống chặt hơn.

“Nói ngay: lúc hai người đánh cờ uống trà thì đã nói chuyện gì hả?”

“Được rồi được rồi thần nói, người bỏ tay ra đã…” Lê Thắng vỗ vỗ tay hắn, chật vật mãi Minh Quang mới chịu thả cậu ra, nhưng tay vẫn khoác lên vai cậu thật thoải mái.

“Hắn nói gì vậy?”

“Thời gian đầu thì Thái tử hỏi thần có quan hệ tốt với các thiếu gia công tử khác không. Nhưng chuyện này thì ai chả biết: đám con cháu quý tộc coi thường thần lẫn cha nuôi chỉ là trẻ mồ côi được nhận về. Thế nên thần cũng trả lời thật thôi: một thân một mình, không cần bạn bè. Sau đó, Thái tử bắt đầu hỏi liệu thần có muốn thăng quan tiến chức không.”

Hiện tại Lê Thắng đang là quan Thất phẩm, nhưng cậu cũng mới 18 tuổi, chức hàm này một phần là do cậu là con nuôi của Tả thị lang nên khi mới làm quan đã là Bát phẩm. Phần nữa là nhờ công cứu trợ lương thực và bảo vệ cấp trên từ năm ngoái mà lại thăng chức. Giờ là thăng chức lên nữa cũng vẫn chỉ là thị vệ bảo vệ thành ngoài, mà còn dễ khiến người ta lời ra tiếng vào đồn thổi cậu đi cửa sau mà lên nhanh.

“Xem ra Ngọc Hùng vẫn luôn để mắt tới ngươi. Nếu ngươi làm việc cho hắn, chứng tỏ ngươi và cả Tả thị lang thực sự không còn qua lại với ông ngoại ta nữa. Nhưng nếu ngươi giữ khoảng cách với hắn thì hắn sẽ tiếp tục nghi ngờ.”

Mọi người đều cho rằng Tả thị lang cắt đứt quan hệ với cha nuôi Tư mã quan không được tác thành hôn sự với con gái ngài ấy. Ai cũng chê cười Tả thị lang trèo cao, được nhận nuôi còn đòi cưới tiểu thư vàng bạc nhà Tư mã quan. Đã vậy sau khi Quy phi qua đời, Tả thị lang cũng cắt đứt với Tư mã quan, không còn qua lại hay thậm chí gửi quà nhân ngày sinh nhật hay Tết.

Chỉ có Lê Thắng vẫn còn nhớ trong ký ức mình, sau 49 ngày mất của Quý phi, cậu được cha nuôi dắt đến phủ của Tư mã quan.

“Thực ra, thần đã từng nói với Thái tử: cha nuôi có thể nhận thần làm con, nhưng đời này sẽ không cưới vợ. Quý phi Ái Vy là người duy nhất ông ấy yêu, thế nên cái chết của bà ấy năm đó ông ấy không quên được. Thần cũng không thể giúp đỡ bất kỳ vị hoàng tử nào.” Lê Thắng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Minh Quang “Thái tử nghe như thế thì cũng không còn giục thần phải theo phe nào nữa.”

Minh Quang không thể hiện thái độ gì, nhưng mặt đã lạnh đi vài phần, Lê Thắng cũng không còn đẩy hắn ra nữa, để hắn ngồi dựa lên người mình một lúc.

Quý phi Lưu Ái Vy là con gái của Tư mã quan, cầm kỳ thi họa tuy không phải xuất sắc nhưng cũng có thể đối đáp thơ ca, thưởng trà, vẽ tranh cùng các tiểu thư quý tộc khác. Ngoài ra bà còn có thể cưỡi ngựa bắn cung cùng cha và anh nuôi. Lê Thắng không biết bà yêu Hoàng thượng hay cha nuôi của mình, nhưng cậu biết hôn nhân của bà với Hoàng thượng là điều cần thiết để cân bằng cục diện triều chính, và cậu cũng biết bà vẫn thường viết thư, về thăm nhà và uống trà với anh nuôi ngay cả sau khi vào cung.

Mọi người nói rằng bà làm vậy là để làm hòa giữa cha và anh. Và có lẽ mục đích này có thể đạt được nếu mùa đông năm đó bà không mất đột ngột. Quý phi sống ở kinh thành từ bé còn quen thuộc với mùa đông hơn cả Hoàng hậu ở miền trung tới, cơ thể khỏe mạnh và còn dạy võ cho con trai. Thế mà bà lại mất vì viêm phổi. Khi đó Tư mã quan còn đang đánh trận ở phía Bắc, Tả thị lang lo lắng vào cung thăm nom nhưng cũng chẳng thể giúp được gì, bà vẫn mất ngay mùa đông đó. Vỏn vẹn hai tháng phát bệnh.

Dù có điều tra đơn thuốc và thái y, họ cũng chỉ nhận được cùng một kết quả: viêm phổi. Quý phi qua đời khi Minh Quang mới 8 tuổi. Năm sau đó, Linh phi - em gái của Tư Khấu quan được thăng chức làm Quý phi dù chưa từng sinh con. Hậu cung cuối cùng chỉ còn nữ nhân mà Tể tướng tiến cử.

“Ngươi nghĩ… chuyện của mẹ ta có liên quan tới Hoàng hậu không?”

Cục diện khi đó và bây giờ không khác nhau là mấy: khi đó Linh phi ở gần cung của Quý phi nên thường xuyên qua chăm sóc. Tới khi bà bệnh tình quá nặng mới cần đến hai thái y thay phiên túc trực mà vẫn không qua khỏi. Lúc đó hẳn là mọi người cũng nghi ngờ Linh phi. Hiện tại cũng là lúc Linh Quý phi tiếp quản hậu cung thì Hiền tần sảy thai. Hai lần hậu cung có tang sự - Hoàng hậu đều không trực tiếp động tay vào.

“Chuyện này khó có thể điều tra được.” Lê Thắng thở dài, mà Minh Quang cũng mệt mỏi bỏ tay ra khỏi vai cậu. Lê Thắng còn tưởng hắn sẽ chuyển sang ngồi đối diện để nói chuyện cho nghiêm chỉnh, ai ngờ hắn lại tự ý nằm xuống đùi cậu rồi nhìn cậu từ dưới lên. Giống hệt như ngày xưa hắn thích đè cậu ra để làm gối, ôm cậu ngủ khiến Minh Quang thoải mái lắm.

“Hồi đó Tả thị lang và ông ngoại bắt cả thái y về phủ để điều tra, sổ sách cũng kiểm tra hết nhưng không có chứng cứ bị đầu độc. Chỉ là ta không tin, không ai có thể tin rằng mẹ ta lại ốm như vậy. Bà còn không dầm mưa, không tắm nước lạnh, sao có thể bị viêm phổi được?”

Lê Thắng vừa vuốt vuốt mái tóc của hắn vừa nói

“Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi. Sau này chúng ta tính tiếp.”

Nhưng trong đầu cậu lại nghĩ ra một cách: cách có thể giúp Minh Quang tìm ra hung thủ thực sự.