Hiền tần mang thai tháng thứ 6, vốn dĩ chỉ ở trong cung dưỡng thai, có lần Hoàng hậu và Quý phi tới thăm mang thêm đồ bổ dưỡng. Nhưng sau khi trở về thì Hoàng hậu bị trúng gió, phải nghỉ ngơi tránh ra ngoài, việc hậu cung để lại cho Quý phi đảm nhận. Vốn dĩ một tháng trôi qua cũng ổn thì Hiền tần bất ngờ sinh non, công chúa ra đời đã yểu mệnh không thể cất tiếng khóc, mà Hiền tần thì xuất huyết, tình trạng nguy kịch. Quý phi bị nhốt tại cung riêng chờ điều tra, mà hoàng hậu ốm nặng cũng không thể làm chủ hậu cung nên việc quản lý hiện tại nhờ Thái hậu đứng ra lo liệu.
“Vậy giờ ý của Hoàng thượng là đưa Công bộ về thăm con gái sao?” Gia Huy hỏi thái giám truyền tin.
“Hoàng thượng thật sự mong chờ đứa trẻ lần này. Người đang nghĩ liệu có nên đưa Công bộ trở về không, như vậy sẽ giúp Hiền tần nguôi ngoai hơn. Nhưng Công bộ có tội mà không bị vào tù đã là ban ơn cho hắn rồi. Tứ hoàng tử hãy xét xem: nếu hắn ta gây khó dễ cho ngài thì điều hắn ta về giam lỏng trong phủ tại kinh thành. Còn nếu hắn ta nghe lời thì cứ giữ hắn lại hỗ trợ sửa đê, như thế hắn sẽ có thể lấy công chuộc tội. Mà công việc của ngài cũng sẽ tiến triển tốt hơn.”
Tức là đường nào thì cũng tha cho Công bộ thôi - Hân đứng ngoài nghe thấy thì đảo mắt nhìn sang anh Thành ở bên cạnh, anh thấy thế thì không có thái độ gì, chỉ hơi chép miệng. Chủ nhân nhà họ - Gia Huy dù có ngoan ngoãn học giỏi cũng chỉ là con trai của cung nữ, đừng nói tới thân phận không bằng người ta, mà phụ nữ sinh xong thì nhan sắc cũng phai tàn. Trong khi Hiền tần gia thế cao quý, lại trẻ nhất hậu cung, dù cha người ta có phạm tội thì người ta vẫn xin xỏ được. Huống hồ cô ấy vừa sảy thai, lại càng tiện cầu xin lòng thương hại từ người khác.
Chỉ khổ cho Gia Huy: xây dựng đê điều không thành công thì là do hắn trẻ người non dạ, thiếu kinh nghiệm. Mà xây dựng giỏi thì lại nhờ Công bộ “tận tình chỉ bảo”. Ấy vậy mà Hoàng thượng còn để Gia Huy tự chọn xem muốn giữ hay thả người nữa!
“Công bộ đại nhân rất nghe lời, làm việc cũng rất hiệu quả. Thế nên ta sẽ giữ ngài ấy ở lại. Ngươi nghỉ ở đây một hôm rồi quay về kinh bẩm báo giúp ta.”
Thái giám hơi ngớ ra nhưng đã nhanh chóng vâng dạ rồi lui ra ngoài. Hân lập tức nhảy vào phòng hỏi:
“Sao người nghĩ nhanh thế? Giữ hắn ở lại luôn à?”
“Mùa lũ sắp đến rồi, chuyện trong cung thì để trong cung giải quyết, việc cấp bách bây giờ là lo cho dân chúng.” Gia Huy vừa nói vừa bước ra ngoài nói với anh Thành “Tôi nay ta đi gặp Công bộ nên sẽ không tập, ngươi chuẩn bị bữa tối đi”
Trừ khi là đi vệ sinh, còn Gia Huy đi đâu thì Ngọc Hân phải theo tới đó, thế nên cô lại tiếp tục theo hắn vào ngục nói chuyện cùng Công bộ. Nhìn khay thức ăn bị bỏ qua và dáng vẻ cúi gằm mặt của Công bộ trên giường thì chắc hẳn ông ấy đã nghe tin con gái sảy thai rồi. Gia Huy ngồi xuống ghế nói với ông:
“Công bộ đại nhân hẳn đã biết chuyện ở kinh thành. Ta biết có lẽ ngài sẽ muốn về kinh, nhưng thực sự ngài ở đó cũng không thể gặp con gái. Còn hiện tại ở đây vừa giúp xây sửa đê điều cứu nạn, vừa có thể lấy công chuộc tội sẽ tốt hơn nhiều.”
“Điều Tứ hoàng tử nói, thần đều biết.” Công bộ đại nhân ngước lên nhìn Gia Huy “Nhưng từ đây về kinh thành mất 10 ngày xe ngựa. Nếu nhỡ con gái của thần gặp nguy kịch, thần ở kinh thành dù không được vào cung thì còn có thể nhìn mặt nó lần cuối. Nếu đi từ đây về, chỉ sợ không được nhìn mặt con mà chỉ thấy được mô đất mà thôi…”
Càng nói giọng của Công bộ càng nghẹn lại, Hân đứng ngoài nghe thì nhớ đến bố mẹ ruột của mình. Không biết lúc nhận dạng xác cô họ đã có cảm nhận gì. Cô bị sét đánh trong nhà, vậy có cháy đen không? hay vẫn đủ để nhận diện? Thời gian bay từ Hồ Chí Minh ra Hà Nội mất 2 tiếng, chưa kể làm giấy tờ thủ tục ở sân bay, chắc là họ vẫn kịp chào tạm biệt cô lần cuối nhỉ?
“Ngài đừng nghĩ tới chuyện đó.” Giọng nói của Gia Huy đánh thức cô “Hiền tần hiện tại được chăm sóc rất kỹ càng. Ngài ấy còn trẻ, còn có thể hồi phục được. Hơn nữa ngài hiện tại là đi cứu nạn, không phải bị đi đày. Danh tiếng của ngài vẫn được bảo toàn. Làm đê xong sớm, đợi qua đợt lũ là tới Tết, ta sẽ để ngài về kinh trước. Chuyện xây đê điều 2 năm sau ta sẽ tự lo. Lúc đó ngài về kinh sẽ được phục chức, được vào cung gặp Hiền tần. Như vậy tốt hơn nhiều mà.”
Đúng là giọng điệu của người chưa có con bao giờ! Ngọc Hân ghé mắt nhìn vào phòng giam: Công bộ coi như chẳng thèm nghe cậu nói gì nữa. Gia Huy khuyên nhủ ông thêm vài câu rồi ra về.
“Ngươi nghĩ Công bộ có còn giúp ta xây đê nữa không?”
Con đường tối tăm mà chiếc đèn giấy trên tay Hân chỉ đủ chiếu sáng cho hai người họ, nhờ có ánh trăng trên cao giúp khoảng đường xa nhá nhem dễ nhìn hơn một chút.
“Ngài ấy vẫn sẽ giúp thôi. Nhưng hoặc là làm ẩu, hoặc là không để tâm nên dễ có thể sai sót. Nên hoàng tử vẫn cần kiểm tra cẩn thận.” Hân đáp lại cậu ấy.
“Dù làm ẩu thì tới Tết mới có thể về nhà. Ông ấy sẽ không làm như vậy đâu. Chúng ta cũng chỉ quan trọng phần móng đê làm tốt, sau đó bồi đắp lên cao hơn là được.”
“Ngài nói chuyện dễ thật đấy!” Hân thở dài.
“Ngươi không tin tưởng ta?”
“Thần không tin Công bộ!”
Vừa nói xong thì Hân nhận ra mình vừa lỡ lời: theo như truyện gốc thì Hiền tần có thể an toàn sinh con gái, được hoàng đế sủng hạnh và sau này khi mang thai con trai mới bị sảy. Mà trong thời gian đó Công bộ cũng thành công phục chức, giúp con gái hất cẳng Quý phi và Tư khấu quan, trở thành đối thủ nặng ký của Hoàng hậu. Cũng nhờ Công bộ và Tư đồ quan xào xáo nên phe của Tể tướng mới lụn bại, để Minh Quang ngư ông đắc lợi trở thành Thái tử.
Nhưng giờ công chúa còn chưa ra đời đã chết, cốt truyện lệch quá nhiều, mà Công bộ… ông già đó vốn ghê gớm như thế, giờ con gái bị hại thảm thì làm gì có chuyện ông ấy sẽ ngồi yên ở Thuận Châu!
“Vì sao lại không tin ông ấy? Lý do gì?” Gia Huy chậm rãi đi bên cạnh Ngọc Hân hỏi.
“Có lẽ là do trực giác?” Hân giấu diếm thái độ là mình đã biết gì đó, nhưng Gia Huy càng thấy lạ hơn.
“Ngươi từng gặp Công bộ rồi sao?”
“Lần đầu tiên gặp là ở đây ạ.” Hân lắc đầu.
Nhưng mà Gia Huy không có vẻ gì là tin tưởng cho lắm. Chỉ là cậu không làm khó cô mà thôi. Thật ra Hân chưa từng thấy Gia Huy làm khó ai cả. Cậu ấy thường tập trung vào công việc, đúng là kiểu người ham mê công việc điển hình. Hân cũng từng như thế, nhưng là để dồn tiền đi du lịch cuối năm.
“Tứ hoàng tử,” Hân quay sang hỏi cậu “Sau này trở thành vương gia, người muốn làm gì? Du ngoạn núi sông, hay là đi cứu trợ khắp nơi? Hoặc ở kinh thành giúp việc triều chính?”
Gia Huy quay sang nhìn cô:
“Thế ngươi thi sao?”
“Cái này… thần không nói được” Hân lắc đầu “Ám vệ hoặc là phải trung thành cả đời, hoặc là chết mà. Nói ra nhỡ sau này bị tìm tới đòi mạng thì sao?”
Hân thẳng thắn nhìn sang Gia Huy, cậu cũng liếc sang nhìn cô: con bé này không hề sợ mình một chút nào!
Cứ thế hai người vừa đi vừa liếc liếc để ý nhau, Hân thì cố nhịn cười khi thấy mặt Gia Huy đen lại, còn Gia Huy cũng cố để mặt mình bình thản nhất có thể: chỉ là một con nhóc không biết trời cao đất dày thôi, chấp nó làm gì chứ!
Cho tới vài hôm sau, việc sửa chữa đê điều vẫn ổn định, tiến độ vừa kịp cho đến mùa mưa để đảm bảo không gây nguy hiểm tới người dân. Hơn nữa Gia Huy còn yêu cầu người dân tích trữ lương thực trước và chuẩn bị gia cố lại nhà cửa. Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn. Trong lúc Gia Huy còn đang bận rộn, Công bộ đại nhân bỗng đưa cho Hân một quyển sổ dày cộp:
“Nhờ ngươi đưa cái này cho Tứ hoàng tử.”
Hân lật giở quyển sổ ra: đó là ghi chép cách sửa chữa đê điều, trông còn mới nguyên:
“Mấy ngày nay ngài thức đêm để soạn ra sao? Sao phải gấp như thế?”
Nhưng chưa đợi cô nói hết câu thì Công bộ đã đi theo quân lính quay trở lại ngục giam, Hân đưa quyển sổ cho Gia Huy rồi bảo:
“Hình như Công bộ định bỏ trốn!”
Cái kết luận ẩu tả này dựa vào đâu mà nói ra vậy? Gia Huy vừa lật sổ vừa liếc Hân:
“Hoặc ông ấy muốn tự sát để tạo sức ép được đưa về kinh thành. Chứ ông ấy không dại mà bỏ trốn đâu. Như thế chỉ làm tội nặng hơn thôi.”
“Nếu vậy thì đêm nay cần coi chừng ông ấy cẩn thận!” anh Thành vội vã nói.
“Chúng ta sẽ cải trang rồi đích thân đi coi chừng ông ấy.”
Ngọc Hân đã nghĩ cải trang ở đây là mặc đồ đen kín mít như trong phim hoặc như các trang phục ám vệ hồi xưa cô mặc, sau đó trốn lên nóc nhà theo dõi Công bộ. Nhưng nhà ngục được xây dưới tầng hầm là có lý do cả đấy! Chính là để ngăn ngừa có kẻ ám sát - đột nhập từ trên mái xuống. Hơn nữa bọn họ là người của triều đình, sao phải mặc đồ đen chứ? Vậy nên Gia Huy đi tìm mấy bộ quần áo lính gác rồi cùng Hân và anh Thành đứng canh trong ngục để theo dõi Công bộ.
“Nếu có chuyện xảy ra,” anh Thành nói nhỏ với Hân “Đừng quên ngươi phải bảo vệ Tứ hoàng tử đấy!”
“Em có quên đâu!”
Đồ ăn trước khi mang vào được kiểm tra cẩn thận, sau đó Công bộ ăn xong thì quay sang nằm ngủ, moi việc vẫn khá ổn. Bọn Gia Huy, Ngọc Hân với Trung thi thoảng đi qua lại kiểm tra, sau đó ra bàn ngoài ngồi ăn uống, nhưng thực tế ai cũng nhìn vào chỗ Công bộ.
Chắc tối nay chưa xảy ra chuyện gì đâu nhỉ, Hân vừa cắn hạt hướng dương vừa nghĩ, ông ấy vừa đưa quyển sổ mà đã vượt ngục hay tự sát ngay thì lại dễ đoán quá…
“Cháy!!!”
Có tiếng người hô hoán ở bên ngoài, kèm với đó là khói trắng ùa xuống từ cửa trên hầm ngục.
“Về lý thì khói sẽ bay lên trên chứ nhỉ?” Hân vừa bịt mũi vừa nói “Có đứa nào quạt bếp than xuống dưới này đấy à?”
Hân gào mồm lên mắng thì bị Gia Huy bịt mồm lại, sau đó kéo cô cùng Thành lui về phía ngục giam cuối cùng - phòng ngục của Công bộ.
“Mọi người đều biết ta có ám vệ là nữ, ngươi lại còn lên tiếng nữa để họ biết ta cũng ở đây à?”
Nói xong Gia Huy còn không quên gõ trán cô một cái rồi đẩy Hân dịch ra phía sau:
“Đợi cho bên trên dập lửa, hoặc cho các tù nhân khác ra trước, chúng ta sẽ canh ở đây.”
“Tứ hoàng tử” Công bộ đứng ở bên cạnh nhà giam từ lúc nào khiến cả ba đứa giật mình.
“Tứ hoàng tử nên ra ngoài trước đi, người ở đây có thể bị thương đấy.”
“Bị thương do khói hay do có người tấn công?” Gia Huy hỏi lại.
Lúc này tù nhân đã được đưa ra hết, binh lính đi vào nói với Gia Huy:
“Tứ hoàng tử mau ra ngoài thôi, lửa từ nhà bếp của khu trại giam bắt lửa sang cả khu nhà ở của binh lính và đang lan sang đây rồi.”
“Nãy giờ vẫn chưa dập lửa xong?” Gia Huy vẫn đứng yên tại chỗ hỏi họ.
“Chúng thần cũng không biết, nhưng cần đưa người ra khỏi đây an toàn đã.”
“Ta tự ra được, các ngươi đi ra trước đi. Nhưng đưa khóa tay cho ta, ta sẽ tự dẫn Công bộ ra ngoài.” Gia Huy đưa tay ra để yêu cầu cầm lấy khóa tay.
Đám binh lính kia nhìn nhau không nói gì, anh Thành hỏi lại:
“Tứ hoàng tử ra lệnh mà các ngươi cũng không nghe?”
Biết là bị lộ rồi, đám sát thủ kia xông lên tấn công họ.
“Ngươi ở lại đây.” Gia Huy quay sang nói với Hân ở phía sau rồi cùng anh Thành xông lên đánh nhau với sát thủ.
Ngọc Hân cũng mặc kệ ngồi bệt xuống đất, tạo cốt khí bảo vệ hai người kia. Công bộ nhìn thấy Gia Huy bắt đầu thả cốt khí Bạch Hổ ra đẩy lùi đám sát thủ, cộng thêm việc ám khí của họ bị Ngọc Hân chặn lại hết. Lúc này ông già bắt đầu khóc lóc:
“Tứ hoàng tử… người để ta về kinh đi. Con gái ta đang nguy kịch lắm rồi. Có tội thì ta đành chịu, chứ ta không thể không về nhìn mặt con mình lần cuối được.”
“Ông chắc là về kinh được không?” Ngọc Hân vẫn ngồi chống cằm dưới đất, mặt tỉnh bơ nhìn Công bộ “Nhỡ bị ám sát trên đường thì sao? Người hại con ông hoặc là Hoàng hậu, hoặc là Quý phi. Mà gia thế của họ thì thế nào? Nhỡ đâu đang đi đường về bị ám sát xừ nó mất thì không phải cả gia tộc ông mất hết à?”
“Ta chỉ có một đứa con gái này thôi, nó chết ta cũng chẳng thiết gì nữa…” Công bộ vẫn khóc lóc cầu xin Gia Huy thả mình ra. Nhưng cậu ta còn đang bận thực hành cốt khí của mình lên đám sát thủ kia mà chẳng buồn nghe ông nói.
“Nếu con gái ngài còn sống” Ngọc Hân ghé sát bên cửa ngục để nói nhỏ với Công bộ “Thì cô ấy có thể sẽ mang thai đứa trẻ khác, sẽ tiếp tục được sủng ái. Và ngài còn có thể quay trở lại vị trí cao hơn bây giờ, làm chỗ dựa của cô ấy. Nhưng nếu cô ấy chết, ngài càng phải sống để trả thù cho cô ấy. Ngài chết, con gái chết, vậy vợ ngài một mình thì phải làm sao? Tự sát theo ngài?”
Công bộ quay sang nhìn Ngọc Hân, lần đầu tiên ông cảm nhận được con bé hầu gái 15 tuổi này không đơn giản như vậy.
“Mạnh mẽ lên, chỉ cần còn sống là còn có thể trả thù được!”
Ông sẽ là nhân tố chính giúp hạ Thái tử Ngọc Hùng mà, nên ông phải sống chứ?
Mặc dù Hân nói nhỏ nhưng toàn bộ lời này đều bị Gia Huy nghe thấy hết, Hân liếc lên cũng thấy Gia Huy đang lạnh lùng nhìn mình. Ủa nhưng cô đang giúp họ trấn an Công bộ mà?
Bọn sát thủ bị bắt lại nhưng đều cắn lưỡi tự sát, Gia Huy quay sang nói với Công bộ:
“Kể ra nếu họ tới cứu ngài thì ta cũng sẽ không bẩm báo chuyện này lên trên. Nhưng nếu họ đưa ngài ra ngoài rồi giết ngài, hay giết ngài ngay trong ngục thì sao?”
Cậu ngồi xuống trước mặt Công bộ:
“Làm sao để biết họ là người của ngài mà không phải sát thủ?”
Công bộ nghĩ một lúc rồi nói:
“Ta có qua lại với một bang phái trên giang hồ, họ có ký hiệu cá Ông ở trên tay.”
Mọi người vạch tay áo của đám sát thủ lên, nhưng trên tay không có ký hiệu gì cả. Thế nên Gia Huy ra lệnh lột đồ của họ kiểm tra, cậu còn khẽ nhìn sang Hân đứng bên cạnh, nhưng cô chỉ đảo mắt rồi quay mặt sang một bên. Chỉ là cơ thể đàn ông thôi mà, sách sinh học lớp 8 có hình minh họa luôn đó, ngại gì chứ!
“Tứ hoàng tử, họ có ký hiệu này!”
Hân quay sang nhìn: đó là ký hiệu chim Lạc màu đen dưới gáy của cả 5 sát thủ. Ngoài ra khắp cơ thể không còn ký hiệu nào khác, dùng nước hay rượu trắng để lau sạch cũng không được - chứng tỏ đây là hình xăm thật.
“Ngài biết đây là của môn phái nào không?” Gia Huy nhìn sang Công bộ.
“Trên giang hồ có rất nhiều môn phái” Công bộ nói “Nhưng môn phái lớn Ngư Ông mà ta tìm đến không phải sát thủ, họ chuyên nhận cứu người, vận chuyển hàng và đưa đón. Bởi vì họ sống ở gần biển bên mới gọi là Ngư Ông. Còn Lạc Điểu… là môn phái chuyên ám sát, thường hoạt động ở kinh thành hoặc các thủ phủ lớn…”
Nghĩa là nạn nhân thường là quan lại, vương gia hoặc phú hộ giàu có… Nên họ mới phải nghiên cứu cách trà trộn và ám sát - Hân nhìn sang Gia Huy, nhưng hình như tên này vẫn chưa biết một chuyện…
Sau khi sắp xếp cho Công bộ chuyển tới chỗ khác an toàn hơn do Tri phủ Thuận Châu đích thân bố trí, mọi người quay về nghỉ ngơi. Hân đợi vào phòng riêng rồi mới nói với Gia Huy:
“Tứ hoàng tử, người biết cốt khí của Thái tử không?”
Gia Huy đang ngồi uống trà an thần bên giường, cậu lắc đầu:
“Ta có biết là Thái tử có cốt khí, nhưng chưa từng nhìn thấy. Mọi người nói là Thái tử cùng Hoàng hậu về quê ngoại thì gặp thổ phỉ, khi đó ngài ấy đã bộc phát cốt khí. Sau này dù có luyện tập cùng mọi người thì ngài ấy cũng chưa từng bộc phát cốt khí.”
“Lần đầu tiên thần vào cung và ra sân tập luyện, Thái tử đã dùng cốt khí với thần.” Hân kể lại chuyện lúc đó “Ngài ấy tấn công thần để thần sử dụng cốt khí hoa sen, nhưng sức mạnh của ngài ấy không thể bằng ám vệ của Hoàng thượng nên thần không tạo cốt khí. Ngài ấy tức quá nên đã dùng cả Hắc điểu để tấn công thần mà không được. Cơ mà cốt lõi là: Cốt khí của ngài ấy là Hắc điểu - liệu có liên quan tới phái Lạc điểu không?”
“Cốt khí của Thái tử là Hắc điểu sao…”
Khi đó Gia Huy chạy tới thì Lê Thắng và Minh Quang đã đang ở đó bảo vệ Hân rồi.
“Vậy anh Quang có biết cốt khí của Thái tử không nhỉ…”
“Thần nghĩ người nên gửi tin về Lạc điểu cho Tam hoàng tử, cả nghi vấn về việc Lạc điểu là môn phái dưới trướng Thái tử nữa.”
Gia Huy gật đầu, Hân cũng không nói thêm mà quay về giường nhỏ, nhưng Gia Huy gọi cô quay lại.
“Lúc nãy ngươi nói chuyện với Công bộ.”
À… không ngờ vẫn bị hỏi về chuyện này…”
“Vâng?”
Dù chỉ nhìn chằm chằm dưới đất nhưng Hân vẫn cảm nhận được mình đang bị Gia Huy ngồi phía trên nhìn xuống đầy nghiêm khắc.
“Ngay cả khi con gái chết rồi cũng phải sống để trả thù - Ta không nghĩ trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy mà ngươi còn bình tĩnh khuyên nhủ được ngài ấy.”
Hân ngước lên nhìn cậu:
“Thần vẫn bảo vệ cho ngài với anh Thành mà…”
“Ta chỉ không nghĩ là ngươi lợi dụng hận thù của ngài ấy thôi.”
“Thần chỉ muốn giúp ngài ấy ngoan ngoãn ở lại Thuận Châu thôi.”
Rõ ràng là bản thân không sai mà lại bị truy hỏi thế này, Ngọc Hân thấy cực kỳ bực bội. Nhưng Gia Huy vẫn nhìn xoáy sâu vào mắt cô:
“Không chỉ là như thế đúng không?”
Nghĩa là sao? - Hân khó hiểu
“Ngươi muốn ngài ấy nuôi dưỡng hận thù để lợi dụng ngài ấy đối chọi với Thái tử?”
“Đó là mục đích của chúng ta mà?”
Hân vẫn không hiểu mình sai ở đâu?
“Mục đích của chúng ta là tìm ra sơ hở của bọn họ trừng trị thích đáng, không phải lợi dụng ai cả.”
“Lợi dụng kẻ xấu để hạ kẻ xấu có gì mà sai chứ? Chúng ta đâu có lợi dụng người tốt? Hơn nữa một người cha trả thù cho con gái và cháu ngoại thì đâu có sai?”
Gia Huy hít một hơi sâu rồi nói:
“Trả thù là một chuyện, nuôi dưỡng lòng hận thù lại là chuyện khác. Ngươi chỉ muốn ông ấy nhẫn nhịn nung nấu trả thù, sau đó trả thù bằng mọi cách kể cả cực đoan nhất.”
“Chỉ vì ông ấy là kẻ xấu nên như vậy cũng được sao?”
“Thần chỉ nói vài câu mà ông ấy đã nung nấu trả thù rồi? Dễ thế sao?”
Thằng nhóc này định làm thánh mẫu dạy đời mình cái gì chứ? Hân nóng máu cãi lại.
“Trả thù có nhiều cách, Công bộ có thể tự chọn cách cho mình, việc ông ấy chọn cách cực đoan cũng đổ lỗi cho thần sao?”
“Thế thì hãy nhớ để ông ấy tự chọn.” Gia Huy nghiêm giọng “Đừng có to nhỏ với ông ấy về chuyện trả thù. Ta biết là các ngươi đã được đào tạo việc hiểu ý người khác, lấy lòng hay khích bác họ các ngươi đều đã được huấn luyện. Nhưng đừng có làm chuyện đó trước mặt ta. Lê Thắng nhờ ta nuôi dạy ngươi, và ta sẽ không để mặc ngươi thành kẻ tâm cơ như vậy đâu.”
“Thần là ám vệ dưới trướng ngài, làm công ăn lương thôi. Còn chuyện nuôi dạy thì quên đi.”
Cách nghĩ của cô, cách sống của cô còn không phải do Lê Thắng tác động, mà là suy nghĩ của một người trưởng thành xuyên vào đây. Lý gì lại để thằng nhóc trước mặt dạy dỗ chứ?
“Vậy là Lê Thắng nuôi dạy ngươi như thế này sao?”
Hân bắt chước hắn hít một hơi sâu rồi nói một cách bình tĩnh:
“Đúng vậy! Lê Thắng đại nhân dạy thần rằng: mạng của thần là của Tam hoàng tử, dùng cả tính mạng để đưa ngài ấy lên ngôi. Tự do của thần cũng chỉ được lấy lại khi ngài ấy lên ngôi mà thôi. Thế nên với thần thì Lê Thắng đại nhân và Tam hoàng tử là quan trọng nhất. Tiếp đến là ngài, anh Thành và các đồng đội ở trại mồ côi. Ngoài ra những kẻ khác: ta không coi là người!”
Họ chỉ là những nhân vật giả tưởng trong truyện mà thôi. Chứ không thì… sao cô có thể xuống tay giết người được chứ?
“Có lẽ ngài quên rằng thần và anh Thành được đào tạo khác nhau. Một người là dân thường trở thành thị vệ, còn thần, bản chất vẫn là sát thủ. Thế nên đừng áp đặt suy nghĩ của ngài lên thần.”
Cả hai hằm hè nhìn nhau một lúc, Hân thấy cậu không có ý nói thêm nữa thì quay mặt bỏ về giường ngủ.
“Kể cả như thế,” Gia Huy vẫn không nhịn được mà nói “Ta cũng không muốn ngươi trở thành kẻ tính toán âm hiểm như vậy. Có thể các ngươi nghĩ rằng bọn ta không muốn mình bị bẩn tay nên việc giết người và mưu hại người khác thì đẩy cho các ngươi. Nhưng ta không muốn vậy, và ta thực sự muốn nuôi dạy ngươi, bảo vệ ngươi như người thân cận của mình.”
Dù sao nó cũng mới 15 tuổi, vẫn dạy dỗ được. Nếu không thì con bé này sẽ trở nên tuyệt tình tàn nhẫn lắm đấy!