Chương 23: Nhiều thêm một tiếng hít thở (2)
Tròng lòng tôi “lộp bộp”, tự nhủ không lẽ bị trộm ghé thăm rồi?
Thế nhưng mười tám dặm quanh thôn này, có ai mà không biết tôi và sư phụ tôi nghèo tới nỗi chỉ còn thiếu nước không có quần cộc để thay, bình thường uống rượu cũng phải tiết kiệm chứ đừng nói tới việc có thịt để ăn.
Ngay cả điện thoại mới nhất mà sư phụ tôi vừa mới mua, cũng là ông tích góp cả hai năm trời mới mua được, mục đích là để sư tỷ có thể dễ dàng liên hệ với chúng tôi.
Cái điện thoại di động này trở thành món đồ điện gia dụng mắc nhất trong nhà chúng tôi, sau khi mua xong, sư phụ chỉ thiếu điều coi nó là bảo bối mà cúng bái.
Tên trộm ngu ngốc này cũng thật xui xẻo, trộm nhà ai không trộm, cứ đâm đầm vào nhà chúng tôi. Xem ra, cuối cùng thì tên trộm ngốc này chỉ có thể ngậm nước mắt mà bỏ đi thôi.
Tôi vừa lắc đầu bất đắc dĩ, vừa chuẩn bị bật đèn dọn dẹp lại một chút. Bỗng nhiên cả người căng thẳng, thân thể như bị sét đánh, trong chớp mắt đứng cứng ngắc tại chỗ.
Lúc tôi vừa mới vươn tay ra, chuẩn bị bật đèn, trong khoảnh khắc ấy chợt nghe thấy… một tiếng hít thở trầm thấp!
Tiếng hít thở này rất trầm, lại kéo dài đằng đẵng, như thể có ai đó đang cố tình hít thở chậm lại, sợ bị người ta phát hiện.
Thế nhưng tôi tập võ từ nhỏ, dẫn tới thính lực nhạy hơn người thường. Tuy rằng tiếng hít thở này rất nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.
Ngay khi nghe được tiếng hít thở kia, cả người tôi như bị sét đánh, cả người lập tức cứng còng tại chỗ, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra như suối, không ngừng chảy xuống từ trán.
Quả phụ Vương không đi vào nhà cùng tôi, thế nên tiếng hít thở này không thể nào là của cô ấy, nhưng nếu không phải cô ấy thì là của ai cơ chứ?
Chẳng lẽ… Tên trộm ngu ngốc kia vẫn chưa đi?
Tôi không kìm được mà nuốt nước bọt, sau đó lập tức rút lại bàn tay định kéo dây đèn, vờ như không có chuyện gì, ngồi xổm xuống dọn đống quần áo trên mặt đất.
Tôi cố tình làm thật chậm, vừa thu dọn đống quần áo vứt lung tung dưới đất, vừa cẩn thận phán đoán hướng âm thanh kia phát ra.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, tôi đã đoán được, âm thanh kia phát ra từ phía sau mình, chủ nhân của tiếng hít thở, chắc hẳn đang trốn sau cánh cửa.
Nghĩ đến đó, tôi lại không kìm được mà đổ mồ hôi lạnh một lần nữa.
Dựa vào nơi ẩn thân của tên trộm ngu ngốc này mà phỏng đoán, lúc tôi bước vào nhà, chắc hẳn hắn ta cũng đang định rời khỏi đây. Lúc phát hiện tôi trở về, vì quá hốt hoảng nên hắn ta đã núp sau cạnh cửa, khi tôi đẩy cửa ra, cánh cửa vừa khéo che chắn cho hắn ta.
Chỉ cần tôi về sớm mấy giây thôi, e rằng bọn tôi sẽ mặt đối mặt ngay.
Nếu đã xác định được vị trí của hắn ta, vậy thì dễ rồi.
Tôi đây công phu đầy mình, đừng nói là một tên trộm ngu ngốc, cho dù có là ba bốn tên thì tôi cũng chẳng sợ.
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ kéo căng hai chân, ngay lúc nhặt một bộ quần áo lên, tôi đột ngột xoay người, ném mạnh bộ quần áo trong tay.
Lần này tôi dùng hết sức bình sinh, quần áo trong tay bị lực lớn kéo căng chẳng khác nào roi, nên khi tôi vung đống quần áo ra, không khí như bị xé nát, thậm chí còn tạo ra cả tiếng vang giòn giã.
Tôi tin rằng, cú đánh này đủ khiến hắn ta ngất xỉu, nhưng không ngờ rằng, bóng đen phía sau cửa hình như đã chuẩn bị từ trước, ngay khi tôi xoay người vứt quần áo ra, hắn ta lập tức giấu cả người sau cánh cửa.
Rầm một tiếng, quần áo lại quất mạnh vào cánh cửa, sau đó, bóng đen phía sau cửa bỗng dưng đẩy tung ván cửa trước mặt, cả người hắn ta lao vọt ra ngoài tựa như một con báo, vung thẳng nắm đấm vào mặt tôi.
Tôi giật nảy mình, không kịp nghĩ nhiều lập tức nghiêng người thoát khỏi cú đấm chính diện, tiếp đó tung một cú móc trái, bổ mạnh vào phần nách của bóng đen.
Nách là phần yếu ớt nhất trên cơ thể con người, sau khi bị lực lớn tác động, cơn đau truyền tới sẽ mãnh liệt hơn những vị trí khác, nếu lần này tôi đánh trúng thì cho dù bóng đen là một người biết võ, chắc chắn hắn ta cũng sẽ lăn quay ra đất.
Nhưng hành động của bóng đen lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của tôi.
Đối mặt với cú đánh mạnh mẽ này của tôi, hắn ta thế mà không lùi bước né tránh, ngược lại chọn cách đỡ đòn.
Sau khi nắm đấm của tôi đánh trúng trúng nách hắn ta, rõ ràng tôi nghe thấy hắn ta khẽ rên một tiếng, cơ thể hắn ta cũng thoáng chậm lại, thế nhưng chỉ trong tích tắc hắn ta đã giảm tốc độ, giơ tay lên bắt được cánh tay tôi, bàn tay còn lại nện thẳng vào ngực tôi.
Hô hấp tôi khựng lại vì cú nện, đồng thời tôi cũng bật ra một tiếng rên, nhưng tôi không lùi lại, mà bắt chuẩn thời cơ hạ vai trái xuống thấp, bước một bước về phía trước, cả người dán chặt vào kẻ áo đen, sau đó đẩy mạnh người về phía trước.