Chương 13: Trần Gia Huy

Sau khi Hân bàn bạc với Minh Quang xong, cô chạy đi tìm Thanh Hà để báo tin rằng 2 chị em phải câu kéo thời gian ở sân trước lâu nhất có thể. Còn Minh Quang đi thay đồ đột nhập vào từ đường của Tư đồ Hoàng Dũng, Thanh Hằng cũng xin phép lui xuống rồi nhanh chóng chuẩn bị một thân đồ màu đen và bịt mặt để xông vào bữa tiệc. Nhưng trong lúc đó, Không ai ngờ được rằng có vị khách bất ngờ đến: đó là hoàng thượng. Hoàng thượng mặc đồ thương nhân không trống không kèn ghé thăm. Tư đồ Hoàng Dũng cùng các vị quan khách tim muốn rớt ra ngoài - Mà Hân với Thanh Hà thì cũng sợ không kém, cả 2 cùng quỳ xuống cúi chào rồi nhìn nhau: đi báo tin cho Minh Quang với Thanh Hằng kiểu gì giờ?

“Đi xuống bảo nhà bếp mang rau xào các thứ lên thôi, thịt thà mau để lại. Đồ ngon quý hiếm cất lại ngay!!!” Tư đồ túm lấy Thanh Hà nói nhanh. Chị ấy bị ông dọa sợ theo rồi chạy nhanh xuống bếp.

“Hoàng thượng đến!” Thanh Hà cố tình hét to cho mọi người nghe “Mau cất hết đồ quý đi, chỉ mang rau và đồ chay ra thôi.”

Thanh Hà nói xong chạy ra phía sau tìm Minh Quang, nhưng lúc này hắn đã đi về phía từ đường mất rồi. Cô lo lắng bê đồ ăn lên phía trên. Lúc này mọi người đã thay đổi chỗ ngồi, để hoàng thượng ngồi trên cao nhất, các hoàng tử và Hoàng đại nhân cùng Hoàng Lưu Vĩ ngồi bên dưới. Hân thấy không khí căng thẳng như vậy thì cũng căng thẳng theo, lấm lét mang đồ ăn để bên bàn cho hoàng thượng.

“Sinh nhật của Lưu Vĩ công tử, sao không làm chút đồ ăn đặc sản để mọi người cùng vui?” Hoàng thượng nhìn đồ ăn đạm bạc mà bật cười.

Cái đám quan lại này, mời tất cả quan lại cùng hoàng tử đến mà cho họ ăn thế này sao? Chắc là mình đến sớm quá rồi, để họ kịp cất sơn hào hải vị đi.

“Đang nạn hạn hán, thần cũng không dám tổ chức linh đình lãng phí. Chỉ muốn tổ chức cho con trai một bữa tiệc sinh nhật nhỏ thôi ạ.”

Nhỏ? Tất cả mọi người nghe xong đều giật mình: Trừ thịt rượu ra thì nhạc cũng đàn rồi, vũ công cũng múa rồi, còn thiếu pháo hoa nữa thôi. Tiệc sinh nhật này mà nhỏ gì chứ?

“Chỗ ngồi cạnh Gia Huy là ai thế?”

“Là chỗ của Tam huynh ạ” Gia Huy đáp.

“Minh Quang vẫn chưa hồi phục hẳn mà cũng đến sao? Xem ra chỗ này vui thật ấy nhỉ?”

Mọi người im lặng không biết nói gì chỉ biết nhìn nhau, Hoàng thượng chỉ tay:

“Nào? Không tiếp tục đàn hát đi? Ta đến dự sinh nhật, không phải để làm các khanh thấy khó xử đâu.”

Hoàng đại nhân nhìn sang bên các vũ công cùng đoàn nhạc, mọi người tiếp tục đánh đàn ca hát, các vũ công đang ngồi tiếp rượu cũng đứng lên ra sân nhảy múa.

“Có báo cho Hằng được không?” Hân hỏi Thanh Hà

Giờ mà làm loạn ở chỗ có hoàng thượng thì chết chắc, chưa kể nhỡ đâu còn một đống ám vệ bên ngoài đang bảo vệ hoàng thượng?

“Không kịp rồi…” Thanh Hà nói “Con bé sẽ tấn công trước khi Tam hoàng tử đột nhập từ đường, như thế thì lính canh mới được gọi ra để hộ giá.”

“Chúng ta phải kéo dài thời gian như thế nào đây?” Hân rối trí.

“Quậy tung lên!” Thanh Hà nói “Lộ thì chuồn khỏi đây chứ sao. Tam hoàng tử lấy được sổ cái thì chúng ta cũng chẳng cần ở đây nữa.”

Nghe như kiểu đằng nào cũng nghỉ việc thì chơi tới bến ở công ty cũ vậy… Hân gật đầu quyết tâm với Thanh Hà. Đúng lúc này có phi tiêu phóng đến tấn công hoàng thượng. Không biết do bị run tay hay cố tình mà Hằng chỉ phi tiêu vào tấm bình phong phía sau. Mọi người bắt đầu la hét:

“Có thích khách!!! Có thích khách!!!”

Nhạc công vũ công bỏ của chạy lấy người, các quan thì sợ hãi nhìn xung quanh. Ngọc Hùng và Gia Huy lập tức chạy đến chỗ hoàng thượng rút kiếm bảo vệ. Từ phía sau nhà, binh lính của Tư đồ Hoàng đã rầm rập chạy đến bảo vệ, hai người thị vệ của hoàng thượng cũng nhảy lên phía trên bảo vệ. Từ tay của hai người này, Hân nhìn thấy cốt khí: Đây là ám vệ của Hoàng thượng!

“Thiếu gia!!! Người đâu rồi???” Hân bỗng hét lên chạy ra sân, trông thì như cô đang tìm Hoàng Lưu Vĩ, nhưng thực tế cô đang tìm xem Thanh Hằng ở đâu.

Thanh Hà không hiểu Hân muốn làm gì nhưng vì phối hợp nên cũng chạy ra:

“Thiếu gia, Thiếu gia Lưu Vĩ!!!”

Hằng nấp trên mái nhà đặt bẫy bắn tên xuống từ các hướng khác nhau, dọa rồ mọi người rằng sát thủ đi rất đông – nhưng thực tế chỉ có mình cô. Cô thấy hai người họ gọi tên Hoàng Lưu Vĩ: vậy là muốn cô tấn công hắn sao? Không tấn công hoàng thượng nữa à? Nếu cô tấn công Hoàng thượng thì thua là cái chắc, nhưng ít nhất có thể dụ bọn họ chạy đuổi theo mình. Còn tấn công Hoàng Lưu Vĩ thì chắc gì có ai đi theo chứ? Nhưng nếu họ đã ra ám hiệu thì đổi mục tiêu cũng được!!!

Thanh Hằng nhìn thấy Hoàng Lưu Vĩ đang cúi đầu nấp ở phía xa thì nhảy xuống tóm lấy hắn. Hân thấy cô thì liền chạy đến nhưng giả vờ hét:

“Thiếu gia!!! Ôi thiếu gia!!!”

“Cứu… Cha! Cứu con!!!” Lưu Vĩ la hét

“Thiếu gia ngài yên tâm, có hai vị đại nhân kia, thần thái phát ra khí trắng có vẻ là thị vệ rất giỏi, ta gọi họ giúp ngài!”

Hóa ra là thị vệ của hoàng thượng có cốt khí! Thanh Hằng nghe xong thì lôi Lưu Vĩ lùi ra xa hơn nữa.

“Đại nhân… ngài mau ra cứu thiếu gia nhà chúng ta!” Hân chỉ tay về phía Lưu Vĩ bị bắt ở đằng xa.

Hoàng đại nhân hốt hoảng gọi người tới bao vây cứu con trai. Hoàng thượng cùng các hoàng tử cũng đi ra tìm cách cứu người.

“Sao lại bắt thiếu gia nhà chúng ta chứ?” Thanh Hà giả vờ lo lắng hỏi Hân.

“Tiệc sinh nhật của thiếu gia, muốn đến gây chuyện chắc chắn là nhắm vào đại nhân rồi.” Sau đó cô nói thầm nhưng cố ý để mọi người nghe thấy “Chứ hoàng thượng đến đây bất ngờ, ai mà biết để rình sẵn chứ?”

“Đại nhân nhà chúng ta có làm gì đâu mà…” Hà nói lấp lửng.

Hoàng thượng đương nhiên nghe thấy, ông bắt đầu quan sát Hoàng đại nhân: xem chừng tên này ăn đút lót không ít, có thể cũng đàn áp dân chúng nên mới bị người ta ghi thù.

“Có chuyện gì vậy?” Minh Quang lúc này mới chân cà nhắc đi đến.

Thanh Hằng thấy hắn ra đến nơi thì biết hắn đã xong việc ở Từ đường, cô bắt đầu mắng:

“Hoàng Dũng! Ngươi là tên tham quan, ăn hết tiền cứu trợ của dân chúng. Vì ngươi mà người nhà ta chết đói. Ngươi phải trả giá!”

Cô giơ kiếm lên dọa chém Lưu Vĩ, Hoàng đại nhân la hét:

“Ta không có, ta không có ăn đút lót, ta có cứu trợ đầy đủ mà! Thả con ta ra, ta không hề làm điều sai trái như ngươi nói!”

“Ngươi định đánh đổi mạng sống của con mình vì những lời giả tạo đó sao? Hôm nay có chết ta cũng phải kéo hắn theo.” Hằng nói thế thôi chứ vẫn đi giật lùi để tìm lối thoát.

Hoàng thượng khẽ gọi:

“Tuấn Tú, ngươi ra đi”

Một thị vệ của hoàng thượng nghe thấy thế thì bắt đầu giơ kiếm lên định tấn công, Gia Huy thấy thế thì cầm kiếm lao lên trước để tranh lượt tất công. Hằng thấy “người phe mình” xông lên thì hất Lưu Vĩ sang một bên để đánh nhau. Hai người đánh qua lại nhưng thực tế Gia Huy đẩy cô về phía sau, tìm cách cho cô chạy thoát. Hân nghĩ thế là xong rồi, nhưng cô thấy tên ám vệ kia vẫn lăm le dùng cốt khí tấn công Thanh Hằng. Hắn quay sang bảo:

“Hoàng đại nhân, chuẩn bị tên bắn!”

“Cái gì? Nhưng còn con trai ta…” Hoàng đại nhân thấy Lưu Vĩ đang lồm cồm bò ở xa còn chưa nhích về phía bọn họ được tí nào

“Hắn sẽ không sao, cứ dùng tên bắn.”

Hai thị vệ của hoàng thượng: một người tấn công, một người bảo vệ. Tuấn Tú ra lệnh bắn cung tên rồi hô:

“Tứ hoàng tử hãy tránh ra.”

Nếu mà không nghe lời thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, Gia Huy đành tránh sang một bên. Thanh Hằng bị hoàng loạt mũi tên bắn vào thì dùng kiếm chém hết. Đến nước này rồi, cô đành tung cốt khí phượng hoàng ra để đẩy lùi quân lính, sau đó quay lưng bỏ chạy. Ai mà ngờ được ở phía sau Tuấn Tú đã chuẩn bị sẵn: hắn tung cốt khí đại bàng to hơn, mạnh hơn đánh trả.

Nguy hiểm!!! – Cả Hân, Minh Quang, Thanh Hà và Gia Huy đều nhìn thấy. Nhưng Thanh Hằng đã chạy đến chân tường rồi, thuận chân giẫm luôn lên người Lưu Vĩ bên dưới để lấy đà nhảy lên bờ tường, có lẽ sẽ thoát được thôi? Chỉ là cốt khí đại bàng kia bay đến rất nhanh, sợ là sẽ đánh rớt cô bé mất. Ngọc Hân không nghĩ nhiều, đánh liều chạy ra dùng cốt khí đỡ cho Thanh Hằng, Gia Huy thấy cô chạy ra thì hắn cũng chạy đến kéo cô lại. Con bé này là người phe mình - hẳn là muốn giúp bạn nó. Nhưng làm sao nó đỡ nổi cốt khí đại bàng của Tuấn Tú chứ?

Thế mà Hân đỡ được. Cơ thể cô khi bị tấn công thì phát ra cốt khí hoa sen màu hồng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tuấn Tú cũng giật mình: Sao con nhóc này đỡ được cốt khí của hắn?

H n bị ngã lăn lên người Gia Huy, cô ngẩng lên thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm: Chết dở! Tự dưng chạy ra bảo vệ thích khách thì mình bị tóm chắc!!!

“Thiếu gia…” Hân diễn kịch nắm lấy tay người bên dưới “Thiếu gia có sao không?...”

Nhưng người bị cô đè lên là tứ hoàng tử Gia Huy, hắn và cô tròn mắt nhìn nhau. Hân gần như nhảy dựng lên rồi nhìn xung quanh:

“Thiếu gia!!!” Hân chạy đến đỡ Hoàng Lưu Vĩ đang không còn sức lực nào ở dưới chân tường.

“Con bé này từ lúc xảy ra chuyện cứ thiếu gia thiếu gia…” Hoàng thượng nhìn Hoàng đại nhân “Là hầu gái của công tử Lưu Vĩ sao?”

Hoàng đại nhân khẽ lau mồ hôi trán:

“Đúng vậy ạ… Nó là tì nữ của Lưu Vĩ, thằng bé hay cho nó nhiều tiền tiêu vặt hơn các người hầu khác. Con bé này nổi tiếng là ham tiền, nhờ vả cái gì cũng phải đưa tiền. Mà Lưu Vĩ cũng rộng rãi cho, nên nó chỉ đi theo thằng bé thôi…”

“Vậy là Hoàng đại nhân chọn người có cốt khí để đi theo bảo vệ công tử?” Hoàng thượng hỏi.

Hoàng đại nhân gần như quỳ sụp xuống:

“Hoàng thượng, thần không biết!!! Thần không biết nó có cốt khí! Nếu thần biết thì đã mang nó tiến cung nhận thưởng từ lâu rồi.”

Minh Quang và Gia Huy nhìn nhau rồi nhìn sang thái tử Ngọc Hùng - giờ đang nhìn chằm chằm Ngọc Hân đỡ Lưu Vĩ đi lại gần: Xem hắn thèm muốn được sở hữu đội thị vệ có cốt khí nhiều thế nào kìa. Không rời mắt khỏi Ngọc Hân luôn!

“Tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi có cốt khí hả?” Hoàng đại nhân hét lên với Hân khi cô đang đỡ Lưu Vĩ về.

Hân chột dạ nhưng vẫn tỏ vẻ ngơ ngác:

“Gì ạ?”

“…” Hoàng Dũng cạn lời “Cốt khí!!! Cái ngươi vừa phóng ra ấy?”

“Tiểu nữ… không hiểu gì cả?”

Hoàng đại nhân nhìn lên hoàng thượng:

“Hoàng thượng, con bé này… đến cốt khí là gì cũng không biết…”

“Ta hiểu rồi, vậy là vô tình hôm nay mới phóng ra cốt khí. Bình thường nó cũng không gặp nguy hiểm gì để mà biết bản thân có cốt khí cả.”

Hoàng thượng quay sang nhìn Ngọc Hùng, Minh Quang, Gia Huy rồi lại nhìn Hân. Ông đi đến chỗ cô hỏi:

“Ngươi theo ta vào cung, sẽ có rất nhiều tiền cho ngươi. Nhiều hơn Lưu Vĩ thiếu gia trả nữa đấy.”

Ai mà thèm vào cung chứ? Vào cung thì sao mà gặp Lê Thắng đẹp trai đây?

“Thiếu gia?...” Hân nhìn Lưu Vĩ, tỏ rõ trong mắt cô chỉ có hắn là chủ nhân.

“Ta…” Lưu Vĩ nhìn lại cha mình.

“Ta cái gì? Bất cứ ai có cốt khí thành hình đều phải làm việc cho hoàng thất. Sao có thể lãng phí làm tì nữ của con chứ?” Hoàng đại nhân đi đến kéo tay con trai về.

Hân định đi theo nhưng lại sợ, cuối cùng đứng lạc lõng ở giữa sân. Dù đây là thế giới tiểu thuyết đi nữa, nhưng đứng đối diện vị vua chân chính trước mặt vừa oai nghiêm vừa khắc nghiệt, Hân cũng bị rén.

“Ngươi yên tâm, ta để ngươi hầu hạ một chủ nhân khác trẻ tuổi không kém Lưu Vĩ thiếu gia. Ta cũng có nhiều thị vệ có cốt khí rồi, không cần thêm nhóc con như ngươi.”

Nghe đến đây thì Ngọc Hùng vui ra mặt. Hắn là thái tử, chắc chắn sẽ được nhận một người hầu có cốt khí để củng cố vị trí của mình!

Hoàng thượng quay về phía các hoàng tử rồi nhìn người con nhỏ tuổi nhất:

“Gia Huy, từ nay con bé sẽ là hầu gái của con. Nhận lấy đi.