Chương 6: Tôi Dựa Vào Bói Toán Để Nổi Tiếng Ở Hương Giang

Buổi tối, sau khi chú Phúc dì Phúc trở về đã nhanh chóng thông báo cho Tô Niệm Tinh rằng bà Hương bình an vô sự.

Hai ông bà ngược lại không tin bà ấy sẽ giết A Anh, dù sao đứa bé là chính bà để lạc mất, thái độ của A Anh quả thật là quá đáng, nhưng dù gì cũng là mẹ, đứa bé mất tích, còn không thể trách bà Hương trông coi lơ là sao. Chính vì xuất phát từ sự áy náy đó, bà Hương cũng sẽ không làm gì A Anh.

Tô Niệm Tinh đem chuyện Bà Hương hôm nay đến thăm cô nói cho họ biết, chú Phúc dì Phúc càng biết thêm chi tiết từ cô.

Họ không biết A Phong sắp bị bắt, nhưng hai ông bà vô cùng thông cảm cho cái chết của A Anh

"Mất chồng trước, con gái lại mất tích, bây giờ ngay cả mạng sống của mình cũng mất. Thật sự rất đáng thương."

Tô Niệm Tinh hỏi bọn họ, "Nếu Văn Văn tìm về, bà Hương có thể lấy được quyền nuôi dưỡng Văn Văn không?"

Nếu là pháp luật trong nước, bà Hương vẫn có xác suất rất lớn có thể lấy được quyền nuôi dưỡng. Nhưng pháp luật Hương Giang theo bộ máy Anh-Mỹ, không giống nhau lắm. Bên này chỉ có cha mẹ mới là người giám hộ, Văn Văn không cha không mẹ, cũng không có thân thích tình nguyện nhận nuôi con bé, bà Hương lại lớn tuổi, không có thu nhập ổn định, bà không có tư cách nuôi nấng Văn Văn, Văn Văn rất có thể sẽ được đưa đến gia đình nào đó nuôi dưỡng.

Hai ông bà bị cô hỏi cũng có chút lúng túng, hai người họ đều không phải người hiểu biết nhiều nên cũng chẳng rõ lắm.

Cuối cùng bọn họ chỉ có thể mơ hồ nói

"Bất kể nói thế nào, đứa bé tìm về, sau này còn có thể gặp lại đã là chuyện tốt rồi. Với bà Hương, cho dù thật sự lấy được quyền nuôi dưỡng Văn Văn, bà ấy cũng chỉ có thể chăm sóc đứa bé vài năm nữa thôi."

Lý do này quả thực không thể chối cãi, Tô Niệm Tinh cảm thấy thẩm phán nhất định cũng nghĩ như vậy. Họ có thể muốn đưa Văn Văn vào nhà nuôi dưỡng và sau đó tìm cha mẹ nuôi phù hợp để nhận nuôi con bé.

Đợi thêm vài ngày nữa, Tô Niệm Tinh từ chú dì Phúc biết được bà Hương một mực muốn bày sạp, A Phong còn chưa tìm được. Cô làm xong chuyện trong tay, cũng dành một hai giờ đi thăm bà Hương, cùng bà tán gẫu vài câu, xong lại phải chạy về tiếp tục làm cá viên.

Căn cứ vào sự quan sát của cô, bà Hương giúp Vinh thịt heo xem bói ở đây có chút danh tiếng, nhưng thời gian càng lâu, chuyện này dần dần sẽ bị lãng quên, việc làm ăn của bà lại càng bấp bênh. Hơn nữa bà bói toán cũng không phải đặc biệt linh, người tìm bà xem bói lại càng ngày càng ít. Sợ rằng bà sẽ không đóng nổi phí bảo kê, Tô Niệm Tinh liền giúp bà xem bói.

Tuy rằng không phải lần nào cô cũng may mắn gặp được khách hàng, nhưng nếu có một khách hàng tới cửa, bà Hương có thể có được một fan trung thành, cũng có thể tăng thêm chút nhân khí cho quán của bà.

Hôm nay làm xong ba nghìn viên cá viên, Tô Niệm Tinh liền đi tìm Bà Hương, đến quầy bói toán của bà thấy không đúng lúc lắm, cảnh sát Nguyên Lãng cũng ở đây, sợ bại lộ thân phận nên Tô Niệm Tinh không tiến lại gần, mà đút hai tay vào trong túi vờ như đang đợi người.

Một trong những tổ trọng án phụ trách vụ án này, cũng là nữ cảnh sát duy nhất, sau khi tan làm đã đặc biệt tới tìm bà để thông báo A Phong đã bị bắt.

Bà Hương kích động che miệng, nước mắt chảy xuống ầng ậc, sau khi kiềm chế lại cảm xúc liền hỏi:

"Vậy Văn Văn thì sao? Còn bé có chuyện gì không?"

"Văn Văn không sao."

Hương Bà từ miệng madam biết được A Phong đã thừa nhận giết hại A Anh, lúc trước Văn Văn cũng là hắn ôm đi, nhưng hắn lại nói là A Anh sai khiến hắn làm như vậy.

Madam còn nói với bà.

"Sở dĩ hai người nổi lên tranh chấp là vì bà tìm tới cửa, A Anh sợ phiền phức, muốn trả Văn Văn lại cho bà, bảo A Phong ra ngoài trốn một thời gian. Chờ cô đi rồi, Văn Văn sẽ trở lại bên cạnh cô ấy, cô ấy sẽ đưa Văn Văn cho A Phong, nhưng A Phong không muốn, vì thế anh ta quyết định ra sức giết hại, bỏ thuốc vào thức ăn cô ấy mua, giết chết rồi vu oan cho bà."

Bà Hương có chút suy nghĩ, “A Anh tại sao phải ôm Văn Văn đi? Con trai tôi đã chết, nó là mẹ, quyền nuôi dưỡng nằm trong tay nó. Tại sao phải làm chuyện thừa thãi đó"

Đây quả thật là một câu hỏi hay, người đã chết, tổ trọng án thẩm vấn A Phong, đối phương nói A Anh cùng mẹ chồng tình cảm bất hòa, không muốn để cho đứa trẻ tiếp xúc với Bà Hương.

Bà Hương bị đả kích lớn, tức giận đến đỏ mặt tía tai, "Văn Văn đều là do tôi nuôi lớn, nó cả ngày ghét bỏ A Trung chỉ biết công việc không ở bên con bé, tôi nói nó hai câu. Nó lại hận tôi, còn trách tôi để lạc mất con nó. Sao có thể có loại phụ nữ không có lương tâm này chứ?!"

Trước khi tìm được Phong, Bà Hương rất áy náy với cái chết của A Anh, nếu không phải bà tìm A Anh, nói không chừng A Anh sẽ không chết. Nhưng bà thật sự không thể ngờ rằng A Anh mới là hung thủ đứng sau việc ôm đứa bé đi. Thế giới xung quanh bà sụp đổ, dần chấp nhận trong bất lực.

Bà lau nước mắt, hỏi Madam, "Cô có thể đến sở cảnh sát Nguyên Lãng đón đứa bé tới đây không?"

Madam nhìn quanh quán bói toán của bà, mặt lộ vẻ khó xử, "Điều kiện này của bà, e rằng không thể có được quyền nuôi cháu."

Trong lòng Tô Niệm Tinh thở dài, quả nhiên như cô nghĩ. Luật nhận nuôi Hương Giang nghiêm ngặt hơn nhiều so với trong nước.

Bà Hương lúc này thật sự luống cuống

"Văn Văn là cháu gái tôi, tôi là người thân duy nhất của nó trên đời này. Dựa vào cái gì mà tôi không thể nhận nuôi nó? Các người muốn đưa nó đi đâu?"

Madam rất khó xử, " Bà lớn tuổi rồi, lại không có công việc ổn định, còn phải dựa vào tiền cứu tế để sống qua ngày, Văn Văn đi theo bà, con bé sẽ không được chăm sóc tốt. Hay là để người khác nhận nuôi con bé. Bà nói xem?"

Vị nữ cảnh sát này nói chuyện ôn nhu, có thể trấn an lòng người, Bà Hương vừa mới kích động đến muốn liều mạng với đối phương, lúc này lại thở dài nặng nề. Đúng vậy, bà đã ở tuổi này rồi, làm sao có thể nuôi dưỡng Văn Văn? Nếu cô là thẩm phán cũng sẽ không phán xét đứa bé cho người già sắp xuống mồ.

Hương Bà lau khô nước mắt hỏi, "Ngày mai tôi có thể gặp Văn Văn được không?"

"Đương nhiên có thể."

Madam trấn an bà Hương vài câu, muốn bà cung cấp thêm bằng chứng, trước đó Hương Bà nói có nhân chứng nhìn thấy Văn Văn bị A Phong ôm đi. Để hoàn thành chuỗi chứng cứ, nhân chứng cần phải có mặt tại tòa để làm chứng.

Nhưng bà Hương Nào có nhân chứng gì, đành phải nói là chính bà bói ra.

Madam nhìn bà Hương hơn nửa ngày, há miệng mấy lần vẫn mở miệng hỏi, "Bà Hương, cháu gái bà mất tích suốt một năm, nếu bà có thể bói ra ai ôm cháu bà đi, cần gì phải đợi một năm chứ?"

Đó là BUG. Bà Hương đã lớn tuổi, không giỏi nói dối, hơn nữa còn ở trước mặt cảnh sát, thì càng xấu hổ.

Nhưng bà thím bán khoai lang bên cạnh lại làm chứng cho bà Hương

"Xem bói cũng phải chú ý số mệnh. Lúc trước Bà Hương giúp Vinh thị heo bói vợ hắn ngoại tình, còn nói đứa con trong bụng vợ hắn không phải của hắn. Chúng tôi đều không tin, nhưng Bà Hương tự mình dẫn chúng tôi đi bắt gian. Việc này hoàn toàn đúng, rất nhiều hàng xóm đều có thể làm chứng."

Chuyện này lan truyền xôn xao, chỉ cần người sống ở vùng này đều biết chuyện này.

Madam là sinh viên giỏi du học trở về, cô căn bản không tin bói toán, cho rằng những thứ này đều là mê tín phong kiến, nhưng nhiều người chắc chắn như vậy, còn nói chính xác, cũng đoán được mình căn bản hỏi không ra cái gì, đành phải thôi.

Tô Niệm Tinh chờ cô biến mất ở cuối đường mới lẻn qua ngồi vào vị trí Madam vừa ngồi, vội vàng truy hỏi, "Bà Hương, ngày mai bà đi Nguyên Lãng thăm cháu gái, nhân tiện hỏi tại sao sau khi A Phong giết người không chạy trốn, ngược lại còn mạo hiểm muốn mang Văn Văn đi, bà không thấy chuyện này vô lý sao?"

"A Phong đã hơn ba mươi tuổi, sớm nên làm bố rồi, đưa Văn Văn đi làm con gái để yêu thương, này cũng không có gì không đúng?"

Tô Niệm Tinh bị giọng điệu đương nhiên của bà làm cho mơ hồ, sao bà có thể nghĩ như vậy?

"Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ có nhiều tình cảm, sự đồng cảm mạnh mẽ, hầu hết phụ nữ đều có sự đồng cảm. Nhưng đàn ông thì không, tình yêu của họ là từ trách nhiệm và ở chung hàng ngày, A Phong giết cả em họ quen biết hơn hai mươi năm, anh ta thậm chí còn không bằng một người đàn ông bình thường. Theo lẽ thường anh ta giết người hoàn hảo như vậy, nên cầm tiền chạy trốn, nhưng anh ta muốn mang theo Văn Văn cùng trốn, điều này không đúng."

Bà Hương cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, bà chỉ lớn tuổi, lại thường xuyên nghĩ theo hướng tốt, thông qua lời nhắc nhở này của cô, cũng cảm thấy sự việc có chút không đúng, cũng chẳng biết nghĩ đến cái gì, hai tay bà nhịn không được run rẩy.

Tô Niệm Tinh cầm tay bà, hình ảnh lại thay đổi, lần này lại là cảnh bà Hương ôm Văn Văn lưu luyến không rời.

Đây phải chẳng là nói rằng cho việc dù Văn Văn không phải cháu ruột thì bà Hương vẫn luyến tiếc còn bé như trước? Dù sao đứa bé cũng vô tội, hơn nữa Bà Hương nuôi dưỡng Văn Văn năm năm, tình cảm hai bà cháu sâu đậm, không nỡ cũng rất bình thường.

Bà Hương lau nước mắt.

"Ngày mai bà nhất định sẽ đi hỏi."

Nói xong, bà liền dọn quán chuẩn bị về, hôm nay bà phải ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi Nguyên Lãng.

Ba ngày kế tiếp, Tô Niệm Tinh cũng không thể nhìn thấy Bà Hương, theo lời cô bán khoai lang nói cho cô biết, Bà Hương mấy ngày nay cũng không tới bày sạp, có lẽ có việc gì đó nên hoãn lại.

Tô Niệm Tinh đoán Bà Hương là vì quyền nuôi dưỡng cháu gái nhỏ mà phiền muộn, cũng không đến đây mỗi ngày nữa.

Chớp mắt đã qua mấy ngày, từ miệng dì Phúc biết được bà Hương đã trở lại, buổi tối cô liền nhanh chóng tìm đến bà ấy.

Chỉ vài ngày không gặp, bà Hương cả người như già đi mười tuổi, lúc trước hai bên thái dương là màu xám, hiện tại lại không ngờ tóc đã bạc gần hết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên già nhanh thế?

Trong lòng cô có dự cảm không tốt, chẳng lẽ suy đoán lúc trước của cô đã trở thành sự thật? Cô thử mở miệng hỏi.

"Bà gặp Văn Văn rồi à?"

Hương Bà lau nước mắt.

"Gặp được, Văn Văn được chăm sóc rất tốt, thế nhưng..."

Nghe được "Thế nhưng", tim Tô Niệm Tinh thắt lại, nhìn chằm chằm bà không buông, chờ bà nói tiếp.

Bà Hương ôm ngực, bộ dạng sắp ngất xỉu.

"Nhưng con trai tôi không phải chết ngoài ý muốn. Là bọn họ cùng nhau giết chết nó. A Phong kia cũng không phải anh họ của A Anh, hai người không có quan hệ huyết thống, bọn họ quen biết nhau từ lâu. A Anh gả cho con trai tôi chính là vì lừa gạt bảo hiểm, bây giờ tôi mới biết."

Tô Niệm Tinh quả thực không thể tin được lỗ tai mình, giống như sấm sét đánh giữa đầu, cô theo bản năng nắm lấy tay bà Hương, hình ảnh lần này lại thay đổi, không phải hình ảnh Bà Hương và Văn Văn lưu luyến chia tay, mà là cảnh sát hỏi bà Hương chuyện ngày con trai xảy ra chuyện. Bà Hương một năm một mười nói hết, nhưng bà rất nhanh đã nhận ra điều không ổn. Con trai bà qua đời trong một tai nạn xe hơi, lúc đó tòa án đã phán người gây tai nạn phải ngồi tù 5 năm, tại sao cảnh sát lại hỏi bà, còn hỏi tỉ mỉ như vậy?

Bà nhận ra có gì không đúng, dưới sự thúc giục liên tục của bà, cảnh sát mới nói cho bà biết chân tướng.

Trải qua mấy ngày điều tra, sau khi A Trung qua đời, A Phong một mình đưa Văn Văn sống ở Nguyên Lãng, hơn nữa A Anh còn có một khoản tiền lớn, là tiền công ty bảo hiểm bồi thường. Khi còn sống, A Anh mua bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn cho chồng, người được hưởng là chị. Đương nhiên A Anh cũng mua một phần, người được lợi là A Trung.

Hai năm sau khi luật có hiệu lực, A Trung bị xe tông chết. A Anh sau khi nhận được tiền bồi thường chia làm hai, một nửa đưa cho A Phong, còn một nửa thì giữ lại.

Bà Hương úp mặt xuống bàn gào khóc, nếu như con trai là ngoài ý muốn chết, bà chỉ có thể mắng ông trời không có mắt, hoặc là tự mình hoài nghi có phải bà quanh năm bói toán thay người ta hay không, cho nên mới dẫn đến con trai mất sớm, cháu gái tung tích không rõ. Nhưng con trai là bị người hại chết, bà không thể chấp nhận, bà không biết tại sao con người có thể xấu xa như vậy, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, A Trung vì gia đình mà cần cù chăm chỉ, vậy cờ gì mà A Anh muốn phản bội con trai của bà, hơn nữa còn muốn hại chết của anh?

Tô Niệm Tinh cũng không nghĩ tới chân tướng sẽ là như vậy, cô còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

"A Phong khai chưa?"

Bà Hương gật đầu: "Ban đầu nó không thừa nhận, nhưng mấy ngày nay ở Nguyên Lãng cảnh sát đã điều tra rất rõ ràng, tuyệt đối không sai. Trước khi A Anh kết hôn có qua lại với A Phong, nó muốn kết hôn với A Phong giả vờ nói mình mang thai, nhưng A Phong không có tiền, không nuôi nổi con, nó quen con trai tôi liền nổi lên ý xấu, bảo A Anh chủ động quyến rũ con trai tôi, con trai tôi trời sinh tính nhút nhát quả thật đã mắc mưu, sau khi A Anh mang thai, con trai tôi mừng rỡ như điên liền cưới cô ấy, sau khi kết hôn không bao lâu liền sinh ra Văn Văn.

Tô Niệm Tinh nghĩ sao trên đời lại có việc hoang đường đến vậy, nếu chỉ là vì tiền thôi vì sao còn để cho người chết vui sướng khi làm bố? Cô khó khăn hỏi, "Vậy Văn Văn là con của ai?"

Nếu A Anh quen A Phong trước khi kết hôn vậy thì chắc chắn sau khi kết hôn, hai người họ đã lén lút qua lại không ít lần.