Chương 9: Tìm ra mật thất

Trong cung, Lê Thắng cùng Minh Quang luyện tập cùng các binh sĩ khác và thái tử. Hôm nay là ngày cuối cùng luyện tập trước khi cậu cùng quân viện trợ của thái úy mang lương thực đi cứu viện cho người dân. Lê Thắng vẫn luôn tỏ ra không thân thiết với bất cứ vị hoàng tử nào, Minh Quang cũng làm như không thân cận với cậu. Nhưng hôm nay Minh Quang cảm thấy thái tử đặc biệt chú ý đến Lê Thắng. Thực ra nếu hắn không chú ý đến cậu ấy thì sao biết là thái tử cũng chú ý cậu được? Thái tử Trần Ngọc Hùng cũng không che giấu sự tò mò của mình nên đã đi thẳng đến chỗ Lê Thắng.

“Hôm nay ngươi đấu tập cùng ta đi.” Ngọc Hùng nói với cậu.

“Thần sao?”

Bởi vì ngày thường Lê Thắng luôn chỉ đứng thứ ba trong đội ngũ thị vệ giỏi nhất, do đó Ngọc Hùng không tập với cậu mà chỉ tập với hạng nhất và hạng hai. Nhưng giờ hắn lại chủ động ra hỏi cậu tập cùng?

“Không muốn sao?”

“Thần sao có thể từ chối thái tử chứ?” Lê Thắng thi lễ rồi đi cùng hắn ra sân tập ở bên trái, Minh Quang ở phía sau quan sát hai người.

Trên sân tập, Ngọc Hùng và Lê Thắng đứng vào vị trí tấn công, giơ kiếm gỗ về phía đối phương. Lê Thắng còn đang chuẩn bị trong đầu những động tác, chiêu thức mà “hạng ba” thường tập mỗi ngày. Như lúc cậu để thua hai người hạng đầu vậy. Nhưng Ngọc Hùng đã tấn công rất nhanh khiến cậu không kịp suy nghĩ. Kiếm gỗ thôi nhưng hắn vẫn đánh rất mạnh, Lê Thắng nhất thời không đỡ được liền bị đẩy ngã về phía sau.

“Ta không làm ngươi bị thương chứ?” Ngọc Hùng giơ tay ra cho cậu nắm lấy, Lê Thắng nắm tay hắn để được kéo lên.

“Không sao ạ, chỉ là kiếm gỗ thôi sao có thể làm thần bị thương được.”

“Vậy chúng ta tập tiếp chứ?”

“Được ạ.” Lê Thắng vẫn lễ phép đáp.

“Ngươi di chuyển chậm quá, đừng chỉ chú ý phòng bị những chỗ hiểm. Kẻ địch sẽ giả vờ tấn công ngươi ở chỗ trên mặt, rồi nhanh chóng đánh vào ngực, tim, lườn…”

Ngọc Hùng chọc vào hông trái Lê Thắng một cái, rồi lại lùi về sau làm động tác chuẩn bị:

“Nào, làm lại!”

Lê Thắng gật đầu, đứng vào tư thế tấn công Ngọc Hùng:

“Phải để thái tử đích thân dạy, thần thật hổ thẹn.”

“Tập mãi với hai người kia cũng chán, nếu huấn luyện ngươi giỏi lên thì ta càng có thêm thân tín đắc lực chứ sao.”

Ngọc Hùng vừa cười vừa tập luyện cùng Lê Thắng, nhưng hắn bỗng nói:

“Cơ mà, dù ngươi tấn công không giỏi, phòng bị cũng không xuất sắc, mà gương mặt ngươi vẫn tràn ngập vẻ tự tin nhỉ?”

“Sao cơ ạ?” Lê Thắng chưa hiểu ý của hắn.

“Như thể ngươi chỉ cần tập luyện và thi đấu sao cho vừa vặn ở hạng ba vậy. Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức để được thăng hạng. Nhưng ngươi có vẻ tập luyện vẫn nhẹ nhàng lắm.”

“Thần vẫn cố hết sức…”

Lê Thắng nói chưa dứt câu thì bị Ngọc Hùng gạt chân ngã rầm ra sàn. Hắn giơ kiếm về phía cậu:

“Đứng dậy và đấu với ta cho tử tế. Ta muốn biết năng lực thực sự của ngươi.”

Lê Thắng từ từ đứng dậy, trong lòng có chút rối: Sao tự dưng hắn lại nghi ngờ cậu nhỉ? Biểu hiện của cậu vẫn bình thường mà? Bình thường mà lại là bất thường trong lòng hắn sao? Lần này cậu né đòn của Ngọc Hùng tốt hơn, tấn công lại hắn vài lần. Ngọc Hùng như con rắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt, lúc thấy cậu né được đòn lùi ra xa thì hắn còn cười khẩy.

“Ta sẽ tấn công mạnh đấy, nên đừng có giả vờ.” Ngọc Hùng bắt đầu xoay người nhảy lên cao, vung kiếm xuống tấn công Lê Thắng.

Lê Thắng biết không thể cứ né mãi nên đành lách người qua một bên rồi vung chân đá Ngọc Hùng, bọn họ bắt đầu đấu thật sự. Lê Thắng còn đang nghĩ không biết có nên tẩn Ngọc Hùng một trận không, nhưng xung quanh mọi người bu đến xem khá đông. Ai cũng tò mò vì sao Ngọc Hùng lại muốn tập với Lê Thắng. Mà kỳ lạ là lúc đầu Lê Thắng còn thua, nhưng tới trận thứ tư này thì cậu đã đấu tay ngang với Lê Thắng rồi.

“Sao hắn mạnh lên nhanh vậy chứ?” Mọi người hỏi nhau.

Minh Quang quan sát từ đằng xa, lo lắng rằng Lê Thắng sẽ bị lộ mất. Quả nhiên đến phút cuối, Ngọc Hùng và Lê Thắng vốn đang đấu bằng kiếm gỗ, từ ống tay áo Ngọc Hùng tung ra ba chiếc phi tiêu bằng kim loại. Ám khí tung ra bất ngờ khiến Lê Thắng giật mình tung cốt khí ra bảo vệ theo bản năng. Nhưng cậu cũng nhớ ra mình đang ở trong cung liền thu ám khí lại dẫn đến bị một chiếc phi tiêu ghim vào tay.

“Ấy, ngươi bị thương sao? Ta không cố ý đâu.” Ngọc Hùng buông kiếm gỗ xuống, mặt hớt hải chạy đến xem vết thương của Lê Thắng.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ.” Lê Thắng gạt tay hắn ra, nhưng Ngọc Hùng vẫn nắm lấy tay Lê Thắng kéo đi.

“Đi kiểm tra vết thương thôi. Chắc dây buộc phi tiêu của ta bị hỏng rồi. Mới vung tay tí thế đã bắn ra rồi.”

“Thần tự đi kiểm tra được ạ.” Lê Thắng vẫn cố gạt tay Ngọc Hùng ra.

“Ta thấy có lỗi với ngươi lắm, để ta đưa ngươi đi.”

“Ôi trời hoàng huynh, huynh lôi lôi kéo kéo cậu ta thế người ngoài nhìn vào tưởng hai người có chuyện ám muội đấy.”

Tứ hoàng tử Gia Huy đứng trên sân nói với Ngọc Hùng, Lê Thắng đảo mắt nhìn xung quanh thấy Minh Quang đang ở một góc lo lắng cho mình, cậu khẽ lắc đầu ra hiệu với hắn. Minh Quang cảm thấy bực mình hết sức, muốn chạy ra bảo vệ Lê Thắng cũng không được. Lúc nào bọn họ cũng phải giấu mối quan hệ thế này.

“Ta vô tình làm hắn bị thương, phải đưa hắn đi kiểm tra chứ sao.”

“Vết thương có tí thế kia á? Đâu cần phải lo lắng đến mức đấy?” Gia Huy liếc mắt nhìn vết thương của Lê Thắng rồi bĩu môi “Ngươi bị thương nặng lắm hả?”

“Thần tự đi được ạ.”- Lê Thắng gạt tay Ngọc Hùng ra rồi bước đi.

Ngọc Hùng không giữ Lê Thắng nữa nhưng vẫn đi bên cạnh hắn, Gia Huy cũng không bỏ qua mà đi theo sau họ.

“Sao ta cảm giác ngươi có thể tránh được phi tiêu đó mà lại cố tình để bị thương thế nhỉ?”

“Ám khi tung ra bất ngờ quá nên thần không kịp tránh.”

“Ta lờ mờ thấy bao quanh ngươi có cốt khí màu đỏ thì phải?”

Lê Thắng đứng khựng lại quay sang nhìn hắn:

“Thần làm sao mà có cốt khí được chứ? Thái tử nhìn nhầm rồi.”

“Ừm… Chắc là ta nhầm. Chứ nếu là người có cốt khí thành hình thì bắt buộc phải báo cáo với quan lại, sung làm thị vệ và hầu cận của hoàng thượng. Ngay cả thái tử hay hoàng tử, quan lại quý tộc cũng không được giữ làm người của mình.”

“Tiếc là thần không có vinh hạnh đó.” Lê Thắng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Gia Huy ở phía sau nghe rất rõ ràng rồi chuồn về báo tin cho Minh Quang.

“Sao tự dưng hắn lại nghi ngờ Lê Thắng có cốt khí chứ?” Minh Quang day trán.

“Hắn nói nhìn thấy Lê Thắng có cốt khí màu đỏ, có phải là biết được cốt khí hoa trạng nguyên của cậu ấy rồi không?” Gia Huy hỏi anh trai ”Người bình thường chỉ có cốt khí màu trắng như khói mờ bao phủ thôi”

“Nếu đã biết chắc chắn thì sẽ không thử như thế này đâu.”

“Không, đệ nghĩ là thái tử đã biết chắc Lê Thắng có cốt khí thành hình, chỉ là nếu cậu ta mạnh và nghe lời thì thái tử sẽ thu nạp cập ta về phe mình. Còn nếu cậu ta chỉ tầm tầm không giỏi, hoặc không nghe lời thì thái tử sẽ báo tin cho hoàng thượng để được thưởng.”

“Hắn sẽ không đời nào báo tin cho hoàng thượng đâu.”

Tất cả người giỏi nhất, mạnh nhất đều phải phục vụ cho hoàng thượng. Đó là lý do những người sở hữu cốt khí thành hình siêu mạnh đó được săn lùng bởi giới quý tộc. Mục đích để bảo vệ bản thân, để chiến đấu hay để khoe mẽ đều có. Hiện tại bản thân Minh Quang cũng là người có cốt khí Giáng Long, cùng với Lê Thắng và Thanh Hằng, phe họ đang có ba người. Hoàng thượng cũng chỉ có năm người sở hữu cốt khí thành hình thôi. Phía thái tử không biết sở hữu bao nhiêu nhân tài rồi, nhưng hắn để ý đến Lê Thắng rồi thì giờ sẽ phiền đây.

“Chỉ còn cách bảo Lê Thắng để bản thân bị thương, khiến thái tử tin rằng cậu ấy không có cốt khí thành hình thì mới được.”

Để cho Lê Thắng bị thương sao? Lúc nãy cậu ấy đã bị thương rồi đấy thôi? Cách này Minh Quang không đồng tình chút nào.

“Hắn biết rõ Lê Thắng có cốt khí bảo vệ rồi, thế nên mới ra ám khí để ép cậu ấy lộ ra. Còn tia màu đỏ đó… lúc nãy quan sát ở xa ta cũng thấy có chút màu. Lê Thắng lộ rồi, không giấu được.”

“Vậy phải làm thế nào?” Gia Huy thở dài.

“Thà là để Lê Thắng trà trộn vào băng đảng của Ngọc Hùng nằm vùng vậy, còn hơn cương lên từ chối hắn thì cậu ấy sẽ bị nhốt vào cung hầu hoàng thượng đấy.”

“Chúng ta cứ từ từ đã” Lê Thắng trấn an 2 người họ ”Trước mắt thái tử chỉ đang thăm dò thần thôi, hắn sẽ không làm gi quá đáng đâu. Ngày kia là thần theo thái úy đi cứu trợ rồi, ngài nên chuẩn bị kế hoạch của mình đi.”

—--------

Hoàng Lưu Vĩ đang ngồi đánh bài ở trong sòng bạc, xung quanh cậu ta là các công tử thiếu gia khác đang đặt cược, cổ vũ hò hét nhau. Người đàn ông xóc đĩa liên hồi rồi đặt xuống bàn:

“Các công tử chọn đi: Chẵn hay lẻ?”

“Chẵn!” Lưu Vĩ đặt tiền xuống.

“Lẻ.” Người khác đặt tiền xuống ô bên cạnh.

Cứ như thế tiền tiêu vặt của Hoàng Lưu Vĩ đã vơi đi hơn nửa.

“Thiếu gia!!!” Hân hớt hải chạy vào sòng bài gọi hắn “Đại nhân hôm nay được về sớm có thể sẽ đi ngang qua trường của ngài đấy.”

“Ngươi có chắc không?” Lưu Vĩ lo lắng hỏi.

“Ngài ấy chắc chắn đi qua, có vào không thì không biết. Nhưng ngài định mạo hiểm sao? Về đi ngay!”

Lưu Vĩ vừa thua xong, hắn không muốn tay trắng ra về, Hân liền nói nhỏ vào tai hắn:

“Thiếu gia à, ngài còn ở đây thì còn mất thêm tiền, rồi nhỡ đại nhân biết ngài đi đánh bài thì sẽ cắt tiền tiêu vặt của ngài đó! Bây giờ ngài về lớp trước, vừa giữ được tiền vừa không bị đại nhân phát hiện!”

Lưu Vĩ nghe thấy có lý, liền đứng dậy bảo đám bạn là có bố mình đang tìm nên về trước, cũng không sợ bị nói là thua hết tiền nên kiếm cớ về. Khi hắn vừa ngồi trong lớp được mấy phút thì đúng là Công bộ đại nhân đi ngang qua lớp học thật, Lưu Vĩ sợ hãi đọc qua sách vở, hỏi bạn bè xem hôm nay thầy dạy gì. Nhưng cha hắn chỉ chào hỏi các giáo viên khác rồi nhìn qua hắn gật gù hài lòng, sau đó về nhà.

Tối hôm đó lúc Hân mang đồ ăn lên, Lưu Vĩ rất hài lòng đưa thêm tiền cho cô. Hân vui vẻ đếm tiền rồi hỏi hắn:

“À thiếu gia à… tiểu nữ muốn hỏi… Thiếu gia có biết chỗ nào trong gia phủ kín đáo… để cất tiền không?”

Giọng của Hân thầm thì rất khẽ, Lưu Vĩ cũng tò mò nhìn cô:

“Sao thế? Ngươi muốn giấu tiền? Không gửi về quê cho em trai sao?”

“Tiểu nữ…” Hân vẫn phải diễn bộ khó xử “Tiểu nữ vẫn gửi tiền về cho em trai. Nhưng thiếu gia có cho tiểu nữ thêm tiền, rồi tiền đi làm hộ mọi người nữa. Khoản tiền thừa này tiểu nữ muốn cất riêng. Nhưng mà cất ở đây… cũng hơi sợ… Mọi người đều biết tiểu nữ có khoản tiền dư dả ra ấy… Nhỡ đâu mất mất…”

“Ngươi ở cùng phòng với Thanh Hà mà, ngươi không tin tưởng cô ấy sao?”

“Không, chị Thanh Hà thì không lo!” Hanna nói ngay “Nếu tiểu nữ mà mất tiền thì chị ấy sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Nhưng còn những người khác thì sao? Tiểu nữ… Vẫn là muốn cẩn thận một chút…”

Hoàng Lưu Vĩ nghe cô ấy nói thì cũng có lý. Để tiền chỗ phòng của hầu gái thì dễ mất, phòng của hắn thì… chỉ sợ Hân càng không tin tưởng, hắn vừa đánh bạc thua hôm nay xong. Còn cất ở chỗ khác thì…

“Như thế này đi: Có hai chỗ cho ngươi chọn. Ta cũng không biết là ngươi giấu tiền chỗ nào. Như thế mà có mất thì là do ngươi không cẩn thận chứ không phải do ta.”

Đây rồi! Hân nghĩ thầm: Đến lúc hỏi chỗ bí mật của phủ Công bộ rồi.

“Ở ngoài sân sau có một cái giếng cạn, ngươi bọc tiền lại rồi giấu ở dưới đó. Hồi bé ta thấy có người leo lên khỏi giếng cạn cầm theo một gói đồ gì đó. Sau khi ta nói cha ta thì mọi người xuống đó kiểm tra chẳng thấy gì nữa cả. Sau đó có vài lần ta ngó vào nhưng chẳng ai giấu đồ ở đó nữa. Ngươi tới đó giấu cũng được.”

Giếng cạn sao… Hân vừa nghĩ vừa gật đầu.

“Chỗ thứ hai là… hờm…” Hoàng Lưu Vĩ đắn đo “Chỗ này thì là… từ đường của nhà ta.”

Từ đường?... Hanna cũng ngơ ra: Nhân vật trong truyện mà cũng có tổ tiên để thờ cúng sao?

“Chỗ đó ít người vào lắm. Chỉ có cha ta là đích thân vào lau dọn thắp hương thôi. Cho đến ngày giỗ thì cả nhà ta mới vào.”

“Từ đường của nhà ngài thì sao tiểu nữ dám vào chứ…”

“Nhưng chỗ đó ít người đến. Có lần ta đến đó nghịch, phát hiện có một viên gạch hỏng trong đó, đang định giấu đồ chơi vào bên trong thì cha ta đến mắng. Từ đó không cho ai vào đó nữa.”

“Cơ mà… từ đường không cho ai vào… Tiểu nữ cũng làm gì có khóa để vào trong chứ?”

“Ừ nhỉ… Từ đường còn có bảo vệ đứng ngoài nữa. Thế ngươi chịu khó trèo xuống giếng cạn đi vậy.” Lưu Vĩ phẩy tay.

“Nhưng tiểu nữ thân gái… trèo xuống đó nguy hiểm lắm…”

“Ngoài hai chỗ này ra, ta chả biết chỗ nào kín kín cả. Ở đâu cũng có người đến ở hay làm việc hết. Có đúng hai chỗ này thôi. Ngươi giấu thì giấu, không thì cứ gửi về cho chú ngươi ý.”

Hân vâng vâng dạ dạ với Lưu Vĩ rồi ra ngoài. Cô nói chuyện này với Thanh Hà, tạm thời Hân sẽ mang chút tiền xuống giếng cạn để kiểm tra nơi đó có thể giấu tiền được không. Còn Thanh Hà thì thám thính từ đường. Dù sao nếu có bảo vệ canh gác thì cũng có thể ban đêm sẽ được bảo vệ cẩn thận hơn. Do đó đột nhập vào ban đêm mà không có chuẩn bị thì thật nguy hiểm.

“Dù sao thì thiếu gia và tứ hoàng tử ra khỏi kinh thành rồi. Chúng ta tự ý hành động mà có sơ sót sẽ ảnh hưởng đến họ.” Thanh Hà dặn dò cô.

“Em cũng nghĩ để từ từ hẵng đột nhập từ đường. Hoàng Lưu Vĩ vừa kể với em chuyện này mà hôm sau có trộm ngay thì em chết là cái chắc.”