Dạ Tinh Quang nhìn màn mưa bên ngoài nói: "Tôi không yếu ớt..."
"Nếu cô không yếu ớt, vậy hiện tại cô đi ra khỏi mái hiên này, đứng trước mặt tôi, cùng tôi đi dạo một vòng trong sân trường, để tôi tin, so với việc sợ trời mưa làm ướt giày thì cô lại càng sợ mất tôi hơn."
Thi Doãn Thần đứng trong màn mưa nhìn cô, giống như đang cho cô cơ hội cuối cùng chứng minh cô không hề yếu ớt.
Thế nhưng Dạ Tinh Quang vẫn đứng đó, nửa bước không rời, thậm chí còn cảm thấy rất buồn cười. Lúc này anh ta nói những lời này không cảm thấy buồn cười sao?
Cô đã thấy rõ bản tính tra nam của anh ta, chẳng lẽ bây giờ còn muốn mạo hiểm đi tới trước mặt anh ta bất chấp chuyện thân phận sẽ bị bại lộ sao?
Chẳng lẽ đàn ông trên thế giới này đều đã chết sạch rồi sao?
Đến mức không phải anh ta thì không được?
Thi Doãn Thần cười giễu cợt một chút: "Nhìn đi! Tôi ở trong lòng của cô cũng chỉ có thế! Cứ như vậy đi! Sau này cô đừng dựa vào thanh danh của tôi để ác độc công kích Anh Anh nữa, cô ấy không giống cô!”
Nói xong, Thi Duẫn Thần tức giận rời đi, để lại Dạ Tinh Quang một mình đứng đó. Cô ngẩng đầu lên cao, không kìm được mà đau lòng rơi nước mắt.
Cô tự nhủ mình không được khóc, chỉ là một cẩu nam nhân mà thôi, không đáng, nhưng trái tim lại không nghe lời, vô cùng đau đớn.
Dưới màn mưa, một người đàn ông tôn quý đang từng bước đi tới. Khi đi qua Thi Doãn Thần đang cực kỳ phẫn nộ thì ánh mắt cao quý đó liếc nhìn Thi Doãn Thần một cái. Khí tức nguy hiểm kia làm Thi Duẫn Thần bất giác rùng mình một cái.
Thi Doãn Thần không biết lãnh ý và địch ý trên người đàn ông này từ đâu mà đến nên cảm thấy có chút khó hiểu, chỉ là khi nhìn thấy bên cạnh người này có hai vệ sĩ khí thế dọa người đang che ô cho hắn thì không dám trêu chọc, chỉ đành cất bước nhanh hơn.
Dạ Quân Kình cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn Thi Duẫn Thần thêm nữa mà là không nhanh không chậm, từng bước từng bước đi về phía cô gái sợ trời mưa kia...
Đi tới trước mặt cô gái, nhìn thấy bộ dáng cô ủy khuất rơi nước mắt vì người đàn ông khác, Dạ Quân Kình cũng không an ủi gì, chỉ là đưa tay ra, trực tiếp kéo Dạ Tinh Quang lên lưng mình.
Dạ Tinh Quang giật nảy mình: "Anh làm gì vậy?”
"Bạn trai cũ của cô không phải nói cô yếu ớt, trời mưa phải có người cõng thì mới chịu ra ngoài sao?"
Dạ Tinh Quang muốn nói, yếu ớt con mẹ anh, nhưng lời nói chưa ra miệng thì giọng nói như ra lệnh của người đàn ông lập tức truyền tới: "Nằm sấp xuống, lau khô nước mắt của cô đi! Hiện tại mỗi một giọt nước mắt của cô đều là bằng chứng chứng mình cô ngoại tình trong thời gian quan phối, cẩn thận tôi cáo buộc cô ngồi tù đấy!”
Dạ Tinh Quang chưa từng thấy người đàn ông nào vô lý như vậy, cô dùng sức lau khóe mắt một chút, đẩy lưng người đàn ông ra: "Không cần anh cõng!”
"Cô có chắc không?" Giọng nói trầm thấp và nguy hiểm của người đàn ông vang lên.
"Đương nhiên!"
Cô cho rằng Dạ Quân Kình trời sinh kiêu ngạo, khi nghe được lời nói của cô thì nhất định sẽ bỏ cô lại, lập tức phất tay rời đi.
Nhưng Dạ Quân Kình lại làm ngơ, chờ hai vệ sĩ tận tâm giơ ô lên, chân dài hắn vừa bước vừa cõng cô vào trong màn mưa, nhưng vẫn không quên ném lại một câu khiến cô không thể phản bác: "Đáng tiếc quốc gia muốn tôi cõng, cô có bản lĩnh thì đừng quay trúng tôi. ”
“……”
“Chỉ cần cô không động đến tôi thì đời này tôi tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc cô. Đáng tiếc! Cô lại chính là người thích ăn đòn như vậy!”
Dạ Tinh Quang: “......”
Tại sao cô vẫn cảm thấy, giọng điệu của hắn như cô đang nợ hắn 800 vạn vậy?
Hơn nữa cũng không phải chính cô quay trúng hắn, tất cả đều do hệ thống tự chọn trúng đấy chứ!
Dạ Tinh Quang không muốn thảo luận vấn đề lưỡng bại câu thương này nữa. Trời bên ngoài mưa lớn như vậy, cô không dám xem nhẹ, sợ chân sẽ dính nước. Bất chợt có một cơn gió lạnh kèm theo mưa lạnh nhào tới, cô bất giác ôm lấy cổ người đàn ông.
Dù sao con đường ra khỏi trường này còn rất dài, ai biết hắn có nửa đường muốn cô tự mình đi hay không chứ?