Bà Hương sau khi biết được tin của cháu gái, ngay lập tức đã muốn chạy như bay đi tìm A Phong, Tô Niệm Tinh nhìn trời.
"Đã tối rồi, để ngày mai đi".
Bà Hương điên gật đầu lia lịa
"Đúng đúng đúng, tôi phải tìm A Anh hỏi địa chỉ của em họ nó. Tôi chỉ biết hắn ở Nguyên Lãng, là một ngư dân, không nghĩ tới hắn ngang nhiên bắt cóc cháu gái tôi. Tên thối nát chết tiệt này, hắn......"
Bà vừa chửi vừa khóc, mắng mệt rồi thì cầm tay Tô Niệm Tinh.
"Cảm ơn cô. Nếu cô không bói, có khi cả đời tôi cũng sẽ không gặp được cháu gái mình ".
Tô Niệm Tinh gãi đầu.
"Tôi không biết là có đúng không?"
"Nhất định là hắn. Bây giờ ai có thể lừa bán một bé gái, Văn Văn còn nhỏ như vậy. Nhất định là A Phong làm. Người này tính tình rất xấu, trước kia còn ghen tị con trai tôi lái xe kiếm được nhiều tiền, bản thân nó không có tiền đồ, nhà ở nông thôn ngay cả vợ cũng không lấy được, lại không đối xử tốt với người khác, có một lần con trai con dâu tôi cãi nhau, nó nghe nói sau đó không mời tự đến, mới vừa vào nhà không cần biết phải trái thế nào đã đánh con trai tôi..."
Bà Hương có ấn tượng sâu sắc với A Phong, bảo sao nhanh như vậy đã liên tưởng đến hắn, chỉ là Tô Niệm Tinh có một câu nói mãi mới nói ra, "Vì sao anh ta lại bế con bé đi?"
Nếu A Phong đã ra mặt cho A Anh, chứng tỏ quan hệ của họ rất tốt. Nhưng khi A Anh gặp chuyện, A Phong lại không quan tâm, thậm chí thừa dịp lúc hỗn loạn ôm đứa bé đi, điều này quá mâu thuẫn.
Bà Hương sững người một chút lắc đầu
"Chuyện này chắc là không liên quan tới A Anh. Con bé đã tái hôn. Tôi nghe hàng xóm nói người đàn ông kia sau này con bé mới quen biết."
Tô Niệm Tinh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
Sắc trời tối rồi, Tô Niệm Tinh còn phải trở về làm cá viên rời khỏi phố Bách Đức Tân. Đi ngang qua quầy hàng của vợ chồng chú Phúc có rất nhiều khách đang xếp hàng, lo lắng cá viên ngày mai không đủ để bọn họ bán, Tô Niệm Tinh chào hỏi bọn họ rồi trở về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Niệm Tinh đều làm cá viên. Thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi chú Phúc thím Phúc, bà Hương có đi phố Bách Đức Tân bày sạp hay không?
Chú Phúc Thím Phúc tuy không phải mỗi ngày đều đến phố Bách Đức Tân, nhưng khi bọn họ trở về sẽ đi qua con phố này, nhưng cũng không tới chỗ bà Hương.
Ta nghe nói Bà Hương có tung tích của cháu gái nên đã đi tìm rồi. Những vị khách muốn xem bói cũng đang tìm bà, đều không tìm thấy.
"Bà Hương bói cho Vinh thịt heo chuẩn như vậy, vất vả lắm quầy bói toán mới phát triển, nhưng tiếc là bà Hương lại bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền, nếu vịnh Đồng La có chuyện lớn phát sinh, việc mới che đậy việc cũ, chuyện Vinh thịt heo chỉ sợ không ai nhớ rõ. Bà Hương cũng sẽ không kiếm được tiền nữa.”
Nhưng thím Phúc cũng có thể hiểu được sự khẩn trương của bà Hương khi tìm cháu gái.
"Nếu lúc này thật sự tìm được thì tốt rồi."
Chú Phúc lại không lạc quan lắm, "Tìm được cháu gái, bà ấy cũng không có quyền nuôi dưỡng, đứa bé nên thuộc về mẹ."
Nhắc tới A Anh, chú Phúc vẻ mặt tức giận.
”A Anh cũng ác quá rồi, bà Hương lúc ấy nhìn thấy con trai mình chết, nhất thời không để ý đến cháu gái, cũng là chuyện có thể tha thứ, lại cứ nắm lấy không buông, mắng bà Hương là một tai họa, cũng thật là khó nghe. Còn tang lễ của A Trung đều là hàng xóm láng giềng hỗ trợ lo liệu, sau đó là Bà Hương bói toán cho người ta tích góp một chút tiền trả lại cho mọi người. A Anh đâu? Cầm tài sản A Trung kiếm được lại một chút tiền cũng không chịu bỏ ra. Còn để Bà Hương lớn tuổi như vậy vẫn phải bày sạp, đúng là không có lương tâm"
Luật Hương Giang: Sau khi một người đàn ông chết, nếu người được thừa kế có vợ/chồng hoặc con cái thì cha mẹ anh ta không có quyền thừa kế.
Nói cách khác bà Hương không nhận được một xu tài sản nào của con trai.
Thím Phúc nói tốt cho A Anh, "Cũng không thể trách cô ấy. Dù sao Bà Hương cũng làm mất Văn Văn. Cô ấy hận Hương Bà còn không kịp, sao có thể đưa tiền cho bà ấy"
"Nhưng dù sao A Trung cũng là chồng cô ta, cô có hận Bà Hương nhiều hơn nữa, cũng không dám liên lụy đến Bà Hương." Chú Phúc vẻ mặt không đồng ý.
Tô Niệm Tinh vội chuyển đề tài, hỏi hai người ngày mai mấy giờ đi mua thức ăn?
Thím Phúc đưa tiền bán cá cho cô, quen biết hơn mười ngày, ngay từ đầu thím Phúc dẫn cô đi mua thức ăn, chờ sau khi cô quen dần địa hình xung quanh, sẽ để Tô Niệm Tinh tự mình đi mua thức ăn, trở về xử lý cá.
Tô Niệm Tinh vô cùng lo lắng, đã một tuần rồi, sao Bà Hương vẫn không tìm thấy người?
Hôm sau cô đi mua thức ăn, đi ngang qua sạp báo, thấy trên tờ báo xếp hàng bên ngoài sạp báo có ảnh của bà Hương, con ngươi cô co rụt lại, lập tức bỏ tiền ra mua một tờ.
Cô mang theo đồ đạc cưỡi xe ba bánh trở lại nhà thôn, đặt cá vào chậu nhựa lớn trong sân, không chờ đợi được liền mở báo ra nhìn.
Hương Giang dùng chữ phồn thể, tất cả các chữ ngay cả người mơ hồ cũng có thể nhìn ra được, vụ án này viết là "Con trai bị xe đâm chết, mẹ chồng giết chết con dâu".
Phía dưới là hình ảnh A Anh ngã xuống vũng máu cùng với hình ảnh Bà Hương bị hai cảnh sát một trái một phải đưa đi. Cái này...... Sao bà Hương lại trở thành nghi phạm?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tô Niệm Tinh cho tới trưa cũng không thể yên lòng, cô muốn đến sở cảnh sát hỏi thăm, nhưng thân phận của cô không thể bị bại lộ được. Nhỡ đâu đối phương muốn xin tài liệu về cô , cô lấy cái gì cho bọn họ?
Giữa trưa, chú Phúc dì Phúc trở về, bọn họ hiển nhiên cũng nghe ngóng được tin tức, người Hương Giang thích nhanh nhẹn, hơn nữa còn là chuyện người bị tình nghi lớn như vậy, bọn họ lại càng bàn tán sôi nổi.
Lúc ăn cơm thím Phúc không thể tưởng tượng nổi, "Sao bà ấy lại nghĩ tới việc giết A Anh? Mặc dù A Anh không trả tiền tang lễ cho A Trung quả thật không đúng, nhưng cô ấy cũng là người bị hại mà?"
Chú Phúc cũng nghĩ không ra, "Có thể có hiểu lầm gì không? Chẳng phải bà Hương lúc trước đi tìm cháu gái sao? Có thể là tìm con dâu thương lượng tìm cháu gái như thế nào thì sao?"
Thím Phúc cảm thấy suy đoán này có lý.
Chú Phúc thử dò hỏi, "Con nói xem chúng ta có nên đến sở cảnh sát thăm bà ấy không?"
“Bà ấy bị bắt ở Nguyên Lãng, cách xa như vậy, chúng ta đi xem bà ấy, không buôn bán hả?"
Thím Phúc vẻ mặt không đồng ý.
"Nếu bà ấy không giết người, cảnh sát cũng sẽ không để bà ấy bị oan uổng. Pháp luật Hương Giang chúng ta chưa từng có án oan, bà ấy không giết người sẽ không có việc gì.”
Tô Niệm Tinh lòng nóng như lửa đốt nghe xong cũng thoáng an tâm một chút.
Thím Phúc thấy Tô Niệm Tinh trầm tĩnh không nói lời nào, đoán được bà cũng đang lo lắng cho bà Hương, vì vậy liền khuyên bà tin tưởng cảnh sát.
"Bọn họ nhất định có thể tra ra chân tướng, sẽ không để người vô tội ngồi tù đâu".
Tô Niệm Tinh không quá tin tưởng cảnh sát Hương Giang có thể điều tra rõ tất cả vụ án, càng không tin trên đời này không có án oan, nhưng cô cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Cô đợi hai ngày, cuối cùng cũng gặp được Bà Hương, hơn nữa bà ấy vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã tới tìm cô.
Tô Niệm Tinh đang ở trong sân xử lý cá, Bà Hương đẩy cửa đi vào, làm Tô Niệm Tinh giật mình, thấy Bà Hương tới, lập tức vui mừng đưa bà vào, hỏi bà chuyện gì đã xảy ra.
Bà Hương ngồi xuống cùng cô vừa xử lý cá, vừa kể lại chuyện ngày đó.
"Tôi đi tìm A Anh, nó không ở nhà, tôi biết địa chỉ nhà A Phong từ chồng mới cưới của nó, nhưng lại gặp A Anh ở nhà A Phong, tôi đem manh mối Vân Vân nói cho nói cho nó biết, nó hỏi tôi làm sao biết được, nếu nói là cô bói ra, sợ bọn họ không tin, tôi liền nói là có người nhìn thấy nói cho tôi biết."
Bà dụi dụi mắt, "A Anh bảo tôi chờ. Buổi trưa, A Anh ra ngoài mua cơm cho chúng tôi cùng ăn, khi tỉnh lại, A Anh đã chết bên cạnh tôi rồi. Trên tay tôi cầm dao, trên dao có cả vân tay của tôi. Sau đó tôi đã bị cảnh sát đưa tới đồn."
Tô Niệm Tinh nghe xong trợn mắt há hốc mồm, tình huống này quả thật khiến người ta nghi ngờ, cô liền hỏi.
"Cảnh sát nói thế nào, bọn họ bỏ nghi ngờ về bà chưa"
Bà Hương gật đầu, "Đồ ăn bị bỏ thuốc, tôi và A Anh trong dạ dày đều có không ít, với lượng thuốc tôi dùng với sức lực của tôi căn bản không có khả năng giết chết nó, vân tay trên đao kia cũng chỉ có một bên"
Tô Niệm Tinh đã hiểu, người bình thường khi cầm dao vân tay không thể nào chỉ có một bên, dù sao cô cũng phải điều chỉnh tư thế cầm dao chứ? Hơn nữa A Anh một đao mất mạng, với sức lực của Bà Hương, bà rõ là không có khả năng đâm một dao đã chết người. Những điểm đáng ngờ này đều đủ để chứng minh giết chết A Anh là người khác.
"Vậy bà có gặp A Phong không?"
Bà Hương lắc đầu, "Cảnh sát đang tìm, bảo tôi về chờ tin ".
Bà có chút kích động, hai mắt đỏ bừng.
"Nhất định là A Phong làm, nhất định là hắn lén bỏ thuốc chúng tôi. Hắn sợ chúng tôi tra được gì về hắn, liền giết A Anh, hãm hại tôi. Như vậy sẽ không ai hỏi đến chuyện của Văn Văn nữa. Tâm địa hắn thật độc ác, xấu xa. Tôi nói với đám cảnh sát cũng không biết bọn họ có tin hay không."
Văn Văn đã mất tích một năm, Bà Hương một mực kiên trì tìm cháu gái, nói rằng bà đã kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần cũng không quá. Hiện tại rất vất vả mới có manh mối lại đứt đoạn trong chớp mắt, cũng chẳng trách bà kích động như vậy.
Suy đoán của bà nghe cũng rất có lý, nhưng không có chứng cứ chứng minh, ví dụ như người mua cơm là A Anh, A Phong vẫn chưa trở về, sao anh ta lại thần không biết quỷ không hay bỏ thuốc cho hai người? Nhưng Tô Niệm Tinh cũng không thể mất sự tích cực của bà, càng sợ cô quá mức kích động, lại tăng thêm gánh nặng trái tim, vì thế vỗ vỗ lưng bà, và lặng lẽ nắm tay bà lại không nghĩ tới hình ảnh lần này lại thay đổi rồi.
Đó là một ngọn núi hoang vu, hẻo lánh không có người ở, xung quanh tất cả đều là cỏ tranh, đi xa hơn nữa là biển rộng mênh mông, A Phong đội mũ lưỡi trai lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua bụi cỏ tranh, phía sau có chó cảnh sát không ngừng sủa, cảnh sát đi theo phía sau, một tấc cũng không rời.
A Phong thỉnh thoảng lại quay đầu, xác định người phía sau còn cách mình một đoạn, hắn quẹo vào căn phòng nhỏ trong cỏ tranh.
Căn phòng này làm bằng gỗ, lại kín không kẽ hở, khắp nơi đều là mùi gỗ mốc. Trong phòng nhỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng đạp, A Phong mở chìa khóa, đẩy cửa ra, một cô bé ở sau cách cửa không chỗ nào chốn.
Hai chân cô bị trói, hai tay bị trói ngược ở phía sau, miệng cũng bị túi cao su bịt kín, đang liều mạng dùng người đụng vào cửa gỗ muốn phát ra âm thanh gọi người bên ngoài, thế nhưng nơi này quá hẻo lánh, ngay cả ngư dân cũng sẽ không sang đây.
A Phong xác định cô bé không sao, thở phào nhẹ nhõm, khiêng cô bé lên xông ra ngoài.
Chỉ chạy không bao lâu, bọn họ đã bị cảnh sát đuổi theo, vây quanh, A Phong cũng coi như có nhân tính, không có dùng đứa nhỏ để uy hiếp, hai tay gác sau đầu, ngồi xổm trên mặt đất ngoan ngoãn bị bắt.
Tô Niệm Tinh ánh mắt sáng lên, nắm chặt tay bà Hương.
"Không bao lâu nữa, cảnh sát sẽ bắt được A Phong, tìm được Văn Văn. Bà nhất định phải giữ vững tinh thần."
Bà Hương gật đầu.
"Cảnh sát bảo tôi về trước, có tin tức sẽ báo cho tôi. Tôi sợ cô lo lắng, cho nên tới đây nói cho cô một tiếng."
Nói xong chuyện chính bà còn phải vội vã trở về bày sạp, bằng không cảnh sát tìm không thấy bà.
Tô Niệm Tinh cũng không giữ bà lại, tiễn bà ra cửa, trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là đối với vụ án này, cô rơi vào hoang mang.
Tại sao A Phong lại bắt cóc Văn Văn? Nếu A Anh là do hắn giết, vậy tại sao hắn còn mạo hiểm mang theo đứa bé trở về? Rõ ràng hắn có thể mặc kệ Văn Văn, trực tiếp chạy trốn. Chẳng lẽ Văn Văn là con ruột của hắn sao?"
Tô Niệm Tinh rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp, nếu Bà Hương biết Văn Văn không phải cháu gái ruột, có thể sẽ tức chết ngay tại chỗ.
Tuy rằng cô vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không nên nghĩ nhiều nhưng sự nghi ngờ đã gieo vào trong tâm trí, chẳng tài nào xóa đi được.