Hầu tước Acpencia Barrett. Hắn ta là một lãnh chúa trẻ của gia tộc Marquis và là vị hôn phu của cô.
Ngoại trừ gia tộc Ducal, gia tộc của hắn là một trong những gia tộc đầu tiên của thế hệ thứ hai nắm quyền lực, tài chính và sức mạnh quân sự của đất nước.
Có Vô số người đã rất ngạc nhiên khi nhà lãnh đạo duy nhất của gia đình Hầu tước tuyên bố rằng ông đã đính hôn với gia đình Aztane. Đó là bởi vì họ mong đợi rằng sự kết hợp của quyền lực, danh dự và sự giàu có cuối cùng sẽ phá vỡ cái gọi là trục khuân mẫu ( hiểu đơn giản như luật lệ ). Nếu hai gia đình quý tộc hợp nhất, cái trục đó sẽ lớn hơn nhiều.
Hơn nữa, Hầu tước Acpencia là một người đầy tham vọng và tài năng. Hắn ta thông minh và giỏi tính toán nên từng lập được thành tích xuất sắc khi ký hợp đồng. Các công việc kinh doanh cũng sẽ hoạt động suôn sẻ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Ngoài ra, hắn ta còn cao to và ưa nhìn. Hắn là một người tốt, có học thức, và kết quả thật thảm hại khi được nhiều người ngưỡng mộ và cố gắng quyến rũ hắn.
Vì vậy, khá bất ngờ khi Hầu tước Acpencia đã trao cho cô một chiếc nhẫn, với mục đích là đính hôn với cô. Chúng tôi gặp nhau lần đầu trong bữa tiệc sinh nhật của hắn ta năm 16 tuổi.
Cũng đúng là cô đã từng dựa dẫm vào lòng tốt, cách cư xử và tài năng của hắn. Ngay cả sau khi ông của cô qua đời khi cô chưa sẵn sàng để ông rời đi, thì ông cô vẫn ở đó để giúp cô khi cô được thừa hưởng mọi thứ từ gia đình mình.
Khi cô trưởng thành và cuối cùng đã ổn định với các vấn đề kinh doanh, cô cố gắng tiến triển mối quan hệ của cô với hắn bằng cách kết hôn. Nhưng, hắn đã luôn từ chối cô và trì hoãn nó trong 11 năm. Laurentia coi thường hắn ta vì điều đó.
Vô tội. Không, ngu ngốc. Cô không biết người đàn ông đó định làm gì.
Barrett, người để mắt đến em gái cô, đã lợi dụng cô để mua tài sản của gia đình cô với giá hời. Chỉ cần 5 năm, tài sản đó đã được chuyển cho hắn, trong khi đó Laurentia đang bận rộn, cố gắng gây dựng lại một gia tộc chỉ có thể trông chờ vào cô.
Cô biết rằng có điều gì đó không đúng với Erusia. Nhưng, cô không biết rằng nó có liên quan đến Barrett.
“Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Erusia sẽ là lý do dẫn đến sự sụp đổ của gia tộc tôi. Đây là nhà của Erusia, cũng giống như đối với tôi. Tôi sẵn sàng bị lừa dối miễn là tôi có thể hắn gắn gia đình mình lại với nhau. Nhưng…..”
“Thật vinh dự khi được cô đón tiếp ở đây, cô Laurentia. À, đây, một món quà nhỏ. ”
Anh ta giơ những bông hồng màu xanh lên. Cô nhớ cô đã đọc trên một tờ báo rằng những bông hồng đó được chuẩn bị bằng thuật giả kim.
Chúng đẹp đến ngây ngất, thứ mà vô số phụ nữ muốn nhận được. Nó rất đáng giá.
“Ta sợ rằng tôi không có bất kỳ ý tưởng nào về món quà mà một người phụ nữ sẽ thích, vì vậy tôi chỉ mang theo một bó bông hoa. Ta đã nghĩ bông hoa đẹp nhất sẽ phù hợp với vẻ đẹp của Cô Laurentia… ..nhưng thật không may, nó không bằng với vẻ đẹp của Phu nhân ta”. => Ủa, ảo tưởng sức mạnh hả cha nội, ai là phu nhân mày zị hả??
Cô luôn nghĩ hắn ta lãng mạn. Đã nhiều lần cô nghĩ rằng những lời nói ngọt ngào và nụ cười của hắn chỉ là khen ngợi cô. Nhưng những lời nói đó của anh lại là thứ khiến cô như bị mù và điếc.
“Khoan đã, Hầu tước Acpencia có quà gì cho ta không? Ta thất thật thất vọng khi thấy người chỉ quan tâm đến cháu gái của ta ”.
“Haha, tất nhiên, ta đã mang một món quà cho ông, ông Aztane. Ngày nay, đó là một chiếc mũ phớt phổ biến ở thủ đô. Ta nghĩ trông ông sẽ rất đẹp, ông luôn là người rất gọn gàng. ”
"Đó không phải là dành cho thế hệ trẻ?"
“Ta vẫn còn trẻ à?"
Laurentia nhớ nụ cười của ông cô khi ông nhìn vào chiếc mũ phớt. Có vẻ như ông thích món quà.
Đó là một cảnh quen thuộc. Những bông hồng xanh mà hắn đã tặng cho cô, chiếc mũ phớt cho ông của cô, và những bông hồng đỏ mà hắn ta sẽ tặng cho em gái của cô.
“Ta cũng đã chuẩn bị những bông hồng đỏ này cho cô Erusia. Ta nghĩ nó sẽ là một món quà hoàn hảo cho một cô gái trẻ có nụ cười như hoa. "
Khi nhìn thấy Erusia đỏ mặt khi nhận hoa hồng, cô có thể cảm thấy bụng mình lại quặn lên.
Kí ức về việc họ trao nhau những cái nhìn mà cô không muốn nhớ lại đã phủ mờ tâm trí cô một lần nữa. Từ cảnh họ hôn nhau đến cảnh họ đắm đuối vào cơ thể của nhau. Thật là kinh tởm.
“Ư….”
Ngay lúc đó, cô cảm thấy bụng như bị lộn ngược và dịch dạ dày như trào ngược ra ngoài. Vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ sau vai của ông nội, họ bất ngờ nhìn cô, khiến cô càng cảm thấy ghê tởm.
“Xin thứ lỗi…”
Cô ngậm miệng và vội vàng đi vào phòng tắm. Cô nghe thấy tiếng gọi của ông nội, nhưng cô không còn thời gian để quan tâm. Dường như cơ thể cô đang ở trong trạng thái bị rút hết năng lượng khi cô kìm nén những cơn ho khan và cảm giác buồn nôn, gần như sắp không kìm chế nổi cái cảm giác giận dữ này mà chỉ muốn trút hết ra ngoài ngay lập tức.
“Roa! Roa! ”
Khi ông của cô gọi tên cô khi ông gõ cửa, cô nói với ông rằng cô vẫn ổn. Khi dòng nước lạnh chạm vào khuôn mặt gầy guộc của cô, nó giúp giữ da và tinh thần của cô bình tĩnh lại. => Da ở đây là “da mặt” và mang nghĩa là giúp da của cô bớt “nhăn nhó và co dãn lại”, tức là khi tức giận thì da mặt mình hay nhăn nhó ý, thì nước lạnh giúp da của chị nu9 này co dãn lại.
Tuy vậy, tâm trí cô lại trở nên tối sầm khi nghe thấy giọng nói của hai người đó, đầy đạo đức giả và dối trá.
“Chị không sao chứ, chị gái ?!" => Trời móe, nghe nó cứ bị nổi da vịt sao sao ý =))
"Cô Laurentia, cô có sao không?"
Dù lo lắng đến đâu, họ đều đến chỉ để nghe cô ấy nôn. Thật là vô cảm. => giải nghĩa chút, ý ở đây là bọn c.h.ó này chỉ đến để “làm màu cho có” ( nghe nu9 nôn ) mà không chút an ủi hay lo lắng thực sự, ý là vậy >..<. Thật buồn cười, đến bây giờ cô mới có thể nhìn thấy bản chất thật của chúng.
“… .Vâng, tôi- tôi ổn.”
Khi nói bằng một giọng yếu ớt, cô có thể nghe thấy giọng nói tàn nhẫn của họ vang lên trong tâm trí cô một lần nữa.
'Đầu của tôi đang quay cuồng! Tôi không muốn nghe giọng nói của họ nữa! Hai người đó đã lấy đi mọi thứ của tôi! '
Một lúc sau, khi vừa mở cửa, cô nhìn ánh mắt ấm áp của ông mình trước khi chuyển mắt sang em gái cô và Hầu tước Acpencia.
Cô không muốn ngồi cùng bàn với họ. Không, cô ấy thậm chí không thể ăn cùng họ. Cô ấy sẽ lại cảm thấy buồn nôn nếu ăn. => Ghét đến nỗi buồn nôn là có thật nha mn :>>
“Ông ơi, con không được khỏe, con có thể về phòng được không?”
“Tất nhiên là được, cháu yêu. Ta sẽ bảo bà Mesha lấy cho con mấy viên thuốc ”.
Cô không cần bất kỳ loại thuốc nào, nhưng cô cũng không có sức để từ chối ông cô. Khi cô đang tiến tới cầu thang sau khi nở một nụ cười gượng gạo với ba người họ, Erusia siết chặt tay và hỏi với giọng lo lắng. => Mày lo lắng thật hay lại có toan tình gì đây
"Chị có chắc là em sẽ ổn không, chị?"
"Ừm. Đừng lo lắng cho chị và hãy ăn uống thật tốt, Erusia. ”
Cô quay sang em gái mình, người không có chút quy tắc nào. Một cô em gái gớm ghiếc.
Cô ngủ quên trên giường một lúc. Khi tỉnh dậy, cô nhận thấy căn phòng của mình chìm trong bóng tối sâu thẳm. Cô nghĩ rằng họ vẫn đang bận ăn thì cô nghe thấy giọng nói run rẩy của họ từ tầng dưới.
Khi cô vừa ra khỏi giường, ai đó đã đẩy cửa vào.
"Con đã tỉnh?"
Ông cô ngạc nhiên hỏi. Ông cô đặt thuốc và một cốc nước lên bàn cô và sau đó ngồi cạnh giường cô và nhìn Laurentia.
Đột nhiên, cô có thể ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng của bánh táo. Chiếc bánh do bà Mesha làm. Chiếc bánh mà cô luôn thích.
Mùi hương làm cô bình tĩnh lại. Đôi mắt của ông cô trĩu nặng bởi sự lo lắng và suy nghĩ.
"Ta xin lôi. Ta tưởng con đang ngủ nên ta vào mà không hỏi con”.
"Tại sao ông lại nói thế? Điều đó không quan trọng vì người là ông của con. ”
Ông nội nhìn cô, nở một nụ cười ấm áp và đưa cho cô cốc nước.
“Hầu tước đã lo lắng cho con, Roa. Khi ngài ấy rời đi, ngài ấy thậm còn yêu cầu ta chào con thay cho ngài ấy ”.
"Vậy, tiếng động lớn mà cô nghe thấy trước đó là khi hắn ta rời đi?"
“Ta cảm thấy hơi cô đơn khi không có con, Roa, nhưng thật vui khi được dùng bữa cùng với Erusia sau một thời gian dài như vậy. Nhưng, sẽ là điều tuyệt vời nhất nếu Roa ở đó. ”
Cô cũng khao khát được ăn tối với ông của mình sau 10 năm dài, nhưng cô không thể ngồi cùng bàn với họ.
"Roa."
Ông cô nhẹ nhàng gọi cô khi cô nhấp một ngụm trong ly.
"Hầu tước vừa nói với ta."
"Là gì ạ?"
Đặt ly xuống bàn, cô nghiêng đầu.
“Roa, ngài ấy muốn phát triển mối quan hệ của mình với con hơn một chút. Vì hầu hết mọi người đều đã biết con và ngài ấy có mối quan hệ như thế nào rồi, vậy thì tại sao con không công bố mối quan hệ đó một cách chính thức? ” *=> Mối quan hệ = đính hôn ước *
“… ..”
Mặt cô ấy đanh lại. Trước đây, cô đã rất vui khi nghe điều này. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu ra…
“Ông ơi, cháu….”
"Ta biết. Ta không muốn kiểm soát cuộc sống của con. Vì vậy, ta đã yêu cầu Hầu tước hỏi ý kiến Roa một lần nữa ”.
'Ông nội tốt bụng và ấm áp của tôi. Ah, ông nội ngọt ngào của tôi, người luôn quan tâm đến tôi. '
“Ta có quan điểm tốt về ngài ấy… .nhưng ta vẫn chưa chắc chắn. Con nghĩ sao?"
Trong quá khứ, ông của cô đã nhiệt tình ủng hộ lễ đính hôn của họ. Ông cô nghĩ hắn ta là người đàn ông hoàn hảo nhất trong xã hội có thể khiến cô hạnh phúc. Hơn nữa, Laurentia cũng thích anh.
"Con không thích anh ấy."
Bây giờ cô không muốn dính líu đến hắn. Người đàn ông hoàn hảo? Đó chỉ là lời khen từ những người không biết hắn ta thực sự là người như thế nào.
Hắn là một tên rác rưởi ngoại tình với em gái sinh đôi của vợ sắp cưới. Hơn hết, hắn ta là người duy nhất hạ bệ gia đình cô với sự hỗ trợ của em gái cô. Giờ cô đã biết hắn định làm gì, cô thậm chí còn không muốn nói chuyện với cái tên rác rưởi đó.
"Có thật không? Ta nghĩ con rất hợp với ngài ấy. Nhưng ta không thể giúp được gì nếu con không muốn đính hôn ”.
Ông mỉm cười với cô một cách ấm áp. Sau đó, liếc nhìn túi thuốc, ông nội nói.
“Nhưng con nên biết rằng Hầu tước Acpencia không phải là người dễ dàng từ bỏ. Ngài ấy là một người đàn ông đầy tham vọng ”.
Một người đàn ông có tham vọng và độc ác từ khi sinh ra đã có. Ông của cô biết chính xác anh ta. Cô cười khổ.
"Con biết."
'Hắn thật kinh khủng.'
“À, Con có một thư mời. Con sẽ làm gì?"
"Thư mời?"
Thư mời? Thư mời nào? Suy nghĩ kỹ càng, cô nhớ lại rằng sau khi chấp nhận lời cầu hôn của Barrett, hắn đã chính thức tuyên bố điều đó trong một bữa tiệc. Rõ ràng, đó là….
“Đó là thư mời từ Đại công tước Veridian. Con cũng sẽ từ chối tham dự? ”
=> Thư từ anh nhà đó chị :>>
Bữa tiệc do Đại công tước Veridian, người nổi tiếng về công việc hải quân và thói ăn chơi trác táng, lỗng lẫy.
Cô cũng đã sẵn sàng để từ chối nó, nhưng đột nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu cô. Cô chắc chắn rằng Hầu tước Acpencia sẽ tham dự bữa tiệc.
"Không, con sẽ tham dự nó."
Cô vừa nói vừa cười rạng rỡ.
Đế chế Lirus. Một vương quốc với lực lượng quân sự hùng mạnh, vựa lúa khổng lồ và đồng bằng nằm ở phía nam lục địa. Một quốc gia giàu có sở hữu lượng lương thực nhiều đến nỗi bằng lượng lương thực cho một nửa lục địa.
Đế chế đã đạt được sức mạnh công nghệ tiên tiến nhất bằng cách đầu tư vào một số lượng lớn quân thường trực và các lĩnh vực thương mại và công nghiệp, được hỗ trợ bởi một lượng tiền khổng lồ.
Hoàng gia 600 tuổi của Lirus có hai gia tộc Công tước, trong đó cả hai đều có quan hệ họ hàng với nhau.
Một trong số đó là Đại công tước Veridian. Gia tộc anh ta sở hữu lãnh thổ phía Tây, nơi đã tập hợp các hiệp sĩ và các chỉ huy.
Người còn lại là gia tộc của Công tước Safeldric. Gia tộc này sở hữu lãnh thổ Đông Bắc, nơi đã tạo ra những phần thưởng danh giá.
Đế chế đã được hưởng quyền lực to lớn dưới sự bảo vệ tuyệt đối của cả hai gia tộc. Tuy nhiên, gần đây, sự bảo vệ ấy bắt đầu suy yếu vì sự hỗ trợ của cả hai bên gia tộc yếu đi và đặc biệt là tình trạng bất thường của gia tộc Công tước Veridian.
Trên thực tế, Ian, thủ lĩnh hiện tại của gia tộc Veridian, được ca ngợi vì sự xuất sắc của anh ta cả về văn học lẫn võ thuật. Theo những gì cô biết, có hàng tá câu chuyện nhằm nâng cao sự uy tín của anh ta. Có nhiều câu chuyện kể về việc năm 15 tuổi, anh ấy đã tham gia trận trinh phạt đầu tiên và chém đầu lực lượng vũ trang của địch, và đến tuổi trưởng thành, anh ấy được tiến cử làm trưởng đồn canh trong tổng số 18 ứng cử viên còn lại.* => Mình không chắc dịch có đúng là trưởng đồn canh hay không, nếu ko đúng thì mong các bạn thông cảm hoặc góp ý cho mình nhé.*
Tuy nhiên, ngoài tài năng của mình, mọi người đánh giá Ian khá kém. Một ví dụ điển hình như: “ Có tin đồn rằng anh ta vô dụng trong nhiệm vụ xây dựng lực lượng hải quân.”
Trên thực tế, không có khái niệm “sai” với giới quý tộc bởi vì họ là những người có quyền lực và giàu có. Nhưng việc thưởng thức màu chàm vẫn là một bức tường đáng kinh tởm đối với những ai muốn nhìn nhận nó từ quan điểm tôn giáo. => Sorry mấy bồ nhá, câu này tôi dịch ra nó như vậy đấy, tôi cũng không hiểu nội dung của nó luôn, mấy bồ thông cảm =((
"Anh ấy là…."
Ngồi trên ghế, nhấp một ngụm trà màu vàng, Laurentia nhìn chằm chằm vào buổi họp mặt xã giao trang trọng.
'Anh ta là người chịu trách nhiệm cho lực lượng hải quân?'
Cô rất ngạc nhiên.
"Không, anh ấy có vẻ bị đánh giá thấp hơn."
Đôi vai của anh ta rộng, và anh ấy có đôi chân mạnh mẽ. Anh ta trông cao hơn một nửa so với những người khác. Hơn nữa, cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ từ những người đang nói chuyện với nhau, trong khi anh ta chỉ mỉm cười một cách điềm tĩnh.
HẾT CHAP 3