Chương 8: Ai nguyện ý cưới cô về nhà chứ?

Chương 8

Dạ Thời Đình trong video cười, cũng không biết có tin hay không.

Phó Tá ở ghế lái phụ lại tin, tức giận bất bình nói: "Kình gia, tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Theo lý thuyết, cục dân chính đều căn cứ vào việc phân tích dữ liệu để chọn người phù hợp nhất nên trên cơ bản đều môn đăng hộ đối, nhưng vị Dạ tiểu thư kia, tôi nhìn thế nào cũng không thấy xứng với cậu..."

“Không xứng sao?”

Giọng nói của Dạ Quân Kình lạnh như băng. Có vài lời chỉ có thể tự mình nói, người khác nói, hắn nghe thế nào cũng cảm thấy chói tai.

Phó Tá lại không biết tốt xấu gì tiếp tục nói: "Đâu chỉ là không xứng! Dạ tiểu thư kia, ngoại trừ đa tài, vẻ ngoài xinh đẹp thì không có bất kỳ điểm nổi bật nào khác! Quan trọng hơn là, cô ấy từng có kinh nghiệm yêu đương, lại bị bạn trai đá. Là một người phụ nữ ngay cả một sinh viên bình thường cũng coi thường, Bây giờ lại muốn ngài tiếp nhận, đây không phải là muốn ngài hạ mình nhặt giày rách sao..."

Phó Tá còn chưa dứt lời, Dạ Quân Kình đã đẩy cửa ra.

Thấy hắn xuống xe, Phó Tá lập tức kêu lên: "Kình gia, trời đang mưa to như vậy, ngài xuống xe làm gì?”

Dạ Quân Kình ba một tiếng đóng cửa xe lại, giống như đang đánh vào mặt Phó Tá: "Đi nhặt giày rách. ”

*

Dạ Tinh Quang cầm giấy chứng nhận quan phối hoàn thành thủ tục tốt nghiệp, lấy được bằng tốt nghiệp mà mình hằng mơ ước.

Lại đến ký túc xá thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị rời khỏi ký túc xá, lại bởi vì bên ngoài trời mưa to mà không dám cất bước.

Một trận gió lạnh kèm theo mưa ẩm thổi tới, cô sợ tới mức liên tục lùi lại, sợ mưa rơi vào đôi giày xăng đan của mình.

Chết tiệt! Cô ghét nhất là trời mưa vì nếu chân dính vào nước thì đôi chân của cô rất có thể sẽ biến thành đuôi cá.

Càng chết tiệt hơn chính là, bạn trai cũ của Thi Doãn Thần, thế mà lại đang cầm ô đứng dưới màn mưa bên ngoài ký túc xá bất bình cho Lục Anh Anh.

"Tinh Quang, cô làm như vậy là có ý gì? Chúng ta chia tay trong hòa bình. Trước khi chia tay với cô, tôi chưa bao giờ làm gì có lỗi với cô. Vậy mà bây giờ cô lại lên diễn đàn trường học mắng Anh Anh là tiểu tam. Cô chia tay có thể có một chút phong độ hay không? Hành động của cô làm tôi cảm thấy trước đây tôi thật sự bị mù mới coi trọng cô!”

Chẳng lẽ người bị mù không phải là cô sao?

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, buổi sáng trong lòng cô tràn đầy vui mừng hẹn Thi Doãn Thần đến cục dân chính nhận giấy kết hôn nhưng Thi Doãn Thần lại nói với cô:

"Tinh Quang, Anh Anh bị người ta bỏ rơi. Cô ấy là hoa khôi của trường, nếu cô ấy bị nhà trường an bài đến cục dân chính lĩnh đối tượng thì sẽ trở thành trò cười của toàn trường. Xin lỗi, anh không thể thấy chết không cứu.”

Hiện tại khi nhớ tới lời của Thi Doãn Thần nói thì cô vẫn còn cảm thấy rất buồn cười.

Chẳng lẽ Lục Anh Anh là hoa khôi trường đến Cục Dân Chính lĩnh đối tượng sẽ trở thành trò cười của toàn trường, mà cô là hoa khôi của ngành thì sẽ không trở thành trò cười của toàn trường sao?

Nếu không phải bình thường cô sợ dung mạo của mình quá chói mắt nên đều dựa vào trang điểm chỉnh sửa lại một chút, để bản thân trở nên bình thường thì sao Lục Anh Anh có thể làm hoa khôi của trường chứ?

Chỉ là: "Tôi mắng Lục Anh Anh trên diễn đàn trường học khi nào chứ?”

"Dám làm không dám nhận đúng không? Tôi tự hỏi, trong quá trình hẹn hò với cô, tôi đã làm chuyện gì phải xin lỗi cô chưa? Chúng ta chia tay chỉ vì tôi cảm thấy cô không thích hợp làm vợ tôi. Cô quá yếu đuối! Ví dụ như thời tiết như bây giờ. Cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ chịu tự mình đi bộ, không phải muốn tôi cõng thì chính là ngủ ở trong phòng không chịu ra ngoài. Cô nói xem, cô không chịu đi ra ngoài khi trời mưa với tôi bao nhiều lần rồi? Cô yếu đuối như vậy, người đàn ông nào nguyện ý cưới cô về nhà chứ?”