Chương 11: Xuất hiện vết phát ban đỏ

Nghe vậy, Dạ Tinh Quang lập tức thu hồi sự khó chịu trong lòng lại!

Cô không nên rơi nước mắt vì Thi Doãn Thần, anh ta không đáng! Coi như trước kia mắt cô đui nên mới nhìn trúng cẩu nam nhân đó!

May mắn cô bảo thủ, chưa từng hôn hít hay làm gì quá giới hạn với Thi Duẫn Thần, nếu không cô thiệt thòi lớn rồi!

Dạ Tinh Quang hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Thật ra tôi cũng không muốn ảnh hưởng đến anh trai của anh. Thật ra tôi cũng là người hâm mộ của anh ấy. Trong tất cả những ứng cử viên tổng thống hiện tại, tôi chỉ nhìn trúng anh ấy, hy vọng anh ấy có thể có thể vượt qua vòng vây, giành được vị trí tổng thống. Cho nên có gì cần tôi làm, anh cứ việc nói. ”

“Cô cách tôi xa một chút là được rồi!”

Dạ Quân Kình lạnh lùng ném ra một câu: "Càng xa càng tốt! Sau này ở nhà, khi nhìn thấy tôi thì cô hãy tự giác tránh ra xa, đừng có làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi!”

Tên khốn kiếp này!

Cô nào có bản lĩnh lớn như vậy, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn chứ?

Người đàn ông này quả thực quá khó hiểu rồi, nói chuyện dễ nghe một chút cũng không được sao?

*

Thủ đô A quốc có một hòn đảo trung tâm. Đó là nơi người bình thường không thể tới, là biểu tượng của quyền lực và địa vị. Nhóm dân đen vĩnh viễn sẽ không có cơ hội vén bức màn thần bí của nó lên.

Dạ Tinh Quang cho rằng đời này mình cũng không có khả năng có cơ hội đi vào Đảo Trung Tâm, nhưng không nghĩ tới, trong nháy mắt cô đã ở Đảo Trung Tâm nửa tháng. Bởi vì trang viên Dạ gia ở trên Đảo Trung Tâm.

Dạ gia rất lớn, cô ở đây đã nửa tháng nhưng vẫn chưa đi hết mọi nơi. Đương nhiên cũng là bởi vì cô không dám đi loạn chung quanh đây, bởi vì Dạ gia thủ vệ sâm nghiêm. Hào môn sâu như biển, cho nên cô không thể không sống câu nệ.

Ngày đó sau khi Dạ Quân Kình đưa cô về nhà thì lập tức biến mất, không còn chút tung tích nào.

Hơn nữa mấy ngày nay cô đều đi sớm về muộn nên lại càng không thể gặp hắn.

Cũng không biết là hắn không về nhà, hay là quả thật như lời hắn nói, hắn không muốn nhìn thấy cô cho nên mới cố ý tránh né cô?

Như vậy càng tốt. Nếu không cô cũng không biết mình phải sống cùng nhà với một người đàn ông xa lạ như thế nào, dù sao ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhất định rất xấu hổ.

Lại thêm một đêm thất vọng vì phỏng vấn xin việc...

Dạ Tinh Quang càng nghĩ càng tức giận. Cô ứng tuyển đài truyền hình KOCO, rõ ràng thành tích phỏng vấn thi viết của cô đều rất tốt nhưng lại bị một người dùng quan hệ cướp mất!

Người vào nhờ quan hệ đó, không phải ai khác mà chính là vợ mới của bạn trai cũ!

Lục Anh Anh!

Đây là ép cô tìm quan hệ với sao?

Bản cô nương chuyên bán thuốc hối hận, cho dù có tiền cũng không mua được, mỗi tháng chỉ nhận một đơn. Tháng trước có một khách hàng mua thuốc hối hận, thật trùng hợp, người đó lại là một vị đại lão truyền thông nào đó.

Cô có nên lấy việc công dùng vào việc tư, nhân dịp ông trùm truyền thông kia còn đang cảm kích cô, hơn nữa còn đang rất nhiệt tình, bảo anh ta viết một bức thư giới thiệu cho đài truyền hình KOCO, đề cử cô vào đài truyền hình không?

Dạ Tinh Quang lấy điện thoại di động ra, sau khi gửi tin nhắn cho ông trùm truyền thông kia thì cảm thấy rất tức giận. Thời đại này ai còn không có quan hệ chứ?

Sau đó cô đi tắm, ngồi trên giường sấy khô tóc. Lúc này cô nhận ra hai chân đã xuất hiện rất nhiều vết phát ban đỏ, lại nhịn không được nhíu mày.

Đây chính là di chứng sau khi áp chế đuôi cá quá lâu.

Nếu như tiếp tục áp chế thì vết phát ban đỏ sẽ càng lúc càng nhiều. Hiện tại cô thật sự cần tìm một chỗ có nước để bơi thoải mái mới được.

Nhưng cô có thể bơi ở đâu đây?

Dạ Tinh Quang đẩy cửa ban công ra. Thật ra bên cạnh biệt thự có một hồ bơi dành cho nhân ngư, mỗi ngày đều đang dụ dỗ cô.

Nghe người giúp việc trong nhà nói, hồ bơi cá này là Dạ Quân Kình chế tạo riêng cho Hạ Nghiên Nghiên...

A, dựa vào cái gì mà những thứ tốt đều phải giữ lại cho Hạ Nghiên Nghiên hưởng thụ chứ?

Sau nửa đêm, khi toàn bộ biệt thự trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, lúc này Dạ Tinh Quang thật sự không chịu nổi sự ngứa ngáy ở hai chân nên len lén vào đi tới hồ bơi nhân ngư.