Ngày hôm sau, Hân đợi buổi tối khi mọi người đi ngủ rồi thì ôm một gói tiền nhỏ mang theo bên người rồi trèo xuống cái giếng phía sau nhà. Vừa đi cô vừa ngó nghiêng xem có ai đi theo mình không, nhưng cũng chẳng cần đề phòng quá làm gì. Dù sao cũng chỉ là một nô tì đi giấu tiền thôi mà.
Giếng cạn vừa bẩn vừa nhiều rêu mốc, nhưng Hân cũng nhanh chóng tìm ra một cái hốc ở bên trên tường: vừa vặn khoảng 4 viên gạch để cất đồ. Nhưng nhìn đống bụi bẩn ở đây thì chắc cũng lâu rồi chẳng ai trèo xuống giấu đồ nữa.
Hân đem túi tiền nhét vào đó xong trèo lên, vừa đi vừa lén lút nhìn xung quanh: trông có vẻ như có người theo dõi cô ấy, nhưng cứ giả vờ không biết đã.
“Em không quan sát xem là ai theo em hả?” Thanh Hà hỏi
“Nếu là Lưu Vĩ hoặc các bảo vệ khác trong nhà, họ sẽ không động vào tiền của em đâu, chỉ là muốn biết em làm gì thôi. Còn nếu là người làm thì khoản tiền đó sẽ mất ngay!”
“Vậy ngày mai em lại quay lại giếng cạn kiểm tra xem” Hà nghĩ ngợi ”Còn chị sẽ nghĩ cách lẻn vào Từ đường”
“Chị lẻn vào đó còn nguy hiểm hơn” Hân và Hà vừa tập các động tác vừa nói chuyện với nhau
“Phải chắc chắn là tài liệu ở trong đó thì chúng ta mới báo cáo được.”
“Cũng không cần phải ngay ngày mai, dù sao Thiếu gia với Minh Quang cũng sắp ra khỏi kinh thành rồi.”
“Sao lại gọi là Minh Quang? Phải là điện hạ chứ”
“Xì!” Hân bĩu môi
“Đúng là lời đồn rằng em theo đuổi thiếu gia Lê Thắng là thật nhỉ?”
“Đúng rồi! Nên em không thích Minh Quang chút nào! Toàn sai Thiếu gia đi xa thôi”
“Minh Quang điện hạ!” Thanh Hà vẫn chỉnh lại cô bé ”Đó là công việc mà, dù em ghét điện hạ thì cũng phải ngoan ngoãn gọi ngài ấy là điện hạ biết chưa? Chúng ta đâu thể làm việc mà mình thích được. Mà chúng ta cần phải làm việc mình cần làm.”
Ngọc Hân không muốn đáp rằng: cô làm việc cần làm ở thế giới thật là quá đủ rồi, giờ làm theo ý mình ở thế giới này thì vui hơn nhiều. Nhưng mà cũng chỉ có thể ở trước mặt Thanh Hà mà thể hiện ra thế này thôi.
“Ngày mai, điện hạ sẽ giả vờ ngã gãy chân” Thanh Hà nói nhỏ ”Công bộ bận rộn cho chuyện cứu trợ cùng các Thái úy cũng sẽ không về sớm được. Chi bằng ta đi do thám trước rồi báo tin sau.”
Hai chị em nhìn nhau, thống nhất sẽ cùng hành động như vậy.
-----------------
Sau khi Ngọc Hân xuống giếng kiểm tra, phát hiện được túi tiền vẫn còn nguyên, nhưng viên đá nhỏ cô để chặn bên ngoài đã bị rơi xuống đất - chứng tỏ có người thực sự xuống kiểm tra dưới giếng. Cùng lúc đó Thanh Hà cũng lẻn vào Từ đường, tìm được một tủ để đồ nhưng không tiện cậy khóa.
“Đợi khi bọn họ đi cứu trợ về thì chúng ta sẽ hành động” Thanh Hà nhắn cho Hân để báo tin về tổ chức.
Ngày hôm đó, Lê Thắng cùng với đội thị vệ đi theo quân của Thái úy Lê Trung Hiếu vận chuyển cứu trợ lương thực ra khỏi thành. Chỉ trong vòng hai ngày tới bọn họ sẽ đến nơi. Minh Quang từ trước đó đã giả vờ bị ngã ngựa gãy chân, nằm tĩnh dưỡng trong phủ. Trước đây Minh Quang vẫn luôn giả vờ mình kém hơn Ngọc Hùng, lại hay ghen tị so bì với hắn. Ngọc Hùng ngoài mặt không chấp Minh Quang, nhưng luôn thi đấu hết sức, tới khi Minh Quang bại dưới tay mình thì Ngọc Hùng thỏa mãn lắm. Lần này họ đua ngựa, Minh Quang không những đấu thua mà còn bị ngã gãy chân, Ngọc Hùng cho người mang thuốc bổ tới hỏi thăm nhưng Minh Quang kiếm cớ giận dỗi không tiếp đón. Trò giận dỗi này Ngọc Hùng quá quen rồi nên từ đó cũng không tới phủ của cậu nữa. Thuận tiện cho Minh Quang lén ra khỏi kinh thành.
Theo kế hoạch của họ thì Lê Thắng sẽ thông báo tình trạng của đội quân, cũng như kế hoạch đánh úp. Bản thân cậu cũng sẽ giả vờ bị thương để chứng tỏ mình không có cốt khí. Ban đêm khi mọi người đã ngủ hết, Lê Thắng bí mật ra phía xe chở lương thực phá khớp nối bánh xe. Như vậy bọn họ vẫn có thể di chuyển trên đường bằng phẳng, nhưng tới khi lên núi sẽ bị hỏng. Lúc này đoàn quân phải dừng lại sửa xe hoặc bốc vác lương thực bằng tay. Khi này Minh Quang cho người xuống cướp phá là được.
Số lương thực này cũng đã được Lê Thắng kiểm kê tính toán: Chỉ có gần hai nghìn lương thực gạo, khoai trong khi con số mà hoàng thượng ban xuống là gấp đôi. Sau khi Minh Quang cướp lương thực đem chia cho dân chúng - họ sẽ rải tờ rơi nói rằng nạn dân hơn năm nghìn người đổ về phía tây, triều đình cứu trợ chỉ có hai nghìn lương thực, này là muốn dân chúng đánh nhau tranh ăn à?
Sáng hôm sau trời đổ mưa, đoàn quân đi lên núi thì bánh xe bị hỏng theo đúng dự liệu.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Quân lính hỏi Thái úy.
Lê Thắng cùng các thị vệ khác lần này đi cùng coi như là trợ giúp cùng học hỏi kinh nghiệm, cũng không đưa ra ý kiến gì mà chỉ trông chờ vào vị tướng chỉ đạo. Nhưng ông ta còn rối hơn binh lính: trời mưa thế này mà phải bốc vác lương thực thì khổ lắm.
“Trước tiên che đậy lương thực đã đừng để bị hỏng. Sau đó tìm cách sửa bánh xe đi. Không là tới tối cũng không đến nơi được đâu.”
Mọi người lục tục đi tìm cách sửa bánh xe. Minh Quang cùng đội cướp đến nơi vào vị trí cố định thì bắt đầu tấn công. Hàng loạt mũi tên bay xuống dưới bất thình lình khiến đội quân chưa kịp chuẩn bị trước trở nên hoảng loạn. Toán cướp ùa xuống đẩy lui đội quân rồi cướp lấy lương thực. Rất nhanh thôi họ đã thay thế khớp nối khác rồi đẩy xe lương thực bỏ chạy. Tướng quân thấy thế thì tức giận hét:
“Chúng đang cướp lương thực kìa! Đuổi theo chúng!”
Lê Thắng cùng mọi người đều tấn công lên. Tuy cậu tỏ vẻ chém rất mạnh nhưng đều dùng cốt khí bảo vệ đồng đội. Minh Quang đã căn dặn mọi người rằng: để hắn tấn công Lê Thắng, hắn không yên tâm để người khác tấn công cậu. Do đó mọi người đều bỏ qua Lê Thắng mà tấn công binh linh khác. Lúc này Minh Quang định nhảy tới tấn công cậu cho có lệ thì tên tướng quân kia nhảy ra:
“Ngươi!” Hắn chỉ vào mặt Minh Quang “Ngươi là tên cầm đầu! Bắt hắn!”
Tướng quân chỉ vào Minh Quang ra hiệu cho mọi người. Hóa ra tên này cũng không phải kẻ ngu, hắn bỏ chạy ra ngoài quan sát thấy Minh Quang đánh mạnh nhất, còn ra hiệu tay cho mọi người tấn công hoặc lùi lại để cướp lương thực.
Binh lính xung quanh bắt đầu xông lên tấn công Minh Quang. Dù họ đã chuẩn bị hai người bảo vệ đi cùng để bảo vệ Minh Quang rồi, nhưng Lê Thắng vẫn lo lắng hắn có thể bị thương. Sau khi năm xe chở lương thực đã bị đẩy đi hết, đồng đội thổi còi báo hiệu cho Minh Quang bên dưới. Hắn chỉ tay ra hiệu cho mọi người rút lui. Nhưng lúc này quân đội không còn để ý đến lương thực nữa mà muốn bắt cho được tên cướp cầm đầu. Một người bảo vệ của Minh Quang đã bị chém, người còn lại cố tiếp cận hắn mà không được. Minh Quang bị bao vây trong vòng tròn, hắn nghĩ: Đã thế thì chém luôn tên tướng này đi, không có chủ tướng thì họ cũng không hăng lên được đâu. Minh Quang tung người lên chém xuống tướng quân, xung quanh thì giơ cao lưỡi mác để tấn công hắn. Bỗng lúc này Lê Thắng xoay người lên che cho tướng quân, Minh Quang bất ngờ nhưng không kịp rút kiếm lại nên hắn chém thẳng xuống bả vai của Lê Thắng.
“Hự…” Lê Thắng nén đau lại, tay cậu nắm lấy tay cầm kiếm của Minh Quang, phát ra cốt khí hoa trạng nguyên màu đỏ bao bọc bảo vệ hắn. Bông hoa tung nở hất hết mọi người xung quanh ra phía xa – kể cả Lê Thắng.
Minh Quang định túm lấy cậu nhưng những người khác đã chạy lên kéo hắn đi.
Lê Thắng và các binh sĩ bị thương được đưa tới tri phủ Thuận Châu, tướng quân đặc biệt yêu cầu thái y chữa trị cho Lê Thắng trước vì cậu đỡ kiếm cho hắn. Vai của Lê thắng bị chém nứt xương vai, cậu được băng bó bôi thuốc và cho nẹp cố định rồi nằm yên trong phòng. Phía bên ngoài ai cũng nhốn nháo hỗ trợ chữa trị binh lính bị thương. Tới nửa đêm khi Lê Thắng còn đang mơ màng lên cơn sốt thì cậu thấy có người ở bên lau mồ hôi và đút mấy hớp nước mát cho cậu.
“Tam hoàng tử…”- Lê Thắng gọi hắn.
“Ngươi ngủ tiếp đi.” – Minh Quang mặc đồ đen, khăn bịt mặt được tháo ra để dưới cổ hắn.
Phòng ngủ không được thắp đèn, chỉ có ánh sáng leo lét hắt lên từ dưới sân nơi đang chăm sóc các binh sĩ bị thương nhẹ.
“Người còn dám vào đây?”- Lê Thắng gần như đã tỉnh hẳn. Vết thương trên vai đã bớt xót nhưng bù lại là cảm giác nhức ê ẩm từ thuốc lá đắp lên.
“Bọn họ lúc này đang đông đúc nhốn nháo nên ta lẻn vào. Sao ngươi lại nhảy lên đỡ cho hắn?”
Lê Thắng nhớ lại tình hình lúc đó:
“Đằng sau và xung quanh người nhiều binh lính như thế, không dùng cốt khí không phá vòng vây được. Mà nếu ta ở phía sau tướng quân dùng cốt khí thì sẽ lộ. Chỉ đành nhảy lên thôi.”
“Vậy thì để ta chém hắn đã rồi ngươi hẵng nhảy lên.”- Minh Quang vừa trách móc nhưng vẫn thay khăn đắp trán cho cậu.
“Đâu có kịp chứ!”- Lê Thắng cười.
Bên ngoài trời vẫn tí tách mưa, Minh Quang thấy cậu lại thiu thiu ngủ tiếp thì yên lặng ở bên cạnh lau mồ hôi cho cậu. Tới khi trời gần sáng hắn mới nhét cho cậu thêm một viên thuốc hạ sốt rồi mới bỏ đi.