Cửa gần như không đóng lại. Cô chậm rãi từ về phía cánh cửa, nhìn lén qua khe nứt, ánh sáng rực rỡ của căn phòng tràn vào hành lang.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô lấy hết sức mở cửa. Ngay khi ánh sáng từ căn phòng phát ra, đã làm khuôn mặt cô có phần bị choáng váng.
Đành rằng người ta không biết nói gì khi bị sốc, nhưng tại sao nó lại chân thực đến vậy?. Nước mắt cô lặng lẽ rơi, cô nhìn vào người đàn ông và người phụ nữ đang hôn nhau ngay trước mặt cô.
Người đàn ông đó, là vị hôn phu của cô, chuyển ánh nhìn về phía cô với ánh mắt khinh thường. Người phụ nữ đang bám lấy cánh tay anh ta, mỉm cười xấu xa trong khi đưa tay vuốt ve khuôn mắt anh ta.
“Cô vẫn ở đây?. Ra khỏi đây ngay bây giờ”
Những lời nói lạnh lùng, cay ngiệt của anh lại khiến trái tim cô đau nhói. Ôi cô ấy ước đây chỉ là một cơn ác mộng.
Đó luôn là một ngôi nhà ấm áp. Ngôi nhà nơi cô và người thân cô tạo nên những kỷ niệm yêu thương ngọt ngào, là nơi cô tìm thấy lý do để tồn tại. Đó không phải là một ngôi biệt thự bình thường bởi vì nó là thứ duy nhất mà ông của cô để lại cho cô ấy, người duy nhất mà cô ấy ngưỡng mộ và kính trọng kể từ khi cô sinh ra.
Ngôi biệt thự rộng rãi này là niềm tự hào của gia đình Aztane.
Thời thơ ấu, ông của cô thường ôm cô khi đi dạo quanh ngội biệt thư nguy nga này. Cô cảm thấy như mình có cả thế giới. Và khi cô ngồi trên vai của ông nội, người cao lớn khác thường, cô tưởng tượng giống như mình là một người khổng lồ.
Nhưng giờ đây, căn nhà đã không còn là tài sản của cô.
“Chị không nghe thấy anh ấy nói gì sao, chị?. Chị phải đi ngay bây giờ. Đây không phải là nhà của chị nữa”.
Điều gì có thể gây sốc hơn thế này?. Thực tế là người đàn ông, người đã nói với cô rằng anh ta yêu cô, bây giờ lại đi hôn một người phụ nữ khác ngay trước mắt cô?. Hay mất đi ngôi biệt thự do ông ngoại để lại cho cô?.
Tất cả những điều đó đều gây sốc, nhưng điều khiến tôi sốc nhất là….
“Erusia”
“Laurentia, sẽ không tốt cho chị khi chị biến mất sao?”
“Erusia, làm sao em có thể…?”
Cô em gái đáng yêu luôn mỉm cười, chào đón và cô vũ cho cô. Em gái song sinh của cô, người trông giống hệt cô ấy. Cô em gái mà cô hết mực yêu thương đã phản bội cô. Không có gì khác có thể gây sốc hơn điều này.
Gia đình của Aztane, sở hữu hầu hết đất nông nghiệp và mỏ của Quốc Gia, đã tích lũy đủ tài sản để trở thành gia đình giàu có thứ hai của Đế chế.
Người ta thậm chí còn nói rằng nếu tiền có thể mua được danh hiệu thì gia đình Aztane đã trở thành một gia đình gần như thống trị. Laurentia, là con gái lớn, là người thừa kế của gia đình Aztane.
Năm 18 tuổi, cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn. Vì vậy, cô ấy sẽ trở thành người lãnh đạo tiếp theo của gia tộc sau ông nội của cô ấy, người đã thay cha mẹ cô nuôi dưỡng cô.
Là một phần của gia đình Aztane, phương châm và sứ mệnh của cô phải tương tự như cách một doanh nhân thường hành động, bỏ qua cảm xúc và những thứ vô bổ sẽ không giúp họ làm giàu và tạo sức ảnh hưởng cho gia tộc.
Bởi vì địa vị của cô giúp cô có lợi thế hơn rất nhiều, các quý tộc và thường dân luôn đối xử với cô một cách lịch sự và tôn trọng nhất.
Cô ấy đã làm việc 10 năm, thực hiện các nghĩa vụ với gia tộc mà không mệt mỏi. Vì gia tộc của họ có tài sản vô cùng khá giả nên họ không gặp khó khan gì. Điểm yếu duy nhất của cô là người em gái song sinh của mình, Erusia, người bị bệnh nan y nặng đến mức cô thậm chí còn không thể đứng dậy nếu không có ai giúp đỡ.
Tuy nhiên, chính điểm yếu đó cuối cùng lại là lý do khiến cô mất tất cả.
Erusia đã phá hủy tất cả của cải và danh tiếng của một gia tộc lâu đời. Tổng cộng có năm mỏ vàng và bốn mỏ bạc bao gồm rất nhiều đất trồng trọt dược bán với giá hời.
Tất cả các dinh thự được đặt ở nhiều nơi khác nhau cũng đã được bán. Vào thời điểm Laurentia nhận ra điều đó, Erusia đã chiếm giữ tất cả phần của cải còn lại, ngoại trừ biệt thự nơi cô đang đứng.
Erusia có thể làm điều này mà không cần sự đồng ý của cô vì khuôn mặt và giọng nói của họ giống y chang nhau.
Em gái cô, người luôn mỉm cười, cổ vũ cho cô và nói rằng cô ( em gái ) coi trọng Laurentia, nhưng lại chính là người đã lấy đi mọi thứ của cô. Và cả người đó nữa, cùng với vị hôn phu của cô, người đã hứa sẽ yêu cô và bảo vệ gia đình cô. Họ hủy hoại ký ức, dập tắt ý chí và lý do sống của cô.
“Làm thế nào mà các người có thể làm điều này với tôi…?”
Cô thốt lên với đôi môi run rẩy trước khi khép chặt chúng lại.
Phản bội, giận dữ và sự phù phiếm. Tất cả chúng đồng loạt hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô bất lực gục ngã.
Không hiểu sao, cô không còn nghị lực để đứng lâu hơn nữa. Đó từng là nhà của cô ấy, nhưng giờ thì không còn là của cô nữa.
Erusia nở một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt giống hệt cô trước khi nâng mặt người đàn ông và hôn anh ta. Cả hai trao nhau ánh nhìn khi hôn trong giây lát và cuối cùng tách ra khi họ cảm thấy khó thở.
Họ từ từ di chuyển về phía giường, cơ thể họ dính chặt vào nhau và thở ra một cách thô bạo. Những tiếng rên rỉ phát ra từ hai người không còn mang tính nhân văn nữa. Đúng hơn, nó thuộc về hai con xúc vật.
Cô ấy muốn hỏi nguyên nhân. Cô ấy nên hỏi tại sao họ lại làm điều này với cô ấy. Nhưng cô không thể thốt ra một từ nào nữa. Suy nghĩ của cô ấy đã ngừng hoạt động trước đó.
Vì vậy, đây là cách mọi sự việc kết thúc.
Cô rời khỏi phòng, để lại hình ảnh hai người quấn lấy nhau.
Một bước, hai bước. Cô bước đi một cách yếu ớt. Cô chật vật bước xuống cầu thang với cơ thể tưa như sẽ ngã xuống ngay. Cơ thể cô đau nhứt, mất hết sức lực rồi.
Cô thậm chí không thể kêu đau. So với những cơn đau nhức khắp người thì bên trong cô lại cảm thấy đau hơn nhiều.
Khi cô cảm nhận được những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má, người cô từ từ nâng lên. Cô có thể cảm thấy chân mình co giật và đau nhói.
“…. Ông nội”.
Căn biệt thự từng tràn ngập tình yêu thương và ấm áp nay chỉ còn lại cái lạnh lẽo tồi tệ. Ngay lúc cô nhận ra mình không còn gì nữa, trước mắt cô hiện ra một cánh cửa. Đó là một đoạn ký ức rất dài.
Cánh cửa chưa bao giờ được mở kể từ khi bố mẹ cô qua đời. Cô đã thất bại trước niềm tin của ông nội. Cô không chắc liệu mình có tuyệt vọng đến mức sẽ tự tử hay không, liệu lựa chọn của cô từ đầu có đúng hay không.
Cô không biết điều đó có xảy ra hay không, nhưng nếu cô tiếp tục sống trên thế giới này, cô sẽ đau đơn hơn bất cứ điều gì.
Cô hình dung ra khuôn mặt của ông nội cô, người đang nắm tay đứa cháu gái 10 tuổi, đứng trước mặt cô. Ông ấy muốn nói gì?
Cô đã luôn cố gắng mở nó ra, nhưng cô nhớ rằng cô không thể mở nó ra ngay khi cô dung rất nhiều lực
“… TÔI”
“Nó có phải rất khó khan cho con. Đúng không, ông nội?”
“Nhưng con sẽ mở nó ra. Con là một đứa cháu gái ngu ngốc, người thậm chí còn không thể chăm sóc cho ngôi nhà của ông nội…. nhưng con nhất định sẽ mở được cánh cửa này…. Vì vậy, xin hãy giúp con”.
Cô đưa tay nắm lấy tay nắm của cánh cửa cũ, cười nhạt khi nhớ về ông nội. Cô ấy đẩy nó bằng tất cả sức lực của mình, không khác gì 18 năm trước.
“….”
Tất nhiên. Nó không đúng. Tôi chắc rằng tôi chỉ nói điều đó để tôi có thể an tâm khi gặp khó khan.
“Chỉ cần….”
Cắn môi, cô khóc. Cô ấy nín thở, cảm thấy buồn bã và đau khổ. Cô khuỵu gối trước cửa, xoay tay cầm hết lần này đến lần khác.
“ Mở…. Mở ra… Mở ra! Mở ra! Mở ra! Làm ơn…. Xin hãy,…. Mở ra…..!”
Cô ấy tiếp tục khóc và la hét, vẫn cứ cố gắng mở cửa.
“ Này, làm ơn…. Làm ơn mở ra! Cho tôi xem có gì trong đó. Hãy cho tôi biết ông nội muốn nói gì với tôi”.
“Mở ra!Làm ơn mở ra đi. Mở ra…. Bây giờ!”
Cô ấy đã cố gắng hết sức mình.
Tuy nhiên không có câu trả lời. Cô khóc nức nở, nắm chặt tay cầm cũ nát. Từ đây, cô có thể nghe thấy tiếng cười nham hiểm của họ. Đó là em gái độc ác của cô, Erusia, và vị hôn phu khốn nạn của cô, Barrett Acpencia.
Cô muốn ngẩng đầu lên để nhìn khuôn mặt của họ, nhưng cô không làm. Cô không muốn xuất hiện khi cô đang khóc. Vì vậy, cô quay lại nhìn cánh cửa.
“… .Ông nội, nếu ông ở đó, xin hãy mở cửa. Hãy cho con biết những gì ông muốn nói với con… .ông nội. ”
Cô nghe thấy một tràng cười khanh khách, nhưng cô lờ đi. Những gì cô ấy có chỉ là tuyệt vọng xem những gì đằng sau cánh cửa.
“ Đánh thức con đi, ông nội”
Cô nhắm mắt và xoay tay nắm cửa một lần nữa.
“Xin hãy đánh thức tôi. Hãy để tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ”.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại thời điểm đó, tay cầm nhấp vào. Ánh sáng rực rỡ tràn vào cô qua khe cửa đang mở. Và đó là cách cô ấy bất tỉnh
Cô có thể ngửi thấy một hương thơm ngọt ngào của hoa. Hương thơm mà cô luôn thưởng thức trên cánh đồng hoa Acacia trên đồi Porillian mà cô yêu thích.
Một làn gió lạnh nhưng êm dịu dàng thổi qua, khiến mái tóc mượt mà ấm áp của cô nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt.
“Roa, roa”
Giọng thì thầm gọi tên cô thật êm dịu. Giọng nói nhẹ nhàng mà cô hằng mong ước, thật ấm long.
“ Con phải đứng dậy ngay bây giờ. Mặt trời đã xuống rồi”’
“Thức dậy?. Nhưng con muốn ngủ thêm… Con vẫn còn cảm thấy mệt mỏi”
“Nhưng con phải đứng dậy. Nếu con ngủ ở đây, bầy sói sẽ bắt con! ”
'Đúng vậy, loài sói rất đáng sợ. Một trong số chúng đã giết ông tôi …… khoan đã, bầy sói? '
Cô ấy ngạc nhiên đến mức bật dậy khỏi chỗ ngồi. Ngay khi cô mở mắt ra, cô đã nhìn thấy cánh đồng rộng lớn màu vàng óng trước mặt chân trời.
“Porillian… .nó.”
'Tại sao lại là nơi này…..'
“Chờ một chút, giọng nói có chút… ..”
"Roa?"
'Roa. Phải, biệt danh đó. Chỉ có một người từng gọi tôi bằng biệt danh đó. '
Cô quay đầu lại. Một người đàn ông trung niên, bất chấp tuổi tác, mái tóc đen được sắp xếp gọn gàng đang ngồi xuống bên cạnh cô.
"…..Ông nội?"
"Chuyện gì vậy?"
“H-Làm sao con đến được đây? K-Không, đây có phải là thiên đường không? Nó đẹp… ..nhưng làm sao thiên đường có thể trông giống như ngọn đồi Porillian? Ông có đợi con không, ông nội? ”
“Con đang nói gì vậy? Nơi này làm sao có thể là Thiên đường? ”
Bối rối, ông mỉm cười và vuốt tóc cô trước khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Ông ấy là ông nội của cô ấy …… Felder Aztane.
“Chắc hẳn con vẫn còn bàng hoàng vì con vừa mới thức dậy”.
'Con vừa mới thức dậy? Bây giờ? Không, con đang ở trong biệt thự với Erusia… .. '
“Đánh con dậy đi ông nội. Xin hãy đánh thức con”.
Giọng nói vang lên trong đầu cô. Giọng nói đầy mệt mỏi, buồn bã và tuyệt vọng. Nó chắc chắn là của cô ấy. Đó là những gì cô ấy đã lẩm bẩm.
"Con ngủ ngon chứ?"
Nhưng thứ đánh thức cô ấy là giọng nói ngọt ngào và dịu dàng— của người ông yêu quý của cô.
"Ông nội….."
HẾT CHAP 1