Chương 11: Bị thương

Đêm mưa hôm đó bọn họ chia lương thực ra phát cho các nhà dân nghèo đang chịu nạn đói. Đồng thời còn rải truyền đơn nói rằng triều đình phát thiếu lương thực. Chỉ có hai nghìn lương thực cho hơn bốn nghìn dân tị nạn Thuận Châu. Tri phủ Thuận Châu cho người đi tịch thu hết lại các tờ rơi này để tránh đến tai hoàng đế. Nhưng các quan ngự sử luôn bí mật vi hành khắp cả nước thì sao có thể bỏ qua Thuận Châu – nơi tình hình hỗn loạn nhất hiện nay. Chỉ sau ba ngày, khi Lê Thắng còn chưa quay lại kinh thành thì hoàng thượng đã la mắng ở trên triều với tờ truyền đơn trên tay:

“Tại sao ta đưa hơn bốn nghìn bao lương thực đi cứu trợ, mà đến nới chỉ có hai nghìn? Là bị lấy mất ở đâu?”

Từ kinh thành đi đến Thuận Châu phải đi qua chỗ Tổng đốc, sau đó mới đi đến Tri phủ rồi phân phát xuống cho dân chúng. Nhưng lương thực chưa đưa đến chỗ Tri phủ đã bị cướp, vậy là do Tổng đốc lấy mất sao?

“Bệ hạ, chuyện này không thể trách Tổng đốc Thuận Châu được, có thể bọn cướp kia đã lấy toàn bộ bốn nghìn lương thực rồi chỉ phân phát hai nghìn phần, sau đó đổ tội cho triều đình.” Thái úy đại nhân lên tiếng trước.

“Đúng vậy bệ hạ, đây có thể là âm mưu của bọn cướp nhằm làm giảm uy tín của chúng ta.”

Hoàng thượng thấy bọn họ bao che nhau thì lườm tất cả một cái, rồi nhìn sang Thái tử:

“Con cũng nghĩ như vậy sao?”

Đây là đang hỏi Thái tử cách nghĩ của hắn về người của phe hắn sao? Bênh thì dở mà không bênh cũng dở…

“Con nghĩ trước tiên chúng ta cần vây bắt toán cướp kia trước khi chúng hoành hành thêm các phi vụ khác.”

Hoàng thượng nghe hắn trả lời thì nhìn sang phía Thái úy, để mà đi dẹp loạn bắt cướp thì là việc của hắn rồi. Lúc này tứ hoàng tử ở trong chiều lên tiếng:

“Phụ hoàng, bắt cướp là việc quan trọng. Nhưng cũng cần điều tra tin tức trong tờ rơi kia. Bao năm nay hạn đói hoành hành, ngân khố và kho lương thực của chúng ta cũng đã gửi cứu viện đi rất nhiều nhưng tình hình không hề khá hơn. Hơn một năm qua tình hình chỉ tệ đi mới dẫn đến nạn cướp. Nếu chỉ đi bắt cướp mà không lo nạn tham nhũng thì chỉ càng là dân chúng lầm than hơn thôi.”

Hoàng thượng nghe xong rất hài lòng, ông nói với tể tướng:

“Cho người xuống kiểm tra kho lương thực của các tỉnh đi, cả kho lương thực tại tư gia của họ. Nếu quan thần nào giữ lương thực lại quá nhiều thì lập tức xử phạt cách chức.”

Tể tướng tuân lệnh rồi nhìn sang Trần Ngọc Hùng, thái tử lúc này lại đang cau có với thằng em trai Tứ hoàng tử Trần Gia Huy. Hắn từng nghĩ nếu Minh Quang là đứa trẻ mồ côi mẹ nên ăn chơi lêu lổng, thì chẳng còn ai có thể chiếm ngôi của hắn nữa cả. Nhị đệ thì qua đời, Tứ đệ thì xuất thân là con của nô tì. Nhưng xem ra tứ hoàng tử Gia Huy lại không bằng lòng với vị trí của mình thì phải.

Sau buổi lên triều, Thái tử tìm đến chỗ Minh Quang hỏi thăm chân cậu thế nào rồi. Minh Quang vẫn bó nẹp gỗ ở chân rồi đi cà nhắc ra gặp hắn, dù sao cũng mới hai tuần từ ngày bị ngã ngựa, đâu thể khỏi nhanh thế được. Ngọc Hùng đỡ hắn ngồi xuống ghế rồi nói:

“Tình hình đệ thế này thì tháng tới có đi săn cùng phụ hoàng được không?”

“Có lẽ chỉ cưỡi ngựa đi cùng mọi người thôi. Cùng lắm săn mấy con gà rừng.” Minh Quang đáp lại hắn.

Ngọc Hùng trầm ngâm không nói gì, Minh Quang hỏi:

“Có chuyện gì sao? Trông huynh không vui lắm.”

“Ta chỉ đang nghĩ đến tứ đệ.” Ngọc Hùng đáp “Đệ thân với Gia Huy, thấy đệ ấy là người thế nào?”

“Như thế nào… là như thế nào?” Minh Quang hỏi lại.

“Đệ ấy… bình thường đệ ấy như cái đuôi của đệ. Nhưng hôm nay không có đệ trên triều, hắn thể hiện bản thân cũng rất quan tâm đến chuyện triều chính. Ta không biết hắn có dã tâm muốn ngồi vào vị trí thái tử không?”

Rõ ràng hắn nói Gia Huy là cái đuôi của Minh Quang, nhưng lại có dã tâm ngồi vào vị trí thái tử. Đây là đang muốn hỏi Minh Quang không đề phòng đến Gia Huy đang muốn vượt lên mình, hay đang kiểm tra xem liệu người muốn lên làm thái tử liệu có phải là chính Minh Quang không?

“Con trai của nô tì làm sao có thể lên làm vua? Trừ khi… hắn muốn lật đổ cả huynh lẫn ta.”

Bốn người con, chỉ có Gia Huy là con của nô tì. Dù cho Ngọc Hùng không được thừa kế thì cũng đến lượt Minh Quang. Chẳng lẽ Gia Huy định diệt hết anh em của mình để chiếm ngôi?

“Ta cũng nghĩ tự bản thân tứ đệ hiểu rõ mình không thể lên ngôi. Nhưng hôm nay ở trên triều hắn thể hiện bản lĩnh trước mặt phụ hoàng như vậy, khó không nghĩ rằng hắn đang muốn lôi kéo bè phái ủng hộ từ các quan.”

“Vậy nhưng chuyện hôm nay trên triều là thế nào vậy?”

Ngọc Hùng nghe Minh Quang hỏi thì lúng túng, hắn trả lời qua loa:

“Đoàn quân vận chuyển lương thực về Thuận Châu bị tấn công, còn có chuyện quan lại bòn rút hàng cứu trợ. Ta và mọi người đều tin rằng chuyện bòn rút là do bọn cướp kia dựng lên. Nhưng tứ đệ lại nói phải điều tra cả quan lại nữa.”

Minh Quang giả vờ lắng nghe rồi bảo hắn:

“Vậy ý của phụ hoàng là thế nào?”

“Phụ hoàng tán thành ý của Gia Huy: cho người đi kiểm tra kho lương thực của quan lại.”

“Thật ra, đệ nhớ là từ tháng trước phụ hoàng đã hỏi vì sao cứu nạn lần này trong phủ của các tuần phủ, tri huyện lại không có lương thực dự trữ sẵn. Sau đó mọi người nói do hạn hán từ mấy năm trước đã cứu hộ hết rồi. Chuyện đó không chỉ phụ hoàng mà cả đệ cũng không tin. Giờ kho quốc gia đã mở mà dẫn chúng vẫn đói nữa thì sao mà không nghi ngờ? Đệ thấy không phải là ngũ đệ muốn thể hiện bản thân mà là nó nói hộ ý phụ hoàng thôi.”

“Nếu huynh làm theo ý phụ hoàng, điều tra các quan lại đó thì có khi còn lập công ấy.”

Nói thế thôi chứ Minh Quang biết thừa không đời nào Ngọc Hùng lại chủ động bán đứng tay chân của mình. Trừ phi hắn bị Gia Huy đe dọa vị trí thái tử đến mức phải cắt bỏ vài tên tham quan.

Sau khi Ngọc Hùng ra về, Minh Quang cũng gỡ nạng gỗ ra đến căn cứ thăm Lê Thắng. Thời gian này Lê Thắng cũng cáo bệnh nằm nhà, Minh Quang hỏi cậu:

“Hay ngươi vào phủ ta đi, tiện cho ta chăm sóc ngươi hơn.”

“Không cần phiền thế đâu ạ. Cốt khí của bảo vệ cũng giúp chữa lành vết thương nhanh hơn. Thần ở đây thì nếu có ai đến thăm cũng tiếp đón họ tốt hơn.”

“Nhưng ta không yên tâm vết thương của ngươi.” Minh Quang bón thuốc cho Lê Thắng nhưng cậu gạt đi.

“Để thần tự uống.” Cậu giơ tay phải lên đang định cầm bát thuốc thì Minh Quang né tay cậu.

“Nào há mồm ra. Nhanh!”- Hắn đút thìa thuốc cho cậu.

Lê Thắng nhăn nhó húp một ngụm rồi bảo:

“Để thần tu luôn một hơi cho xong, thuốc đắng bỏ xừ!”

Minh Quang đành đưa cả bát thuốc lên cho cậu uống rồi cầm khăn lau mấy giọt thuốc rơi ra từ khóe miệng cậu. Mấy ngày mệt mỏi này trông Lê Thắng gầy hẳn đi, nhưng hai quầng thâm mắt đã đỡ hơn trước đây vì cậu được ngủ nhiều hơn.

Lê Thắng uống thuốc xong thì nhìn Minh Quang, không hiểu hắn còn ngồi ở đây làm gì? Minh Quang thì nhìn cậu không chớp mắt, Lê Thắng bị thương vì hắn càng làm hắn áy náy hơn.

“Người chưa về sao?” Lê Thắng hỏi.

“Ngươi cứ ngủ đi? Chốc nữa ta về.” Minh Quang đáp lại

“Người nên về sớm ngủ đi, mấy ngày qua vừa cướp bóc vừa đi phát lương thực rồi còn phải trở về kinh thành ngay nữa. Người cũng mất sức mà.” Lê Thắng muốn đuổi khéo hắn về thì mới ngủ thoải mái được.

“Vậy để ta ngủ ở đây đi.”Minh Quang cởi áo khoác và giày rồi leo lên giường nằm với Lê Thắng.

“Nhưng mà…” Lê Thắng lo lắng có người đến phủ tìm hắn.

“Không sao đâu, nô tài có thể nói là ta đi ngủ sớm nên không tiếp khách. Thời gian này cũng không có ai đến tìm ta.”

Minh Quang chui vào chăn nằm cùng với Lê Thắng. Giường của cậu vốn là giường đơn rộng rãi, hai tên con trai miễn cường nằm lên cũng được, nhưng chăn của cậu thì khá nhỏ, thế nên Minh Quang nằm nghiêng sang ôm lấy cậu để cả hai cùng đắp được.

“Người có bị chật quá thì về đi ạ…” Lê Thắng thấy phiền.

“Ai nói chật chứ. Ngươi có bị chật không? Hay ta xuống đất nằm?”

Lê Thắng giật mình quay sang nhìn hắn:

“Hôm nay người làm sao thế? Uống phải cái gì à?”

Minh Quang buồn cười nhưng đành im lặng ôm cậu ngủ mà không nói thêm lời nào nữa.

—----------------------

Ngọc Hân nghe chị Thanh Hà nói Lê Thắng đã trở về kinh thành nhưng đang bị thương, thế nên cô lén lút trốn về thăm xem cậu bị thương ra sao. Theo thói quen, Hân chỉ gõ cửa ba tiếng rồi đẩy cửa vào:

“Thiếu gia ơi? Ta đến thăm ngài thế nào…”

Đập vào mắt cô là Minh Quang đang cởi áo đắp thuốc cho vết thương của Lê Thắng.

“Thiếu gia???” Hân lo lắng chạy hẳn vào trong phòng.

Minh Quang thấy cô thì giơ chăn lên che chắn cho tấm lưng trần của Lê Thắng.

“Sao thế?” Lê Thắng cũng thản nhiên quay qua nhìn cô “Đã bảo Thanh Hà nói với ngươi là đừng về đây mà?”

“Sao người lại bị thương thế này?”- Hân chạy tới vạch vai áo của Lê Thắng ra xem: Vết thương đã lành lại rồi nhưng nhìn vết sẹo đỏ tím bầm lên trông có vẻ vẫn đau lắm.

“Người không dùng cốt khí sao?” Hân quay sang hỏi Lê Thắng đầy thương xót.

“Ngươi kéo kéo cái gì thế?” Minh Quang gạt tay Hân ra rồi kéo lại áo lên cho Lê Thắng “Nữ nhân kiểu gì mà lại xông vào phòng nam nhân thế này? Không biết ý tứ gì cả?”

“Đây là chủ nhân của tiểu nữ, sao tiểu nữ không được vào? Không vào thì sao hầu hạ?” Hân cãi tay đôi lại với hắn.

“Có ta ở đây rồi không cần đến ngươi nữa! Ra ngoài đi.”

“Thiếu gia, người cần gì thì nói tiểu nữ. Để tiểu nữ nấu cho người ăn.” Hân coi lời Minh Quang nói là không khí nên hắn càng tức giận hơn.

Lê Thắng mặc đồ tử tế rồi quay sang nhìn Hân:

“Ta đã khỏe hơn rồi, vết thương chắc cỡ hai ba tuần là khỏi. Ta có dùng cốt khí để chữa trị. Còn nhớ ta đã dặn ngươi ra ngoài không được tùy tiện để lộ cốt khí không? Ngươi cũng tuyệt đối không được để lộ đâu đấy.”

Hân gật đầu nghe lời cậu, Lê Thắng lại quay sang nói với Minh Quang:

“Người cũng nên về đi, cả tối ở đây rồi, nhỡ có ai đến tìm thì sao?”

Cả tối ở đây? Hân nghe xong thì trừng mắt nhìn sang Minh Quang, thấy thái độ cô như thế nên hắn càng vui vẻ đặt tay lên đùi cậu:

“Vậy ta về trước, tối nay ta lại qua chăm ngươi.”

“Cái gì?” Hân nheo mắt hỏi.

“Không cần đâu ạ.” Lê Thắng từ chối nhưng Minh Quang chỉ xoa xoa đầu hắn rồi vênh mặt với Hân trước khi bỏ đi.

Sau khi Minh Quang đi rồi thì Lê Thắng mới từ từ đi ra bàn ngồi dựa lưng đọc sách. Hân đỡ cậu ra đó rồi bảo:

“Thiếu gia, sao hắn lại ở đây vậy?”

“Hắn gì? Phải gọi là tứ hoàng tử chứ?” Lê Thắng trách.

“Nhưng sao hắn lại ngủ ở đây?”

“Hắn nói muốn chăm ta, ta cản không được.” Lê Thắng nhàn nhạt đáp “Ta cũng kệ hắn thôi.”

Hân không vui chút nào, mặt phụng phịu rót trà cho cậu. Lê Thắng cũng cười bảo cô:

“Ngươi cũng không cần lo cho ta. Ở nhà Công bộ có ổn không?”

“Tiểu nữ và chị Thanh Hà tìm ra chỗ giấu sổ sách rồi. Nhưng chưa dám vào kiểm tra. Cơ mà từ đường của Hoàng đại nhân là nơi được canh giữ cẩn thận nhất trong nhà đấy.”

“Từ đường sao?” Lê Thắng không nghĩ ra lại có người cất sổ sách ở đó.

“Có hai nơi được dùng để giấu đồ: Đó là ở giếng cạn và từ đường. Tiểu nữ đã thử chui xuống giếng cạn rồi nhưng chỉ có một cái hốc giấu tiền thôi. Còn Từ đường lại có tủ cất đồ bên dưới, chị Thanh Hà không dám cậy khóa vì có thể lộ ra vết xước. Hoàng đại nhân còn cho người canh gác ngày đêm nữa.”

“Trước tiên ta sẽ bàn bạc chuyện này với tam hoàng tử, sau đó cho người đến thám thính lấy đồ. Ngươi cũng chuẩn bị rời khỏi Công bộ nếu chúng ta tìm được đồ đi.”

Đúng rồi, nếu cô còn ở Công bộ thì sẽ bị tóm ngay.

“Rời khỏi Công bộ là tiểu nữ có thể về làm cho thiếu gia rồi đúng không?”

“Lúc đó còn tùy sắp xếp của đại nhân. Ngươi cũng mười lăm tuổi rồi, cũng chuẩn bị… làm nhiệm vụ đầu tiên thôi.”

Nhiệm vụ đầu tiên… là giết người. Nhưng không ngờ cô ở đội bảo vệ mà vẫn phải làm nhiệm vụ này. Lê Thắng thấy cô trầm tư thì bảo:

“Lần đầu khó vượt qua, lần sau… ngươi sẽ quen thôi.”

Ai mà lại muốn quen với việc giết người chứ? Nhưng Hân chỉ có thể tự an ủi mình: Cũng chỉ là các nhân vật tưởng tượng trong truyện thôi. Hân à, phải luôn nhớ rằng mày là nhân viên văn phòng bị lạc vào thế giới tưởng tượng. Những chuyện này đều không có thật. Nếu có bị giết thì cũng coi như tỉnh giấc mộng thôi.