Chương 10: Cô không được rơi nước mắt vì người khác

Chương 10

Dạ Quân Kình cũng chú ý tới động tác của cô, khóe miệng lãnh khốc nhịn không được hiện lên một tia ôn nhu ngay cả chính hắn cũng không phát hiện. Sau đó hắn cõng cô càng ngày càng ổn định, nhưng sự tức giận vẫn rất lớn, ảo não vì cô chủ động trêu chọc hắn!

Hắn thật sự đã quyết định đời này dù sống hay chết thì cũng sẽ không qua lại với cô, nhưng hiện tại, hắn lại không thể không cõng cô lên trên!

Người phụ nữ chết tiệt này, luôn luôn giày vò hắn như vậy!

Giày vò hắn đến tâm phiền ý loạn!

Dạ Tinh Quang không biết trong lòng Dạ Quân Kình đang nghĩ cái gì, cô cứ nằm sấp trên lưng hắn như vậy. Tầm mắt của cô không thể tránh khỏi rơi xuống sườn mặt của người đàn ông. Không thể không thừa nhận, da của người đàn ông này thật sự rất đẹp.

Thời đại internet phát triển này, người có túi da đẹp mắt cũng không phải hiếm tỷ như ảnh đế, siêu sao, tiểu thịt tươi... với đủ loại hình như lạnh lùng như núi bằng, ấm áp như ánh mặt trời, yêu nghiệt tà mị hay quyến rũ...

Nhưng nếu những người đó đứng ở trước mặt người này thì chỉ sợ đều phải ảm đạm phai mờ, vô cùng xấu hổ nhỉ?

Mị lực trên người đàn ông này cũng quá mạnh. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều vừa nguy hiểm lại mạnh mẽ, quý phái lại lạnh nhạt, tràn ngập khí phách duy ngã độc tôn, lại giống như che giấu nỗi đau vô tận. Nhất là khóe môi đa tình kia, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác đau lòng sâu sắc.

A!... Đau lòng đến mức nào?

Điên rồi! Sao cô lại nghĩ như vậy chứ?

Người đàn ông này rõ ràng là rất lạnh lùng. Hai tên bảo tiêu che ô cho bọn họ, cung cung kính kính như đang hầu hạ hoàng đế vậy, nhưng hắn lại không bị ảnh hưởng chút nào. Nếu bọn họ không che ô thật tốt, để mưa gió thổi vào thì chỉ cần một ánh mắt lạnh lẽo đã có thể làm vệ sĩ rùng mình.

Loại người đàn ông này nhất định là người có thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn, sao có thể là người bị tổn thương bởi tình yêu chứ?

Hô... Đừng nghĩ về hắn nữa, nghĩ về chuyện của mình vẫn tốt hơn.

Dạ Tinh Quang nói: "Không phải anh bảo luật sư Tịnh đến nói chuyện với tôi, bảo tôi chủ động từ chối quan phối sao? Sao đột nhiên lại đổi ý rồi?”

“Tình thế bắt buộc!” Dạ Quân Kình ném ra bốn chữ.

Tình thế bắt buộc như thế nào mới có thể khiến hắn buông tha quốc bảo độc nhất vô nhị Hạ Nghiên Nghiên vậy?

"Anh trai tôi đang tham gia tranh cử tổng thống, không thể bị kẻ thù chính trị nắm được chút điểm yếu nào. Nếu không cô cho rằng, tôi sẽ chấp nhận cô sao?" Giọng nói trầm thấp của hắn lạnh đến không chịu nổi, giống như uống thuốc súng vậy.

"Thì ra là như vậy!"

Khó trách Dạ Quân Kình lại thay đổi chủ ý, xông vào cục dân chính ngăn cản cô ký tên.

“Nếu không thì cho rằng như thế nào? Chẳng lẽ là tôi yêu cô từ cái nhìn đầu tiên sao?”

Dạ Tinh Quang phản bác: "Tôi đâu có nghĩ như vậy chứ?”

Không nói thì thôi nhưng vừa nói thì người đàn ông lập tức cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu để lấy lại thể diện: "Tốt nhất cô đừng có ý nghĩ xấu xa gì với tôi. Một năm sau, tôi nộp tiền phạt, còn cô thì cút đi! ”

Lời này làm cho người ta vô cùng khó chịu, Dạ Tinh Quang cãi lại: "Ai có ý nghĩ xấu xa với anh chứ? Anh đừng tự luyến nữa có được không? Tôi cũng không phải là do bất đắc dĩ sao? Vậy thì theo phương án mà anh nói, tôi cầu còn chẳng được! ”

Giọng điệu của cô cũng không nhẹ.

Nhưng rõ ràng cô đã đồng ý với phương án này, nhưng sự tức giận của người đàn ông đang cõng cô vẫn không giảm xuống mà ngược lại, lại càng cháy càng to, giống như bị lời nói của cô chọc giận.

Ngay sau đó lời cảnh báo trực tiếp truyền tới: "Tốt nhất là cô đừng ảo tưởng gì về tôi, nhưng trong một năm này, cô không được rơi nước mắt vì người khác, nếu không thì đừng có trách tôi!"