Chương 24: Mũi tên thời chiến quốc

Chương 24: Mũi tên thời chiến quốc

Cấp tám, Thiết Sơn Khốc!

Thiết Sơn Khốc, là một trong những chiêu mạnh nhất của Bát cực quyền, đặc trưng của nó nằm ở sự đơn giản mà quyết liệt, động tác ngắn mà hiểm hóc, những cú đánh nhịp nhàng mà mạnh mẽ, phong cách dữ dội lạ thường và tính chiến đấu cực cao.

Luyện thành công Thiết Sơn Khốc, cho dù đùi có cứng như đá cũng không thể chịu nổi, trực tiếp bị đánh gãy chỉ là chuyện nhỏ.

Tuy còn lâu tôi mới đạt đến đỉnh cao của Thiết Sơn Khốc, thế nhưng cú đá này cũng không phải thứ người thường có thể chịu đựng được.

Chỉ nghe “hự” một tiếng, bóng đen kia bị tôi đánh mạnh đến mức phun ra một búng máu, thậm chí cả người hắn ta còn bay ngược ra ngoài, đập vào tường một cái rầm.

Sau khi ngã xuống đất, hắn ta gắng gượng vài lần mà vẫn chưa thể đứng lên được, tôi cũng chẳng vội vàng tiến đến, thay vào đó, tôi nhe răng nhếch miệng xoa xoa ngực.

“Con mẹ nó, xuống tay ác dữ vậy, nếu không phải ông đây có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, có khi lần này cũng bị đánh đến nằm liệt giường dăm bữa nửa tháng rồi.”

Tôi chửi thầm, sau đó nhổ ngụm máu trong miệng ra cái toẹt, hít một hơi thật sâu chuẩn bị bật đèn.

Tôi muốn nhìn xem, là đứa nào có mắt như mù dám bén mảng đến nhà ông đây ăn trộm.

Thế nhưng, ngay khi tôi vừa mới chuẩn bị kéo dây đèn thì bỗng nghe bên tai vang lên tiếng xé gió cái “vèo”. Tôi nghiêng đầu theo bản năng, trong khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như có một cơn gió mạnh sượt qua mặt mình, sau đó tôi nghe thấy tiếng “phập”, chẳng biết là thứ gì đập vào vách tường.

Cái bóng đen kia ném ám khí xong cũng xoay người bật dậy, sải bước lao ra khỏi nhà, lảo đảo vượt tường vây, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.

Tôi trèo lên trên tường vây. nhìn theo hướng bóng đen biến mất, nhíu mày.

Với võ công cao cường như vậy, chứng tỏ hắn ta cũng không phải là một tên trộm vặt đơn giản.

Nhưng nếu không phải trộm, vậy thì hắn ta tới nhà tôi làm gì chứ?

Hắn ta đang tìm thứ gì?

Khi tôi đang suy nghĩ miên man về hướng kẻ áo đen biến mất, giọng nói của quả phụ Vương đột ngột vang lên: “Thiên Du, người vừa nãy là ai thế?”

Tôi lắc lắc đầu, đáp: “Một tên trộm vặt thôi, không có chuyện gì hết.”

“Trộm vặt?” Quả phụ Vương nghe vậy thì hơi giật mình: “Ai lại đến nhà em trộm đồ cơ chứ?”

Vừa dứt lời, rõ ràng là cô ấy cũng nhận ra những lời này không ổn, lập tức mỉm cười, nói: “Sư phụ em có danh tiếng tốt ở làng trên xóm dưới, nhà ai cần trợ giúp, ông chưa bao giờ từ chối, nếu ai đến nhà em trộm đồ, vậy thì chắc chắn là cái loại bất lương.”

Tôi gật đầu, “ừm” một tiếng đáp lại, sau đó đi vào nhà một lần nữa, quả phụ Vương theo sát phía sau, cũng tiến vào nhà.

Sau khi bật đèn, quả phụ Vương nhìn đống hỗn độn trong nhà, nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Quả nhiên là một tên trộm vặt, Thiên Du, không mất thứ gì chứ?”

“Chắc là không đâu dì.” Tôi mỉm cười, nói: “Nhà cháu ngoại trừ chiếc điện thoại kia của sư phụ thì cũng không có món đồ gì đắt giá. Điện thoại của sư phụ lại ở trên người cháu, không sao cả, dì yên tâm đi.”

Không ngờ quả phụ Vương nghe vậy lại sửng sốt, nói:

“Em vừa mới nói… Điện thoại của sư phụ ở trên người em?”

“Vâng.” Tôi gật gật đầu, sau đó hỏi lại: “Có chuyện gì sao ạ?”

“À, không có gì, chị giúp em dọn dẹp lại nhà cửa một chút.” Quả phụ Vương nói xong thì bắt đầu thu dọn, tôi cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức bước đến vách tường mò mẫm.

Mò mẫm một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng chạm phải thứ gì đó nhô lên ở trên vách tường, tôi quan sát chăm chú thì thấy đó là một mũi tên vô cùng nhỏ bị ghim vào vách tường.

Tôi nắm lấy đuôi của mũi tên, kéo nó ra ngoài, sau đó cẩn thận xem xét dưới ánh đèn.

Thứ này có hình dáng tương tự như mũi tên bình thường, thế nhưng nhỏ hơn rất nhiều, dày hơn kim gia dụng mà lại mảnh hơn đinh sắt.

Mũi tên được mài giũa vô cùng sắc bén, còn có chữ khắc trên đó.

Tôi tập trung quan sát, vậy mà phát hiện chữ trên đó là tiểu triện.

Từ nhỏ tôi đã được học cách vẽ bùa, sư phụ cũng từng dạy tôi cách đọc và cách viết các kiểu chữ như đại triện, tiểu triện.

Mà giờ phút này, tôi tập trung quan sát thì thấy một bên mũi tên có khắc một chữ “chiến”, mà chữ khắc bên còn lại khiến tôi hết sức kinh sợ.

“Can Tương?” Tôi trợn tròn mắt, vẻ mặt khiếp sợ không thôi.

Bình thường chữ được khắc trên mũi tên, một là đại diện cho thân phận của người sử dụng, hai là đại diện cho xuất xứ của mũi tên, cũng chính là lúc thợ rèn chế tạo, khắc thương hiệu của mình hoặc là triều đại chế tạo lên đó.

Mũi tên này có khắc chữ “chiến”, nếu là trước khi tôi nhìn thấy hai chữ “Can Tương”, tôi sẽ không thể nào lý giải được.

Nhưng sau khi nhìn thấy hai chữ Can Tương, tôi đã lập tức hiểu ra.