Chương 24: Chân tướng

Lê Thắng quay trở về lục phòng của cha nuôi nhân lúc ông đi vắng để tìm lại sổ bệnh của Quý phi Ái Vy. Trong sổ bệnh viết bà bị viêm phổi, nếu mà là hạ độc thì có thể là là do huân hương. So với hương thơm quần áo hay nước hoa, thì huân hương xông phòng có khả năng hạ độc cao hơn cả. Mà Hoàng thượng, hoàng hậu và quý phi hiện tại vẫn dùng huân hương để xông phòng, đuổi muỗi. Vậy thì hãy làm một phép thử.

Không khó để Lê Thắng tra ra một công thức hạ độc bằng huân hương gây viêm phổi. Cậu không dùng loại độc nhất, chỉ cần lọc các thành phần huân hương mà Quý phi từng dùng ngày xưa, sau đó tra xem loại nào gây độc rồi cho hàm lượng nhiều lên là xong. Cuối cùng Lê Thắng sẽ truyền nó đi khắp các cung của Hoàng thượng, Hoàng hậu và Quý phi.

“Cái này không phải hạ độc, chỉ làm họ bị nhiễm lạnh thôi.” Lê Thắng vào cung chơi cờ cùng Ngọc Hùng thì tiện thể tìm tới đám cung nữ nhỏ tuổi cậu cài cắm vào.

Bởi vì không cần đào tạo sát thủ nữa nên đám trẻ mồ côi được đào tạo làm người truyền tin hết. Do đó chúng đã được đưa vào cung từ năm 8 tuổi để làm cung nữ. Trông thấy cô bé con lo lắng cầm túi huân hương, Lê Thắng giải thích và trấn an cô:

“Ngươi yên tâm, ta chỉ đưa các ngươi một gói đủ để dùng trong 2 tuần. Sau đó không cần dùng nữa.”

Cô bé con thận trọng vâng lời rồi mang theo 3 túi huân hương đi chia cho người của các cung khác. Nhưng chỉ vừa mới đổi huân hương một ngày thì cung nữ ở cung của Hoàng hậu đã bị phát hiện. Cô bé 10 tuổi bị đánh vì dám tự ý đổi huân hương.

“Nô tì tới cung nhận huân hương, thái giám nói rằng thời tiết thay đổi nên thành phần của huân hương cũng khác đi. Tất cả các cung khác đều đổi…”

Điều này là đúng sự thật, chỉ là trên đường mang huân hương từ phòng nội các về thì bọn họ đổ thêm thành phần khác vào thôi.

Cung nữ tổng quản ở cung Hoàng hậu cũng đứng ra xin lỗi thay cho nàng:

“Con bé này mới tới nên không biết, để nô tỳ dạy lại nó.” Sau đó bà quay sang bên cung nữ dạy, đồng thời nhìn sang tất cả mọi người “Có thể ở các cung khác sử dụng huân hương theo phân phó của thái y hoặc phủ nội các. Nhưng cung Hoàng hậu chỉ dùng một loại huân hương duy nhất. Không được tự ý thay đổi rõ chưa?”

“Vậy nếu là huân hương Thái hậu ban tặng hay Hoàng thượng ban tặng thì sao ạ?” Cung nữ nhỏ vẫn giả vờ thắc mắc “Vì như trang sức, vải vóc mà Hoàng hậu được tặng thì chúng ta vẫn sử dụng luôn để tỏ lòng biết ơn đó ạ?”

“Đúng vậy, trừ huân hương ra. Nếu được tặng thì chúng ta sẽ sử dụng sau. Còn các ngươi tuyệt đối không được sử dụng huân hương khác.”

“Nếu đã biết như vậy thì ngươi tính sao?” Tả thị lang nghe Lê Thắng báo cáo lại thì nhấp ngụm trà hỏi cậu.

Vốn dĩ ông đã biết phòng riêng của mình bị lục lọi nhưng sẽ giả vờ xem con trai định làm gì. Không ngờ cậu lại chủ động tới nói hết sự thật với ông.

“Chuyện này con sẽ không nói với Tam điện hạ,” Lê Thắng nhìn ông “Con sẽ tiếp tục đầu độc quý phi. Như vậy có thể đổ tội cho Hoàng hậu. Vụ việc năm xưa tái diễn, như thế mới có thể lật lại vụ án được.”

“Minh Quang chắc chắn sẽ không đồng tình cách này.” Tả thị lang nhắc nhở cậu.

“Nhưng con cũng không muốn người phải nhịn cơn tức này.”

Bởi cậu là con trai của Lê Thụy Du, cậu thương ông, hiểu được tình cảm và nỗi hận của ông. Hơn nữa cậu cũng tán đồng cách làm của ông.

“Đã trả thù còn muốn giữ tay sạch làm sao được chứ?”

“Chuyện này con sẽ báo cáo với người thường xuyên.” Lê Thắng cúi đầu “Xin người hãy tin tưởng con.”

----------------------------------

Thời gian này, Lê Thắng chỉ tiếp tục đưa huân hương tới cho cung nữ ở trong phủ của Quý phi. Ngoài ra cậu cũng không gây thêm động tĩnh nào khác. Còn phía Thanh Hằng đợi tới yến tiệc trong cung để tiến hành đột nhập vào phủ của Tư Khấu.

Ngày hôm đó là sinh nhật của Hoàng thượng, Gia Huy ở xa không thể quay về chúc mừng, nhưng ngược lại cậu còn được Hoàng thượng gửi thêm tiền bạc và vật phẩm tới Thuận Châu để giúp đỡ thêm cuộc sống ở tỉnh. Còn tại cung yến, Lê phi - mẹ của Gia Huy cũng xuất hiện xinh đẹp trang trọng ở giữa Quý phi và Hiền tần, khiến mọi người cũng không thể quên được công lao của cậu ở vùng tị nạn.

Sau khi yến tiệc được tổ chức, Lê Thắng bắt đầu dẫn quân đi tuần kiểm tra kinh thành.

“Hôm nay không được phép để xảy ra sự vụ gì.” Cậu làm vẻ nghiêm trọng nói với binh lính dưới quyền “Nếu có vấn đề, chúng ta tự giải quyết trước, có gì ngày mai hẵng bẩm báo.”

Binh lính nhìn nhau hơi hoang mang rồi hỏi cậu:

“Hôm nay trong cung mới cần canh phòng cẩn mật, chúng ta tuần tra chỉ cần chú ý người khả nghi là được. Còn chuyện nào quan trọng phải bấm báo lên nữa?”

“Ngày sinh nhật của Hoàng thượng đã đại xá khá nhiều tù nhân, kinh thành cũng tổ chức vui chơi ăn uống, quan trọng nhất là đề phòng hỏa hoạn.”

Lê Thắng chỉ kiếm cớ thế thôi, chứ cậu cho rằng chút nữa thanh Hằng hành động chắc chắn sẽ gây ra động thái ầm ỹ, chỉ có cách cầm chừng đến mai mới báo cấp trên truy nã kẻ đột nhập phủ Tư Khấu.

Kế hoạch diễn ra thuận lợi, Lê Thắng cố tình đưa quân đi theo tuyến đường hàng ngày, như vậy tới cuối buổi tuần mới tới phủ Tư Khấu. Nhưng chỉ hơn một canh giờ sau đã thấy pháo hiệu cầu cứu từ phía Tư Khấu. Binh lính gọi cậu:

“Đội trưởng nhìn kìa, Tư Khấu phủ có chuyện rồi.”

“Ngươi quay về đội gọi thêm một đội khác đi tuần, đặc biệt là canh gác cổng thành thật kỹ. Những người còn lại theo ta tới phủ Tư Khấu.”

Lê Thắng nhìn sang các binh lính thân cận: người của cậu đã được dặn trước phải hỗ trợ Thanh Hằng thoát thân. Bọn họ phải nhanh chóng xông vào phủ trước tiên để áp giải cô ấy, sau đó để cô ấy trốn thoát trên đường về trại giam. Hoặc là che dấu Thanh Hằng trốn ra khỏi phủ an toàn.

Vừa chạy tới nơi Lê Thắng đã thấy Thanh Hằng mặc đồ đen bay ra ngoài, nhưng cậu lại đánh lạc hướng mọi người chạy tiếp về cổng chính phủ Tư Khấu:

“Có chuyện gì vậy?” Cậu định xông vào hỏi nhưng bị Hộ vệ của phủ chặn ngoài.

“Trong phủ có thích khách, hắn chạy ra ngoài rồi.”

“Có bao nhiêu người? Có đặc điểm gì không? Thích khách đã bị thương chưa?” Lê Thắng cũng không tỏ vẻ lỗ mãng vào trong, chỉ đứng ngoài hỏi.

“Hắn là nữ, không biết đã bị thương chưa. Hành động 1 mình, hắn trèo tường chạy ra từ phía kia.”

“Không biết có bị thương không….” Cậu suy luận “Trước mắt các ngươi hãy theo hướng của họ truy bắt thích khách. Nhớ để ý ở dưới đất xem có vết máu không.”

“Còn phủ Tư Khấu có ai bị thương không?” Lê Thắng quay sang phía Hộ vệ.

“Phu nhân và công tử không sao. Mong Đội trưởng truy bắt được thích khách cho bọn ta.”

Hai người thi lễ với nhau, sau đó Lê Thắng cùng mọi người truy đuổi theo thích khách cả đêm. Thậm chí còn tới kỹ viện của Dung mama tìm người.

“Sao truy tìm thích khách lại đến đây chứ?” Dung mama đong đưa với họ “Các ngài là khách quen ở đây mà, lần này mặc quân phục tới trông điển trai hẳn ra. Hay là vào đây uống chén rượu?”

“Thích khách là nữ, vậy nên bọn ta phải kiểm tra xem có nữ nhân trà trộn không, hoặc là: Có kỹ nữ nào không có mặt không?”

Dung mama thấy cậu rõ ràng là ra vẻ cho các cấp dưới xem, liền gọi hết các cô nương ở đây ra: Kể cả Thanh Hằng, sau đó bà bảo:

“Đây đây tất cả mỹ nhân của chỗ ta đều ở đây, ngài thấy đủ chưa? Nếu đủ rồi thì để bọn họ vào hậu hạ tiếp các khách quan. Hôm nay là ngày vui của Hoàng thượng, đừng làm đám dân đen chúng ta mất vui theo!”

Tất cả binh lính ở đó đều thấy các nàng xinh đẹp vui vẻ, lại rất khỏe mạnh không giống là đã bị thương. Có người còn lên khuyên Lê Thắng:

“Đại nhân, chắc không phải họ đâu, đi thôi!”

Lê thắng mặt lạnh lườm đám người Dung mama sau đó đưa đội rời đi. Dung mama chỉ cố nín cười: thằng bé này đóng kịch cũng giỏi quá rồi đấy!

Sau khi quay trở về báo cáo với cấp trên rằng sát thủ đã trốn thoát. Lê Thắng cũng tới phủ Tư Khấu để hỏi thông tin về phu nhân và công tử bị tấn công. Nhưng Tư Khấu quan Vũ Khôi Nguyên lại không cho cậu gặp vợ mình. Ông mời cậu vào phòng khách rồi tự mình kể lại tình hình hôm đó:

“Sát thủ muốn trộm sổ sách hoặc vàng bạc ở nhà ta, nhưng không ngờ bị phu nhân bắt gặp. Cô ta đánh ngất phu nhân rồi lục đồ, khi đó con trai ta đi tìm mẹ thì thấy phu nhân nằm giữa sân, thằng bé hô hoán thị vệ tới nên sát thủ bỏ chạy.”

“Vậy đồ đạc trong nhà có mất thứ gì không?”

“Cô ta chưa kịp lấy gì hết. Nhưng ta lo rằng cô ta sẽ quay trở lại. Nhờ Đội trưởng nhanh chóng giúp ta truy bắt kẻ đó.”

Vũ Khôi Nguyên đúng là rất khác so với Tư đồ quan. Dù em gái mình là Quý phi được sủng ái, trong hậu cung cũng mấy lần hơn thua với Hoàng hậu. Nhưng ông ta trên chính trường lại rất cẩn thận, lịch sự và lễ độ.

“Đại nhân yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ đó.”

Nhưng trông vẻ mặt của Tư Khấu quan cũng chẳng quan tâm chuyện đó lắm. Như thể ông ấy biết cậu sẽ không bắt được sát thủ.

Cho tới khi Lê Thắng tới gặp Thanh Hằng, cô mới kể lại cho cậu một tin chấn động:

“Tư khấu phu nhân hóa ra lại có cốt khí!”

Khi đó Thanh Hằng trốn trên nóc nhà, nhắm thấy mọi người không còn đi tuần ở sau phủ nữa, cô mới nhẹ nhàng bay xuống để vào thư phòng lục đồ. Nhưng lúc này một con Trâu mộng húc thẳng vào người cô từ phía sau. Thân thủ người này vô cùng nhẹ nhàng kín kẽ, như là đã nấp sẵn canh phòng ở đó từ lâu.

“Ta còn tưởng là ám vệ mà Tư khấu quan nuôi ở nhà. Không ngờ người đó lại là phu nhân của hắn! Quần áo, trang sức đều toát lên vẻ sang trọng. Hơn nữa… cách cô ấy dùng kiếm là cách đánh quân ra trận, còn hơi giống cách của các công tử con quan. Ta nghĩ Tư khấu quan đã cho người dạy cô ấy cách tự vệ. Cách đánh đó không phải của sát thủ.”

“Vậy là khi họ cưới nhau thì cô ấy chưa bộc phát cốt khí. Hoặc chưa được đào tạo để sử dụng cốt khí của mình.” Lê Thắng đánh giá tình hình.

“Phụ nữ sinh xong mà còn giữ thân thủ tốt như vậy, đúng là Tư Khấu quan rất thương vợ.” Thanh Hằng nhận xét.

Khi đó là Tư Khấu phu nhân rút kiếm trước, Thanh Hằng cùng dùng kiếm đánh lại. Lần này bị Trâu mộng tấn công, cô cùng dùng Phượng Hoàng đánh trả. Khỏi nói cũng biết phu nhân hoảng thế nào: cô không ngờ sát thủ tới lại có cốt khí. Liệu có phải muốn giết con trai cô không?

Khi Thanh Hằng kề kiếm vào cổ phu nhân, cô hỏi:

“Sổ sách để ở đâu?”

Phu nhân hơi thở phào vì kẻ này không tới để giết người. Nhưng cô im lặng không đáp. Lúc này công tử chạy tới tìm mẹ:

“Mẹ ơi…”

“Con đứng đó!” Phu nhân ra hiệu cho công tử đứng yên.

Thanh Hằng nhìn thấy đứa trẻ ở xa thì dùng phi tiêu ném về phía cột gỗ bên cạnh nó. Công tử sợ hãi tới cứng đơ người, mà phu nhân cũng hét lên:

“Đừng!”

“Ta hỏi lại: Sổ sách hắn để đâu?”

“Có lẽ là trong thư phòng.” Cô chỉ về phía căn phòng đằng trước.

“Có tủ két nào không? Ngươi vào chỉ cho ta” Thanh Hằng uy hiếp.

“Thực ra ta chưa từng bước vào thư phòng của chàng…”

Thanh Hằng không muốn hỏi thêm liền đánh ngất phu nhân, sau đó chạy về phía thư phòng lục đồ. Nhưng toàn là sổ sách công vụ kiện cáo, không thấy ghi chép tham nhũng hay là sổ cái của các vụ án oan đâu cả. Mà cô cũng chưa kịp tìm thêm thì đã thấy quân lính chạy tới, làm cô phải rời đi ngay.

“Thời gian cả đánh nhau, cả lục đồ còn chưa tới nửa nén nhang (20 phút)” Thanh Hằng thở dài “Mà chúng ta đánh động họ rồi. Cũng không thể đột nhập lần nữa!”

------------------

Trong lúc Kinh thành đang dần nổi sóng, thì ở Thuận Châu Ngọc Hân cũng chẳng khá hơn. Cô bị Gia Huy bắt tụng kinh hàng ngày để sám hối và tĩnh cái tâm lại?

Thằng nhóc này điên rồi! Hân vừa ngồi nhìn ban thờ Phật trong phủ vừa nghĩ - Cậu ta bắt sát thủ phải sám hối sao? Chỉ có thể sám hối sau khi đã giải nghệ thôi! Việc còn chưa xong thì sao mà sám hối? Nhưng mà Gia Huy là chủ của cô, thế nên cô không thể phản đối mà đành phải hàng ngày ngồi tụng kinh buổi sáng trước khi đi làm, buổi tối thì thiền tĩnh tâm trước khi đi ngủ. Thiền thì tốt, tụng kinh thì không.

“Em không thấy là Tứ hoàng tử thích em à?” Anh Thành khuyên ngủ cô khi cô vẫn đang dỗi Gia Huy vì bị bắt tụng kinh.

“Thích em á? Không đâu.”

Ngọc Hân nhìn sang Gia Huy ngồi ở đằng xa:

“Nếu Tứ hoàng tử có thích ai thì sẽ phải thích tiểu thư quyền quý nào chứ. Không đời nào thích đứa lỗ mãng như em đâu.”

“Anh thấy em cũng thú vị mà!” Anh Thành cười cười.

“Thế anh cũng thích em à?” Hân hỏi luôn. Thành có hơi sững lại rồi cười phá ra:

“À nhưng để mà thích thì anh thích kiểu khác…”

“Em biết mà!” Hân trêu “Chị An ở trong cung đúng không? Anh thích chị ý đúng không?”

“Nào nào…” Thành ngượng đỏ cả tai, gớm nữa chuyện 2 người thích nhau thì ai trong cung chả biết?

“Hân!” Gia Huy từ phía sau gọi cô “Vào đây chép sổ sách đi!”

Hân lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng thái độ đi vào, nhưng anh Thành lại nhìn sang Gia Huy: Tứ hoàng tử ghen rồi, chắc không động vào mình đâu nhỉ?

Hân đang ngồi ghi chép sổ sách thì có người gọi cô từ bên ngoài:

“Hân ơi, đang làm gì đấy?” Con trai của Tri phủ đại nhân Thuận Hóa tiến vào, sau đó thấy Gia Huy đang ngồi làm việc cùng mọi người ở phía bên kia thì cúi chào “Tứ hoàng tử ạ.”

Công tử bằng tuổi Ngọc Hân, nhỏ hơn Gia Huy hai tuổi mà ca tính cách lẫn vẻ ngoài đều trẻ con lắm. Hay là người ở quê trông trẻ hơn với ngô nghê hơn nhỉ?

“Công tử tới có chuyện gì thế?” Gia Huy hỏi.

“Tối nay ngày rằm, trăng đẹp lắm, nên ta muốn rủ mọi người qua nhà ngắm trăng, nghe nhạc, làm thơ.”

Mồm thì nói là mọi người nhưng mắt lại nhìn sang Ngọc Hân, Hân thấy thế liền nhìn sang Gia Huy. Nhưng hắn lại quay đi để cô tự trả lời, thế là Hân bảo:

“Tiểu nữ phải về luyện võ, không đi chơi được rồi. Chắc chỉ có Tứ hoàng tử qua với ngài thôi.”

Công tử nghe xong thì có hơi chán chường, nhưng cậu vẫn lại gần bàn cô hỏi:

“Thế ta hỏi này… Hân đã có người trong lòng chưa?”

Hỏi thì nhỏ, nhưng cả phòng vẫn nghe thấy. Hân cười cười:

“Có rồi ạ!”

Tất cả đều quay sang nhìn Gia Huy, nhưng Công tử vẫn hỏi rõ hơn:

“Ai thế? Có đính ước chưa?”

“Ở kinh thành ạ. Chưa có đính ước nhưng có tín vật định tình rồi ạ.”

Vừa nói cô vừa xoa xoa cái vòng bạc ở trên tay trái, Công tử thấy thế thì không nói thêm, rút lui chạy thẳng về nhà mà quên không chào ai cả. Lúc sau Tri phủ đại nhân lại phải tới mời Gia Huy tới nhà họ chơi.

Ngày hôm đó đúng là trăng rằm rất đẹp, còn chưa tới Trung thu mà đã đẹp thế này rồi. Hân ngồi thiền một lúc, xong lại chán chán ngắm trăng. Hương vòng còn chưa đốt hết thì chưa được nghỉ. Nhưng thiền không phải là dễ, ngồi im thì được, tịnh tâm thì không. Lúc thì cô nhớ tới Lê Thắng, Thanh Hằng, lúc thì cô lại nhớ tới cha mẹ kiếp trước, rồi con mèo của mình, hay là idol và mấy trận war fandom cô hay đi cãi nhau trên mạng nữa.

Liệu rằng mình nên tiếp tục ở đây hay đầu thai quách đi cho xong nhỉ? Mà không biết chết xong đầu thai có vào gia đình sướng hơn không nữa?

Đang nghĩ vẩn vơ thì có một chiếc áo ấm áp khoác lên vai cô. Hân ngẩng lên: Là Gia Huy? Sao hắn về sớm vậy? Gia Huy bước sang chỗ ngồi bên cạnh, cũng ngồi xuống nhắm mắt thiền định.

“Sao hôm nay ngài về sớm thế?”

“Cũng không thích ở đó lắm.” Gia Huy đáp.

Dù cô hay trẻ con dỗi cậu và không thèm nói chuyện, nhưng chỉ cần Hân hỏi thì Gia Huy sẽ trả lời. Có lẽ vì cậu luôn nhường nhịn cô như vậy nên Hân mới hơi lấn lướt.

“Hương vòng của thần cháy một nửa rồi, thần đốt hương mới cho người nhé?”

Bắt hắn phải thiền đủ 1 tiếng chứ?

Gia Huy đang khoan thai thiền - lúc này cũng phải trừng mắt lên nhìn cô. Hân không nhịn được mà bật cười. Nhưng khi cô quay lại thì thấy Gia Huy cũng nhẹ nhàng cười theo.

“Ta có mang bánh về đấy, tí nữa ăn rồi hẵng ngủ.”

Có lẽ là do ánh trăng, có lẽ là do cô xa Lê Thắng đã lâu rồi, có lẽ là vì Gia Huy vào tuổi 18 cũng đẹp trai hơn trước. Thế nên tim cô có hơi hẫng một nhịp.

Tên này chắc là không thích mình thật đâu nhỉ?