Chương 12: Nhận ra tình địch

Sau khi cứu trợ đã lo lót xong xuôi, cũng là lúc Lê Thắng dần khỏe lại. Nhưng phía Hân, Tư đồ đại nhân bắt đầu nghĩ: để đối mặt với việc hoàng thượng đang tra cứu vấn đề hao hụt đồ cứu tế. Nên tụ họp với các đại nhân khác để lấy mối giao tình. Nhân lúc sinh nhật Lưu Vĩ, ông ta mở yến tiệc mời cả thái tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử cùng đoàn ca múa đến chơi. Bọn họ lên kế hoạch trộm sổ sách.

“Trong tình hình nạn đói hoành hành thế này mà Hoàng đại nhân còn tổ chức yến tiệc, đúng là khoe khoang quá rồi.” Một vị khách mời bàn tán với nhau.

“Con trai độc nhất lên tuổi trưởng thành, ai mà chả muốn làm lễ ăn mừng to to chút chứ?”

“Tứ hoàng tử năm nay cũng mười tám tuổi, nhưng chẳng thể tổ chức lễ gì to cả.”

“Đâu thể so sánh được? Một bên con của chính thê, một bên…”

Mọi người nói xong thì nhìn nhau, rồi lại nhìn đến các vị hoàng tử đang ngồi trên cao kia – nơi gần với nhân vật chính của bữa tiêc Hoàng Lưu Vĩ. Ngọc Hân tất bật chạy qua chạy lại bưng bê đồ ăn, Minh Quang thấy cô thì ngoắc tay sai bảo còn nhiều hơn. Vừa mang ấm trà lên thì hắn lại đòi đổi rượu, mang rượu lên thì đòi rượu khác, rồi đồ ăn thức uống. Hân cáu tiết lườm nguýt hắn nhưng vẫn phải làm theo. Tứ hoàng tử Gia Huy thấy hắn trêu chọc Hân như thế thì tự hiểu họ có quen biết nhau, có lẽ đây là một trong những ám vệ mà Minh Quang đào tạo. Nhưng thái tử Ngọc Hùng cũng chú ý tới chuyện này, Hùng hỏi:

“Tam đệ có vẻ thích cô bé hầu gái đó nhỉ?”

Minh Quang bỗng nhăn nhó:

“Con bé đó?... Đệ chỉ thấy cô bé chăm sóc Lưu Vĩ công tử tận tình thế nên cũng muốn được hầu hạ thôi. Ai ngờ thái độ cô bé không vui chút nào, nên đệ mới trêu một chút.”

“Ngọc Hân là tiểu nữ riêng của ta, thường chỉ làm việc vặt cho ta. Nhưng hôm nay nhà đông khách, ai sai gì cũng phải làm. Nó có thái độ như vậy là do ta không biết dạy nô tài rồi.” Lưu Vĩ đáp lời.

“Không không… Là do ta đi trêu một cô nhóc.” Minh Quang xua xua tay.

Hân lúc này lại mang đồ ăn đến cho Minh Quang, cô đặt cạch cái khay lên bàn rồi để đĩa thức ăn qua.

“Hân!” Lưu Vĩ mắng “Thái độ cái kiểu gì thế?”

Hân bị mắng thì cúi gằm mặt xuống, Lưu Vĩ cảnh cáo cô:

“Có muốn bị trừ tiền không hả?”

Hân cúi đầu lí nhí:

“Tiểu nữ xin lỗi…”

“Còn nhỏ thế mà, chấp cô ấy làm gì.” Thái tử xua xua tay.

“Thôi ngươi ra bếp đi, đừng lên đây nữa, bảo Thanh Hà mang đồ lên đi.”

Hân vội vã đứng lên, tay kẹp chặt tờ giấy mà Minh Quan lén đưa lúc nãy. Ra một góc khuất cô lật giấy ra: Trong đó là mật lệnh nói lát nữa sẽ có Thanh Hằng cùng hội chị em đến ca múa, sau đó Hằng cùng một đàn chị khác sẽ đột nhập vào từ đường tìm sổ sách. Hân và Ha hỗ trợ bên ngoài. Hân đọc xong thì kẹp giấy vào tay rồi đi vào bếp:

“Chị Hà, công tử nói chị mang đồ lên thay cho em. Em có thái độ không tốt, bị tam hoàng tử ghét.”

Nhắc đến Tam hoàng tử, Thanh Hà nhìn Hân rồi nhìn mọi người xung quanh:

“Em làm gì? Tam hoàng tử mắng em hay sao?”

“Ngài ấy cứ sai vặt em suốt. Em mệt, tỏ thái độ một tí thì bị nói là hư. Công tử nói em xuống đổi chỗ cho chị. Nhưng chắc là tí nữa có vũ công đến thì chị em mình vẫn phải lên phụ đấy.”

Hân nháy mắt với Hà, Hà gật đầu lại rồi bê khay thức ăn lên, còn Hân ném tờ giấy vào bếp lửa.

Đội ca vũ bước vào sân, người nào cũng xinh đẹp lộng lẫy, ở hàng trên gồm ba người xinh đẹp nhất độ tuổi hai mươi hai đến hai mươi lăm. Phía sau là dàn “thiếu nhi” mười lăm đến mười bảy tuổi: trong đó có Thanh Hằng. Các quan khách ai cũng bị hớp hồn bởi mấy chị gái kiều diễm mị hoặc kia, còn Hoàng Lưu Vĩ lại dán mắt vào Sae Mi. Nhìn cô bé mới mười lăm tuổi đã có vẻ ngoài xinh đẹp như búp sen thế kia, đến khi lớn chắc chắn sẽ nở rộ tỏa sắc cho xem.

Đoàn ca vũ bước vào vị trí, phía sau là một đoàn cầm sư mang đàn trống bước vào. Tất cả mọi người vào vị trí rồi nhạc bắt đầu nổi lên, Thanh Hằng cùng mọi người ca múa mừng sinh nhật Lưu Vĩ. Hà thấy mọi người tập trung vào màn biểu diễn thì bắt đầu lẻn ra phía sau kiểm tra từ đường. Phía từ đường hôm nay còn tăng lên hẳn bốn người canh gác. Hai người bên ngoài và hai người bên trong. Như thế này thì khó mà đột nhập được.

“Bên phía tam hoàng tử có mấy người sẽ vào trong?”- Hà ra sau bếp hỏi lại Hân.

“Có hai người.”

“Hai người sợ không đủ, bên từ đường có bốn người cơ.”

“Vậy để em đi lên hỏi ý Mi… hỏi ý Tam hoàng tử.”

Hân bê thêm rượu thịt lên bàn cho Hoàng Lưu Vĩ, rồi nhìn Minh Quang. Minh Quang liếc mắt thấy cô giơ bốn ngón tay lên rồi chỉ về phía sau. Hắn hiểu là có bốn người canh giữ. Vấn đề là đoàn người vào đây biểu diễn bị kiểm tra rất gắt, họ không mang theo binh khí vào được. Thanh Hằng và đàn chị sử dụng dây cước làm vũ khí, quấn quanh cổ tay như vòng tay để mang vào đây. Những người còn lại đều có thể chiến đấu, nhưng không có vũ khí thì khá khó. Hơn nữa phủ Tư đồ mời khách quý đến nên cho lính bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Sau màn biểu diễn, các vũ nữ bắt đầu đi tiếp rượu các quan khách. Hoàng Lưu Vĩ thích Thanh Hằng ngay từ cái nhìn đầu tiên nên gọi cô đến ngồi cạnh. Minh Quang nói uống nhiều rượu rồi nên đi tìm phòng vệ sinh giải quyết. Hân gặp riêng hắn hỏi:

“Giờ người tính thế nào?”

“Ngươi yên tâm, tí nữa có chuyện xảy ra, ngươi và Hà cứ thuận theo mà hỗ trợ Hằng cùng Trang”

Hân còn đang không biết chuyện xảy ra là chuyện gì, nhưng sau khi cô quay trở lại sân trước thì đã thấy có thích khách mặc đồ đen đang đe dọa Hoàng Lưu Vĩ rồi. Chà, nhìn vóc dáng như thế đố là không nhìn ra Thanh Hằng đấy…