Chương 22: Nhiều thêm một tiếng hít thở (1)
Ông trời ơi.
Nụ cười của quỷ anh khiến cả người tôi cứng đờ hết lại, thân thể giống như bị điện giật, lông tơ dựng đứng hết cả lên, theo bản năng mà lùi “bình bịch” về phía sau mấy bước.
Quỷ anh hệt như đứa trẻ vừa thành công làm xong trò đùa ác ý, bật cười “ha ha ha” với tôi rồinhảy người rời đi.
“Nó đi đâu vậy? Nhìn theo hướng này… hình như không phải đi ra khỏi nhà của ông Lưu khờ?”
Nhà của ông Lưu khờ rất lớn, phòng của cả ba người con trai đều xây ở trong nhà này.
Con trai cả ở phòng chính, ông Lưu khờ khi còn sống thì ở cùng con cả, con thứ hai và con thứ ba ở phòng nhỏ.
Quỷ anh kia hình như đi vào phòng nhỏ, chỗ ở của chú ba nhà họ Lưu.
“Quỷ anh này chắc có quan hệ với chú ba nhà họ Lưu?” Chú ba của nhà họ Lưu tầm hơn bốn mươi tuổi, mùa thu năm ngoái và mới thành hôn, cô vợ tên là Miêu Thúy Thúy, vừa mới tốt nghiệp trường văn nghệ, chuyên ngành hình nhìn là hí khúc và vũ đạo.
Dáng người Miêu Thúy Thúy vô cùng duyên dáng, mặt trái xoan, mày lá liễu, ngày kết hôn không biết đã làm mê muội biết bao đàn ông.
Còn chú ba Lưu thì dáng dấp vô cùng xấu, tuổi tác hai người lại chênh lệch quá lớn. Tất cả mọi người rất hiếu kì Miêu Thúy Thúy xinh đẹp thế kia, làm sao mà mắt mù đi xem trọng chú ba Lưu vậy?
Sau đó có tin đồn lan ra, nói là chú ba Lưu làm nhục Miêu Thúy Thúy trước, sau đó lấy video làm lý do bức bách. Cha mẹ Miêu Thúy Thúy vì thanh danh, chỉ có thể chịu đựng việc này, gả Miêu Thúy Thúy cho chú ba Lưu.
Có lẽ sự kiện đó đả kích Miêu Thúy Thúy vô cùng nghiêm trọng, sau khi cưới, cô ta giống như biến thành một người khác. Cả ngày mặc đồ kết hôn đỏ thẫm ngồi trong sân, nhìn thấy người khác cũng không nói chuyện, gương mặt đờ đẫn nhìn lên bầu trời, cặp mắt trống rỗng, không có chút tình cảm nào, trông chẳng khác gì người đã chết.
Tôi biết, tâm Miêu Thúy Thúy đã chết, gả cho chú ba Lưu rồi chỉ giống như một xác chết biết đi mà thôi.
Nhưng kỳ lạ hơn là, từ sau khi Miêu Thúy Thúy mang thai thì không thấy lộ mặt ra ngoài nữa. Mặc dù người trong thôn cảm thấy kỳ lạ, cũng không ai dám đi nghe ngóng. Ngay cả cha mẹ Miêu Thúy Thúy đến thăm, chú ba Lưu cũng lấy lý do dưỡng thai để đuổi người.
Mà giây phút này, quỷ anh kia cứ thế chui vào trong phòng nhỏ của chú ba Lưu.
Chắc hẳn quỷ anh này có quan hệ với Miêu Thúy Thúy?
“Thiên Du, chúng ta đi nhanh một chút, chị hơi sợ.” Quả phụ Vương thấy tôi ngây người thì dùng tay đẩy tay tôi. Tôi hơi gật đầu, sau khi nhìn thoáng qua bầy chó đằng, cẩn thận lách qua bọn chúng, đi thẳng về nhà.
Đi được một đoạn, tôi nhịn không được quay đầu nhìn ra đằng sau, bầy chó cũng đã tản đi, chỉ có một mình con chó đen to kia con đứng ở trước sân, cắm đầu vào khe hở của cửa lớn, dáo dác nhìn vào trong nhà.
Sau đó, cũng không biết con chó đen lớn này nhìn thấy cái gì, nó lắc cả người một cái, hét thảm một tiếng “ngao”, chân trước đào đào cửa chính, rồi đột nhiên rút đầu ra khỏi khe hở, đứng thẳng lên, quẩy đuôi, quay đầu chạy.
Hình như nó bị cái gì đó làm cho kinh hãi hoảng sợ, không chỉ chạy thật nhanh, mà còn vừa chạy vừa kêu gào “ư ư”.
Vẻ mặt quả phụ Vương vô cùng ngạc nhiên, cười mắng một câu: “Đồ khờ.”
Nhưng tôi lại nhíu chặt lông mày.
Con chó đen lớn này ngay cả quỷ anh còn không sợ, là cái gì có thể khiến nó sợ tới như vậy?
Trong nhà ông Lưu khờ rốt cuộc đang cất chứa đồ vật gì?
Còn nữa, hôm nay, thôn chúng tôi sao lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như thế?
Đầu tiên là tôi và Hổ Tử gặp chồn vàng, sau đó Hổ Tử trúng tà. Sau nữa là ông Lưu khờ say rượu làm loạn, mới lúc nãy tôi còn liên tiếp gặp được lừa đuổi quỷ, mèo lạy tiên và chó đen trừ tà.
Thậm chí còn được nhìn thấy quỷ anh trong truyền thuyết.
Nhưng những chuyện này còn chưa phải toàn bộ, trong viện ông Lưu khờ hình như còn ẩn giấu một thứ đồ vật càng thêm kinh khủng nào đó.
Chuyện quỷ dị trong đêm nay cứ từng cái từng cái một xông ra, lại trùng hợp vào lúc sư phụ tôi không có mặt ở đây.
“Sao sư phụ mới đi có một ngày, mà tất cả bọn yêu ma quỷ quái này đều xuất hiện? Chẳng lẽ… chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Tôi nhíu mày, mặt nghiêm trọng, cứ trầm tư như thế cho tới khi về tới nhà.
“Dì Vương, dì đứng trong sân chờ cháu, cháu vào lấy ít đồ rồi ra ngay.”
“Ừ”. Quả phụ Vương gật nhẹ đầu, ngồi ở xích đu mà sư phụ tôi thường thay ngồi, lấy ấm trà bên cạnh rót cho bản thân một chén, chậm rãi ung dung uống.
Tôi cười cười, lập tức đi vào trong phòng.
Nhưng sau khi vào nhà, tôi ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trong nhà là một đống hỗn loạn, tủ quần áo bị mở ra, quần áo bị ném đầy dưới đất, ngay cả giá sách của sư phụ cũng bị lật ngã trái ngã phải.