Chương 12: Làm gì ở đây lúc nửa đêm?

Sau khi bơi vài vòng, vết mẩn đỏ cuối cùng cũng thuyên giảm.

Dạ Tinh Quang thoải mái nằm trong hồ bơi, ngửa đầu nhìn trần hồ bơi.

Hồ bơi này thật sự được xây dựng rất cẩn thận. Bên ngoài có một nàng tiên cá rất xinh đẹp, bên trong lại tràn ngập sự lãng mạn. Hồ bơi trên lầu hai lớn gấp năm lần hồ bơi thông thường, bơi khá thoải mái.

Điều tuyệt đẹp nhất chính là trên trần bể bơi.

Cũng không biết là sử dụng kỹ thuật khoa học gì mà trên trần nhà có rất nhiều ngôi sao đang lóe sáng. Giữa những ngôi sao đó còn có một vầng trăng đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa không khác gì vầng trăng thật sự.

Dưới bầu trời đêm, còn có một nàng tiên cá thứ hai ngồi trên tảng đá lớn bên bờ biển, dùng tay chải đầu, chỉnh sửa lại mái tóc của mình.

Khó trách người giúp việc nói Dạ Quân Kình thích nữ thần quốc bảo Hạ Nghiên Nghiên. Ngay cả xây bể bơi cho cô ta cũng tốn tâm tư như vậy, ánh mắt của cẩu nam nhân cũng quá kém đi?

Đường Chu đi chơi đến nửa đêm mới về nhà, muốn đi bơi một chút. Dù sao bể bơi do Kình ca xây cũng chả có ai…

Khi Dạ Tinh Quang nghe thấy tiếng bước chân, Đường Chu đã lên lầu hai.

Bởi vì có chút vội vàng, lại có thêm tác dụng của rượu nên cậu ta lập tức đá văng cánh cửa của hồ bơi.

"Phanh" một tiếng thật lớn.

Dạ Tinh Quang hoảng sợ.

Cô nào có thể nghĩ đến, đêm hôm khuya khoắt như vậy còn có người giống cô chạy đến bể bơi chứ?

Dưới tình thế cấp bách, cô căn bản không kịp suy nghĩ, phốc một tiếng, cô đâm đầu vào trong nước.

Dưới bầu trời đầy sao, đuôi cá xinh đẹp của cô dường như đã hấp thụ tinh hoa của muôn ngàn màu sắc, tỏa ra ánh sáng như ngọc trai, tạo thành một hình parabol xinh đẹp trong không trung.

"Cmn!"

Cả người Đường Chu đều sợ ngây người!

Cậu ta đang nói chuyện điện thoại với Kỷ Kỳ Thư. Kỷ Kỳ Thư nghe thấy cậu ta mắng trong điện thoại thì cũng mắng một câu: "Cậu cmn cái rắm! Không phải tôi đã gọi lái xe cho cậu sao? Cậu không về nhà an toàn sao?”

Đường Chu chỉ ngẩn ra một giây, sau đó lập tức kích động nhảy dựng lên: "Tôi không mắng cậu, mẹ nó! Đại huynh đệ, tôi vừa thấy một nàng tiên cá! ”

"Cậu thấy Hạ Nghiên Nghiên sao?"

"Không phải! Đó là một mỹ nhân ngư còn đẹp hơn cả Hạ Nghiên Nghiên! Mẹ nó! Màu sắc độc nhất vô nhị kia, tôi không biết nên hình dung nó như thế nào nữa, quá đẹp! A a, đại huynh đệ, rốt cuộc tôi cũng biết yêu rồi!"

Đường Chu hận không thể lập tức xông tới, đâm đầu vào trong nước, nhưng lúc này sau lưng lại truyền đến một giọng nói trầm thấp uy nghiêm: "Hơn nửa đêm cậu ở đây làm gì? ”

Đường Chu dừng bước, quay đầu lại nhìn lại: "Kình ca?”

"Ừm."

Dạ Quân Kình mặc một bộ đồ ngủ, nhàn nhã bước tới.

Đường Chu vội vàng chạy về phía mỹ nhân ngư khiến xuân tâm cậu ta nhộn nhạo, muốn thúc giục Dạ Quân Kình đi nhanh một chút, lại không có gan hùm mật gấu kia nên chỉ có thể không yên lòng lo lắng mở miệng nói: "Kình ca, sao trễ như vậy mà anh còn chưa ngủ?”

Dạ Quân Kình không trả lời mà hỏi ngược lại: "Một thân mùi rượu, lại đi đâu lêu lổng rồi?”

"Kỳ Thư muốn cầu hôn, nhất định phải lôi tôi đi uống với cậu ta vài chén, giúp cậu ta đưa ra chủ ý."

Điện thoại của Đường Chu còn chưa cúp máy, Kỷ Kỳ Thư ở trong điện thoại nghe thấy lời của cậu ta nói thì tức giận hét lên trong điện thoại: "Đường Chu! Tên khốn kiếp! Rõ ràng là cậu nói Lãnh Trầm Mặc, người cầm quyền Lãnh gia thất thế, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhất định phải lôi kéo tôi đến quán bar xem náo nhiệt. Cậu còn nói muốn bỏ tiền để sau này anh ta làm tiểu đệ xách giày cho cậu cho nên tôi mới cùng cậu đi quán bar đến nửa đêm như vậy!”