Chương 4: Tôi Dựa Vào Bói Toán Để Nổi Tiếng Ở Hương Giang

Vào những năm 1990, Vịnh Đồng La không được quản lý kỹ như sau này, Sở Y tế cứ mười ngày rưỡi mới kiểm tra vệ sinh một lần, những người bán hàng rong sẽ tùy tình hình mà bày biện quầy hàng, thậm chí còn nghe nói ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Lương Gia Huy cũng đã từng bày một gian hàng ở Vịnh Đông La.

Tô Niệm Tinh giúp cặp vợ chồng già đẩy xe và nhìn xung quanh, cố gắng ghi nhớ các tòa nhà và con đường để lần sau cô có thể tự tìm đến.

Hương Giang mang đến cho người ta hai cảm giác đối lập hoàn toàn, những con phố phía trước thì hiện đại và thời thượng, nhưng những con hẻm đằng xa kia lại tối tăm và vắng vẻ, trước đây cô cũng nhận thấy điều này khi xem phim trên truyền hình Hồng Kông, đã từng có rất nhiều hiện trường vụ án xảy ra ở trong những ngõ hẻm đó.

Hai vợ chồng già tìm được vị trí chính xác của mình, không phải chen lấn, di chuyển đến đây cũng tiện. Đây là khu vực sầm uất ở vịnh Đồng La, thường xuyên có xã hội đen đến thu phí bảo kê, còn có Sở Y tế đến kiểm tra, có thể sẽ tịch thu xe đẩy của cô ấy tại chỗ.

Nhưng bà Hương không quan tâm, gian hàng bói toán của bà ấy cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, Sở Y tế còn chẳng thèm ngó ngàng đến huống chi là phạt bà ấy.

Thím Phúc chỉ đường cho cô ấy.

"Đi thẳng dọc theo đường Bách Đức Tân rồi cô sẽ thấy bà Hương."

Tô Niệm Tinh cảm ơn thím Phúc, thấy những vị khách đang bước đến, cô ấy cũng không dám lề mề nữa mà lập tức đi về phía trước.

Vừa đi vài bước đã gặp cảnh sát mặc quân phục đang tuần tra trên đường, lúc này quan trọng nhất là tố chất tâm lý, nếu bạn cảm thấy lo lắng rằng cảnh sát nhận sẽ ra có điều gì đó không ổn, họ sẽ liền đến tra hỏi và yêu cầu bạn xuất trình giấy tờ để kiểm tra ngay.

Tô Niệm Tinh liếc nhìn sĩ quan cảnh sát và mỉm cười với anh ta rồi nhanh chóng đi ngang qua anh ta.

Các nhân viên cảnh sát mặc quân phục cũng không nhận thấy có điều gì bất thường và tiếp tục làm nhiệm vụ.

Tô Niệm Tinh thấy hắn không cản mình lại thì thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước tiếp lên phía trước.

Băng qua con đường này và rẽ phải sẽ thấy gian hàng của bà Hương. Tuy nhiên, vẫn còn một số người đang đứng ở gian hàng bói toán bỏ trống trước đó. Bà Hương ngồi ở quầy hàng xem chỉ tay cho khách, thỉnh thoảng nói vài câu huyền bí trong khi người xem thì đầy dấu chấm hỏi và với những tưởng tượng xa vời.

Người khách đó cứ hỏi: "Tôi thực sự không thể có con sao? Tôi sẽ làm gì cho đến hết đời? Tôi sẽ cô đơn đến chết sao?"

Tô Niệm Tinh nhìn kĩ lại một chút, người xem bói này không ai khác chính là người đàn ông lương thiện tên Vinh bán thịt lợn, người bị vợ tố cáo lừa dối ngày hôm đó.

Tô Niệm Tinh cẩn thận nhìn khuôn mặt anh, nhíu mày thở dài:

"Vinh thịt heo, ý trời không thể trái, vạn sự đừng cưỡng cầu, cứ tự nhiên thì cả đời sẽ suôn sẻ."

Tô Niệm Tinh chen vào đám đông và cúi xuống bên cạnh bà Hương, gọi bà ấy.

Bà Hương cũng giật mình khi thấy cô đến, đứng dậy và nhìn xung quanh, xác nhận rằng không có cảnh sát rồi mới ngồi xuống một lần nữa và hỏi cô ấy vì sao lại tới đây.

Tô Niệm Tinh cười và nói

“Tôi đến thăm bà đó”

Cô ấy quay đầu về phía Vinh thịt heo và nói bằng tiếng Quảng Đông.

"Tôi biết xem tướng tay, để tôi giúp anh xem"

Thịt heo Vinh ngồi ở chỗ này nửa ngày, bà Hương càng nói càng càng thấy anh ta ủ rũ, thấy Tô Niệm Tinh định xem cho mình, nghĩ thấy đối phương có thể mang đến hy vọng cho mình, anh ta không rút tay lại.

Tô Niệm Tinh nhéo ngón tay của Vinh thịt heo và cẩn thận kiểm tra các hoa văn trên lòng bàn tay, một loạt hình ảnh vô cùng rõ ràng hiện ra trước mắt. Vinh thịt heo đang chém thịt, trán toàn là mồ hôi, có một người phụ nữ trung niên tới giúp anh ta lau mồ hôi, Vinh thịt heo hướng về phía người phụ nữ cười cười, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn đứa con trai nhỏ đang ngồi trên ghế làm bài tập.

Cậu bé dường như cũng chú ý đến ánh mắt của anh ta và ngẩng đầu lên cười bẽn lẽn.

Xét theo tuổi của Vinh thịt heo, anh ta không thể sinh được một cậu bé lớn như vậy mà không già đi, đứa trẻ này có thể là con riêng của anh ta.

Tô Niệm Tinh buông tay ra và nghiêm mặt nói: "Vợ tương lai của anh sẽ mang một đứa con trai đến "

Vinh thịt heo vui mừng khôn xiết và sau đó không bỏ cuộc, "Tôi thực sự không thể có con của mình ư".

Tô Niệm Tinh hỏi ngược lại hắn

“Anh chưa đến bệnh viện khám à? "

Vinh thịt heo xấu hổ cúi đầu, lấy một bao lì xì từ trong túi quần ra đưa cho quầy bói toán

"Rất cảm ơn cô lần trước đã nói cho tôi biết trước, đây là quà cảm ơn, còn quẻ bói lần này...".

Tiễn Vinh thịt heo về xong, quần chúng vây xem kín mít đã sớm tản đi rồi, xem ra những người này tới đây hóng hớt là chính chứ cũng không có dự định xem bói.

Tô Niệm Tinh đưa tiền lì xì cho bà, lúc này mới chú ý tới trên sạp quẻ dán một bảng giá, mặt trên rõ ràng yết giá, đánh tiểu nhân, cầu phúc, xem bói, chủng sinh cơ, vân vân, giao động khoảng từ 100 tới 1000 với nhiều mức giá khác nhau.

Tô Niệm Tinh mở to hai mắt, "Những thứ khác đều là giá niêm yết công khai, vì sao xem bói lại không giống nhau từ 100 đến 1000?"

Bà Hương liền giải thích

"Thầy bói không phải cái gì cũng có thể tính được.”

Tô Niệm Tinh nhớ tới bà nội từng nói, lúc này mắt sáng lên, "Thầy bói không thể xem cho chính mình".

“Cái này cũng biết cơ à, xem ra là xuất thân danh môn hả?" Bà tán thưởng không thôi.

Tô Niệm Tinh gãi đầu, cũng không biết nên giải thích như thế nào, bà nội cô quả thật biết đoán mệnh, nhưng thời đại đó người biết xem mệnh cách đều phải chịu không ít tội nên bà sau đó cũng giữ kín chuyện biết xem mệnh này, cô cũng chỉ là nghe ba thỉnh thoảng nhắc tới chứ đừng nói là có được chân truyền của đối phương, trên thực tế bà nội cô mất sớm, cô thậm chí còn chưa từng gặp bà ấy lần nào. Nhưng dù sao dị năng của cô cũng phải có lai lịch, vì thế gật đầu

"Đúng vậy".

Bà Hương nở nụ cười

"Vậy bà nội cháu hẳn cũng đã nói với cháu rằng xem bói nhất định phải thu tiền. Xem bói vốn là từ trong thiên đạo cướp lấy một đường sinh cơ, bởi vậy chắc chắn sẽ dính đến nhân quả. Người nghèo thu ít một chút, người giàu thu nhiều một chút.”

Tô Niệm Tinh bừng tỉnh ngộ, cho nên mới dùng khu vực này. Cũng chẳng trách mọi người đến đây chủ yếu là để hóng hớt, dù sao ngay cả đánh tiểu nhân cũng phải thu 100, xem bói thế nào cũng sẽ không có lợi.

Bà Hương mở bao lì xì ra, cười to hai tiếng, "Tên bán thịt heo này mọi khi keo kiệt lắm, không ngờ lần này lại hào phóng thế".

Nói rồi giơ bao lì xì lên, đắc ý khoe khoang

"Khoảng hai ngàn đấy."

Bà nhét tiền vào tay Tô Niệm Tinh, "Tiền lì xì này là của cháu, tôi cũng không tính ra vợ anh ta ngoại tình."

Tô Niệm Tinh đưa lại bao lì xì cho bà ấy, "Bà đã cứu tôi một mạng, tiền này đưa bà là chuyện đương nhiên"

Bà Hương vẫn kiên trì nhét tiền vào tay cô, hơn nữa còn đắc ý khoe khoang với cô, "Nhờ phúc của cô, mấy ngày nay tôi cũng kiếm được không ít. Nếu không tôi cũng sẽ không đặt giá tiền lên, người ta thấy giá cao thì đi."

Cô ấy hoàn toàn nghĩ cho những vị khách, nhưng hành động này chắc chắn đã khiến danh tiếng của cô ấy giảm đi rất nhiều. Bà Hương hỏi Tô Niệm Tinh rằng cô ấy cảm thấy thế nào về chú Phúc với thím Phúc?

Tô Niệm Tinh nói đơn giản một lần, sau đó lại hỏi chuyện về việc bà đoán mệnh cho Cường ngốc, "Làm sao bà bói được sang năm hắn sẽ có con trai?"

Bà chậc chậc hai tiếng, "Vậy có thể làm sao bây giờ? Cũng không thể nói cho anh ta biết, tương lai anh ta sẽ chết trẻ mà đúng không?."

Tô Niệm Tinh mở to hai mắt, "Bà tính được tương lai anh ấy sẽ xảy ra chuyện?"

Chẳng lẽ bà Hương lại thật sự có thể tính được? Vậy lúc trước là cô coi thường bà ấy rồi.

Bà Hương lại đắc ý, "Anh ta làm công việc đấy, không cần đoán cũng biết hắn đoản mệnh. Hơn nữa tướng mạo của anh ta không tốt, bầu trời sụp đổ, lông mày và mi tâm nối chặt với nhau tính tình nóng nảy, hoang dã, mười phần đoản mệnh. Nếu anh ta không trở thành xã hội đen, anh ta vẫn có đường sống sót nhưng vì anh ta đã làm công việc này, buộc phải cam chịu, trước đây tôi đọc một tờ báo và thấy rằng tỷ lệ tử vong trong vòng 3 năm của xã hội đen cao hơn gấp mười lần của người bình thường. Vì vậy..."

Tô Niệm Tinh giơ ngón tay cái về phía bà, "Lợi hại!"

Các kỹ năng cơ bản trên khuôn mặt và sự hỗ trợ của chuyên gia, cũng như số liệu thống kê trên báo, chắc chắn đã cải thiện độ chính xác của bà ấy. Có vẻ như bà Hương không phải là một thần đồng vô căn cứ hay khoe khoang.

Bà Hương mím môi đắc ý.

Nhưng Tô Niệm Tinh vẫn trả lại tiền cho bà, sợ bà lại đẩy về, nên nói, "Bây giờ tôi có một công việc ổn định, không cần dùng tiền vào đâu. Bà còn muốn tìm cháu gái nên mới dùng tiền."

Bà Hương nghe cô ấy nhắc tới cháu gái mình liền cúi đầu nhìn bao lì xì, không đẩy lại, mà thở dài, “Tôi biết rồi”

Tô Niệm Tinh thấy thế liền cầm tay bà ấy như thể đang động viên, nhưng thực tế là muốn nhìn nhiều hơn một chút. Hình ảnh lần này rất dài.

Vẫn là Trường Châu náo nhiệt kia, đây là hình ảnh về hoạt động tế lễ ở Trường Châu, toàn bộ khách hành hương đều tụ lại nơi đây, những người ấy đến hầu hết đều là để dâng hương. Bà dẫn cháu gái say sưa xem múa sư tử, bên cạnh bà có một cặp vợ chồng trung niên là con trai với con dâu của bà, hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với nhau, bà cũng khuyên bọn họ không nên cãi nhau trước mặt người ngoài.

Con dâu bảo bà đừng xen vào việc của người khác, lời này cũng đã chọc giận con trai bà, hai người cãi nhau càng dữ dội hơn, không ai nhường ai.

Đúng lúc này, có một chiếc xe sang trọng đang mất phương hướng đâm thẳng về phía bọn họ, bà Hương giật nảy mình, không kịp nghĩ nhiều ôm cháu gái né sang bên, chiếc xe sang trọng kia thắng xe khẩn cấp liều mạng quẹo cua nhưng vẫn đụng phải người.

Bà Hương ngã sấp xuống đất, sau khi bà đỡ cháu gái đứng lên, ghé sát vào nhìn, thì ra người bị đụng lại là con trai bà, máu tươi rơi đầy đất, con dâu cũng bị đụng ngã, tuy rằng không bị thương, nhưng cũng bị sợ đến ngất đi.

Bà theo bản năng buông tay cháu gái ra, tiến lên muốn cầm máu cho con trai, bà vội vàng cứu con trai lại không chú ý tới cháu gái đã bị một người đàn ông mặc quần áo đen lặng lẽ ôm đi, chờ cảnh sát tới bà đi đến lấy lời khai thì phát hiện cháu gái biến mất không thấy tăm hơi, con dâu sau khi tỉnh lại phát hiện chồng đã chết, con gái bị người khác bế đi, liền trách cứ bà không trông chừng cháu gái.

Bà cũng bắt đầu hối hận và tự trách bản thân vô cùng, đến cả lấy nước mắt để rửa mặt.

Hàng xóm láng giềng giúp đỡ lo liệu tang sự, con dâu tâm như tro tàn dâng hương xong, mắng bà Hương một trận lớn sau đó xoay người rời khỏi linh đường, bà liền té xỉu ở linh đường......

Một gia đình bốn người hòa thuận trong khoảnh khắc lại sụp đổ. Tô Niệm Tinh buông tay ra, hỏi bà , "Cháu gái bà vẫn không có tung tích sao?"

A Hương bà lắc đầu, "Văn Văn đã năm tuổi, còn bé thật sự rất thông minh, nhớ đồ vật vô cùng giỏi, con bé không thể nào không nhớ rõ tôi bày sạp ở chỗ này được, cô nói xen có phải Văn Văn bị người ta trói chặt tay chân, cho nên không cách nào tìm tới đây không?"

Tô Niệm Tinh thật đúng là không thể biết, có điều bắt cóc đứa bé còn nhỏ như vậy chắc là vì bán lấy tiền, đến được tay người mua thì còn gì tự đo nữa.

Thấy bà Hương rơi vào trầm tư, cô quyết định nói “Hay để tôi xem tướng tay cho bà đi, tôi rất am hiểu xem tướng tay, biết đâu có thể giúp bà bói xem cháu gái bà hiện tại đang ở đâu?"

Con ngươi đục ngầu của bà Hương tự nhiên sáng đến kinh người, tựa như người chết đuối vớ được cái cọc cứu mạng cuối cùng, hai tay bà nắm chặt tay cô ấy, gật đầu như giã tỏi, "Đúng đúng đúng, cô biết xem bói, vậy cô giúp ta bói một quẻ, chỉ cần Văn Văn còn sống, tôi cũng đã mãn nguyện rồi."

Tô Niệm Tinh làm bộ làm tịch cầm ngón tay xem tướng tay, theo như cô xem nhiều tướng tay như vậy túc kết ra một kết luận: Cô chỉ có thể xem hình ảnh trong vòng nhiều nhất là ba phút. Cho dù cô vẫn nắm tay đối phương, cũng chỉ lặp lại hình ảnh lúc trước nhiều lần.

Nhưng lần này Tô Niệm Tinh khác với lần đầu tiên xem, cô ấy đặt toàn bộ sự chú ý lên người cháu gái đó, nhìn thấy một người đàn ông áo đen đang ôm cháu gái đi, "Đầu ông ấy hẹp, trán có nốt ruồi lớn, trên môi có râu chữ bát, tai đón gió, gầy gò, động tác rất linh hoạt."

Cô nói xong, nhìn về phía bà Hương, đối phương lại giật mình, Tô Niệm Tinh bị bà ấy nhìn đến mức phát sợ, chẳng lẽ cô nói quá trắng trợn, nên đối phương sinh ra hoài nghi? Xem bói có chuẩn đến đâu cũng không thể miêu tả hết ngũ quan của bọn buôn người chứ?

Trán cô rơi từng giọt mồ hôi, nhanh chóng buông tay ra, vắt hết óc tính nói thì bà đã đứng lên.

"Là hắn! Là em họ A Anh, A Phong. Là hắn đã ôm cháu gái tôi đi."

Tô Niệm Tinh thở phào nhẹ nhõm, thì ra Hương Bà không phải đang khiếp sợ cô, mà là bởi vì bà ta quen biết bọn buôn người. Cô vừa mới xem hình ảnh, biết A Anh mà A Hương Bà vừa nói chính là con dâu của bà. Chị họ và anh rể họ bị đụng xe, sống chết không rõ, anh ta cứ thế ôm con người ta đi, lương tâm người em họ này bị chó ăn phải không?