Mọi thứ và mọi người đều giống như trong quá khứ. Bà Mesha là một người có nụ cười ngọt ngào hơn cả chiếc bánh táo mà bà làm. Narr, một chú chó bảo vệ và từng là bạn đồng hành của cô, giờ nó đang ngồi bên cạnh cô. Đó là những kỷ niệm trong quá khứ mà cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được trải nghiệm lại.
“Vào đi, cháu yêu. Cháu sẽ bị cảm lạnh nếu cứ tiếp tục đứng ngây ra ở đây”
Sau khi ông cô nhẹ nhàng xoa đầu cô, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông mình khi ông tiến đến cánh cửa biệt thự với dáng đi tao nhã. Ngay khi ông vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy một mùi thơm dịu dàng tỏa ra từ trong ngôi biệt thự.
Bất cứ khi nào cô đến đồi Porillian vào ngày yên tĩnh, ông của cô luôn dành lời khen cho món bánh táo của bà Mesha làm.
Kí ức về quá khứ mà cô luôn nghĩ sẽ tồn tại mãi mãi. Khi nhớ lại những năm tháng đau khổ mà cô phải vượt qua vùng đất mờ mịt trong quá khứ, cô cảm thấy bây giờ mình như thể đang mơ.
“Vào đi, Roa. Bên ngoài trời đang trở lạnh”.
“Vâng, ông nội”
Đó là cảm giác ngọt ngào mà cô không muốn mất đi.
Sự ấm áp bao trùm lấy cô khi ông cô mở cửa cho cô vào trước rồi ông theo sau. Lò nướng lớn trong nhà bếp, sau khi bà Mesha qua đời, chiếc lò nướng đó đã bị bỏ hoang. Nhà bếp ở đây là nơi tốt nhất để bà có thể làm bánh táo. Công thức bí mật của bà vẫn chưa ai đến. Chú Robert, người đang quạt dưới bếp, cũng giúp bà chuẩn bị chiếc bánh ngọt.
"Vừa đủ chưa?"
"Ồ! Đặt thêm! Không phải ta đã nói với con rằng chúng ta nên làm nhiều món ăn hơn hôm qua sao? Đã lâu rồi chúng ta không có khách. Hay là con định hôm nay không đi nhặt củi?! ”
“K-Không! Không phải vậy đâu ”.
Giọng nói hoang mang của chú Robert và giọng nói phấn khởi của bà Mesha, bà là người biết cách nói khéo léo với chú, và luôn khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Đây là nơi ở của gia đình Aztane, nơi này có diện tích rất nhỏ so với dinh thự. Trái với tưởng tượng của những người nghĩ rằng họ sẽ sống trong cung điện của hoàng gia, cô và ông của cô đã làm rất nhiều việc ở đây.
"Chúng ta hãy xem."
Ngay khi về đến nhà, cô sẽ ngồi bên cạnh ông nội ở bàn làm việc của ông, nơi ông sẽ xem xét đống giấy tờ bằng chiếc kính có một tròng của mình. Vì ngồi cạnh ông như vậy, nên cô sẽ nhìn vào đống tài liệu chất đống trước mặt.
Một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt cô. Khi cô còn chưa thành đạt, cô thường sẽ không biết làm gì để xử lý đống tài liệu và sẽ gọi điện cho ông nội nhờ ông giúp đỡ. Đó là bởi vì cô thấy các phép tính trên các tài liệu rất khó phân tích. Nhưng ông của cô thường giải thích chúng dễ dàng đến mức cô thấy trở nên dễ dàng hơn trong việc giải quyết chúng theo thời gian.
Khẽ quay đầu lại, cô nhìn khuôn mặt thanh thoát của ông nội. Ông của cô, người đã chăm sóc cô từ khi cô mới chào đời và không bao giờ để cô cảm thấy thiếu vắng tình cảm cha mẹ - những người đã mất vào ngày cô được sinh ra. Cô không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy ông năm nay đã sáu mươi tuổi.* => ý ở đây là ông 60 rồi mà trẻ quá =))*
Mọi người thường nói đùa rằng ông là một loài yêu tinh hoặc một con sói nào đó thì mới có một nhan sắc trẻ mãi không già như vậy. Cô thì nghĩ đó là điều bình thường.
Nhưng cô trở nên không nói nên lời trước thân xác của ông, thứ đã trở nên trắng bệch vào sau ngày khi ông cô qua đời.
Ông của cô, người luôn ở bên cạnh cô, đã biến thành một cái xác lạnh lẽo. Khi đó, trông ông già hơn 20 tuổi so với tuổi thật của mình.
"Roa?"
Cô quay mặt về phía ông của mình khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của ông. Ông đã tạm dừng công việc của mình và cởi bỏ chiếc kính một tròng xuống. Đôi mắt ông đầy vẻ quan tâm.
"Cháu có cảm thấy ổn không, cháu yêu?"
Cô nhìn thấy ánh mắt ông đang tập trung vào đôi tay của mình. Ôi không, cô đang vò một tờ giấy mỏng thật chặt mà không hề nhận ra.
Cô vội đặt tờ giấy xuống và gãi đầu với nụ cười ngượng nghịu trên môi. Ông hỏi cô một lần nữa với giọng trầm.
“Chuyện gì vậy? Cháu đã yên lặng kể từ khi cháu thức dậy sau giấc ngủ ngắn trước đó. Bình thường, cháu trông rất năng động, đáng yêu.”
“Ahaha ……”
A, cô ấy đã như thế này trong một thời gian dài. Khi còn chưa trở về quá khứ, điều phức tạp lớn nhất là cô ấy thậm chí không thể biểu lộ tình cảm. Đối với những người gắn bó với công việc kinh doanh, biểu cảm của họ luôn phải nghiêm khắc vì nếu không như vậy, thì đó là một “điểm yếu” của họ khi trở thành một doanh nhân. => ý ở đây là khi mà giàu có hay thành một doanh nhân, sẽ có nhiều kẻ thù hay có nhiều người muốn chiếm lấy tài sàn của họ, và nếu như họ để lộ rằng họ quan tâm ai hay cái gì thì cái mà họ quan tâm sẽ bị kẻ xấu lợi dụng để uy hiếp hay tương tự để phục vụ cho mục đích riêng của kẻ xấu đó.
“Hãy tâm sự với ông nào.”
"À, không có gì đâu."
Cô chắp hai bàn tay lại và mỉm cười như thể cô không sao, nhưng vẻ lo lắng của ông cô vẫn không thay đổi một chút nào. Cô từ từ thở dài, nghĩ rằng mình quá yếu đuối trước mặt ông nội.
“Thực ra… con đã gặp ác mộng.”
"Một cơn ác mộng?"
"Vâng."
Khi nghe thấy âm thanh lạch cạch trên ghế, ông cô đứng dậy và từ từ tiến lại gần cô. Ông nội xoa đầu cô bằng bàn tay rộng lớn của mình và nở một nụ cười ấm áp.
“Đó là cơn ác mộng gì vậy, cháu yêu?”
“…. Đó là một điều rất đau đớn.”
Nhắm chặt mắt, cô nhớ lại những ký ức không mấy êm đềm.
“Con mơ thấy mình bị phản bội bởi những người mà con tin tưởng nhất. Hơn nữa, con đã thất bại trong việc bảo vệ di chúc cuối cùng của người mà con kính trọng và yêu thương nhất để lại. Nó khiến con cảm thấy… đau đớn đến mức con khó có thể tiếp tục sống ”.
Phải, có lẽ cô ấy đã phát điên. Cô ấy đang nói đến điều gì đó không đủ để so sánh với bất kỳ cảm giác mất mát hay đau đớn nào.* => Câu này, theo ý hiểu của mình thì tức là cái câu chuyện hay câu nói trên của nu9 đang nói với ông mình thì không thể so sánh được với nỗi đau tận sâu trong tim cô ( vết thương lòng ) :<.*
Đối với một người bị phản bội bởi một người mà mình vô cùng tin yêu. Một lần nữa, nỗi tuyệt vọng khi ấy lại bóp nát trái tim cô. Cô nắm chặt lấy ngực mình như thể cô đang cố gắng thoát khỏi nó. Cảm giác tuyệt vọng bày ra trước mắt buộc cô phải nhắm mắt lại. Tiếng cười của họ vang vọng trong tâm trí cô lại khiến trái tim cô đau nhói.
"CON…"
"Kìa kìa..."
Bàn tay đang vuốt tóc cô đưa xuống xoa nhẹ lên má cô. Ông gạt đi gần hết những giọt nước mắt chảy dài trên má cô. Ngẩng đầu lên, cô nhìn khuôn mặt tốt bụng và dịu dàng của ông đang an ủi cô bằng một nụ cười ấm áp.
“Cháu không cần thiết phải nghĩ đến những cơn ác mộng như vậy đâu, cháu yêu.”
"Ông nội….."
“Hôm nay ông sẽ sắp xếp mọi thứ cho con, cháu yêu. Con nên đi nghỉ ngơi một chút đi. ”
"Nhưng…"
“Một vị khách sẽ đến thăm bất cứ lúc nào. Không có thời gian để cháu cứ nghĩ đến những cơn ác mộng như vậy, phải không? Vì vậy, bây giờ, hãy đi nghỉ ngơi trước khi con mặc quần áo. Hơn nữa con không phải cần đi gặp em gái nhỏ của con sao? ”
"…Em con?"
Một dòng cảm xúc bình lặng tràn ngập từ đây. Cô cảm thấy buồn nôn như thể bên trong cô bị một cơn bão ập đến. Nhưng cô ấy không thể hiện nó ra. Vì vậy, cô cố gắng nở một nụ cười trước khi cô nhanh chóng ra khỏi phòng và đóng cửa lạị. Cô ấy nói khi hít thở sâu.
"….Em gái."
Erusia, em gái song sinh của cô. Em gái mà cô ấy chăm sóc, người mà cô ấy luôn bảo vệ và là người mà cô ấy vô cùng yêu thương. Tên của em gái cô, luôn mang ý nghĩa từ bi đối với cô, giờ đây đã trở thành một ý nghĩa của sự hận thù.
Căn biệt thự hôm nay khá náo nhiệt. Nhưng cô đã quen với điều đó. Cô tiếp tục đi trên con đường của mình, từ từ nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Kể từ khi Erusia bị ốm, phòng của cô luôn được đặt ở một góc của tầng một. Nó giúp cô bước xuống cầu thang dễ dàng hơn.
Bất cứ khi nào Laurentia bước vào phòng của mình, cô luôn cảm thấy thương hại cho đứa em gái của mình. => Ulatr, đúng là trước khi thương cảm cho ai thì cần biết rõ về bản chất của họ mà :33
Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ, Erusia không tốt hơn ai cả. Trừ khi đó là một giấc mơ. => Câu này, mình dich hơi rối nhề, ý là con tiểu tam này không tốt hơn nhiều người xấu khác là bao, còn nếu tốt hơn thì đó là một giấc mơ [ mình hiểu kiểu vậy đấy, còn mn thì hiểu kiểu gì thì hiểu như vậy nhé]
Sau khi thở dài, Laurentia từ từ gõ cửa.
"Vâng?."
Một người trong phòng trả lời bằng một giọng rất giống cô. Cô ấy mở cửa với sự kiên quyết.
Trong một căn phòng tương đối tối tàn, nồng nặc mùi thuốc, một cô bé mảnh mai đang yên lặng ngồi trên giường. Cô ấy có ngoại hình giống Laurentia, nhưng chắc chắn không có quy củ bằng Laurentia
“Chị ở đây hả chị?"
Nụ cười đó. Cô nghi ngờ rằng nụ cười mà em gái cô chào đón cô không ấm áp lắm.
Trong quá khứ, cô đã nhìn thấy bằng chứng chất đống nhưng cô không thể tra hỏi em gái mình vì cô ấy lo lắng cho sức khỏe của em gái cô. Nhưng cuối cùng cô ấy đã đánh mất tất cả những gì cô ấy từng có. Cô đúng là một đứa ngốc. => Lý giải tí cho đoạn này, tức : Hồi còn bé ( chưa xuyên ko ) nu9 đã có/ nhìn thấy nhiều bằng chứng cho rằng em gái cô ko hề thích cô hay em gái cô vốn dĩ ko có bệnh tật gì cả nhưng nu9 ko hỏi vì sợ nó sẽ gây sốc với em gái mình và điều đó ko có lợi cho sức khỏe của em gái cô.
"Ừ. Bên ngoài đang lạnh dần. ”
Nhưng cô không muốn trở nên gay gắt với Erusia ngay lập tức.
Dù trải qua những gì, Erusia vẫn là một cô gái yếu đuối trong mắt thiên hạ. Cô chưa bao giờ ra khỏi phòng và luôn phụ thuộc vào thuốc.
Tuy nhiên, cô ấy là một đứa trẻ thông minh, người luôn khuyến khích mọi người vui lên trong suốt thời gian khó khăn của họ. Dù đau ốm nhưng cô vẫn được nhiều người yêu quý.
Vì vậy, rõ ràng là nếu Laurentia hành động thô bạo với em gái mình, cô ấy sẽ phải đối mặt với nhiều chỉ trích, sau đó là sự thất vọng của ông nội. Đó là điều cô ấy không hề mong muốn.
Erusia từ từ tiến lại gần và nhìn ra bệ cửa sổ. Cô nhìn xuống bên ngoài trước khi quay lại và ngồi lên khung cửa sổ. Cô cười nhẹ.
"Đó có phải là một ngày khó khăn?"
"Không hề. Thay vào đó, có vẻ như nó đã gây khó khăn cho em. "
Cô đã luôn cảm thấy được khích lệ bởi giọng nói ngọt ngào và ấm áp đó….
"Hôm nay có chuyện gì xảy ra không?"
“Ít nhất thì không có gì đáng để em quan tâm. Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. ”
"Bình thường…?"
Đôi mắt Erusia ngấn nước trước câu trả lời của cô. Cô không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà một người xấu xa lại có thể có khuôn mặt ngây thơ như thiên thần. Chính khuôn mặt đặc biệt đó đã khiến cô bị lừa và mất đi tất cả mọi thứ.
"Ah! Nó có thể là về khách. ”
"Khách hàng?"
“Ôi, chị không nói với em à? Một người rất quan trọng đang đến thăm chúng ta vào hôm nay ”.
Cô nhớ rằng nhà mình sẽ có một vị khách, nhưng cô không biết rằng hắn sẽ là một người quan trọng. [ Đây là suy nghĩ của Erusia ]
Cô cố gắng buông bỏ sự việc, không thể nhớ về người đó. Nhưng Erusia nhiệt tình chắp tay.
“Em chắc chắn… Em chắc chắn rằng anh ấy là một người tuyệt vời. Em rất tự hào về chị. ”
Laurentia thậm chí không thể đối mặt với khuôn mặt lấp lánh của em gái mình. Tất cả những điều đó dường như không còn ý nghĩa khi bây giờ cô ấy đã sai.Bằng cách nào đó, cô ấy đã cố gắng không chửi bới trước mặt em gái mình. Cô quay lại và tiến đến cửa.
“Tối nay không định ra bên ngoài ăn à? Chị không cần giúp em chuẩn bị cho em cái gì, đúng không? ”
"Huh? À, vâng…. ”
Erusia trả lời bằng một giọng lạ như thể cô ấy cảm thấy chị gái mình đang hành động khác với thường ngày của cô ấy. Laurentia gật đầu mà không thèm nhìn lại em gái. Cô đóng cửa, rời khỏi phòng.
"Thở dài…."
Cảm giác buồn nôn của cô trở nên tồi tệ hơn. Cô cảm thấy như mình sẽ phải vào nhà vệ sinh.
Cô ấy không thể đáp lại nụ cười của em gái và thậm chí không thể nói một lời tử tế. Tất cả những điều này dường như khó hết mức có thể.
"Sẽ tốt hơn nếu chỉ ký một hợp đồng."
Cắn chặt môi, cô nuốt giọng nói. Vào lúc cô đang cố gắng làm dịu cơn sóng trong lòng bằng cách dựa vào tường, cô có thể nghe thấy tiếng mở cửa chính cùng với cuộc nói chuyện phiếm của mọi người.
'Đó có phải là khách không? Là ai mà ai cũng háo hức được gặp vậy?'
Đi dọc theo bức tường, cô rẽ vào góc và đến gần cửa chính. Khoảng 5-6 người đàn ông ăn mặc sành điệu đang chào hỏi nhau bằng những món quà trên tay.
“… ..”
Nó có vẻ quen thuộc. Nhưng không thể nhớ được điều gì, cô dựa vào tường và nhìn chằm chằm vào những vị khách. Ông của cô, người đi đến cửa chính, đang chào một người đàn ông với nụ cười tươi.
"Không thể tin được…."
Cô không thể tin rằng mình đang nhìn vào khuôn mặt đó một lần nữa.
Vâng, đó là ngày hôm nay. Cô đã quên. Cùng ngày khi một người đàn ông, người bắt đầu can thiệp vào cuộc đời cô, gặp Laurentia.
"Của cô đây! Cô Laurentia, cảm ơn cô đã mời tôi hôm nay. ”
Một người đàn ông đã chiếm được trái tim của không biết bao nhiêu phụ nữ bằng vẻ ngoài, nụ cười dịu dàng, sự e thẹn, cử chỉ tay và cử động cơ thể của anh ta. Hơn hết, anh ta chính là người cô muốn nguyền rủa. *=> Mình đoán nu9 bây giờ đang ở độ tuổi khoảng từ 16 - 18 *
“Hầu tước Acpencia….” => Vị hôn phu cũ khốn nạn của nu9
Người đàn ông đã thề rằng anh yêu cô và sẽ làm mọi thứ vì cô. Và cũng chính là người đàn ông đã phản bội cô cùng với em gái cô, cứ như anh ta lật mặt như lật sách. Người sẽ sớm nhìn sự suy sụp của cô và chế nhạo cô.
"Hôm nay là ngày hắn ta đề nghị đính hôn với tôi."
HẾT CHAP 2.