“Bà Hương, cháu xem bói chuẩn lắm, chúng ta đổi nơi khác chắc chắn có thể kiếm được tiền.”
Vừa xuống lầu Tô Niệm Tinh đã vội vàng lên tiếng. Vừa nãy họ chỉ lo cắt đuôi đám côn đồ kia nhưng đây chỉ là tạm thời. Nếu trở về tiếp tục bày sạp, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm đến. Bây giờ hai người không có tiền trả cho họ nhưng cô không có giấy tờ chứng nhận nên không tìm được công việc tốt, cách tốt nhất chính là đến nơi khác bày sạp, nghề này kiếm tiền nhanh vả lại nếu gặp cảnh sát thì cô có thể trực tiếp bỏ chạy.
Bà Hương lắc đầu nói mình không thể rời khỏi vịnh Đồng La: “Bà phải đợi cháu nội của bà.”
Tô Niệm Tinh cho rằng bà muốn đón cháu nội tan học nên cũng không kiên trì nữa, hay là cô đến nơi khác bày sạp nhỉ?
Ra khỏi tòa nhà thì đụng phải một tên cảnh sát mặc quân trang, bà Hương nhanh chóng kéo Tô Niệm Tinh quay trở lại tòa nhà, trốn bên bức tường thò đầu ra ngoài nhìn, bà quay đầu lại nhìn Tô Niệm Tinh: “Cháu cũng không thể bày sạp, cảnh sát quân trang tuần tra 24 giờ trên phố, lỡ như gặp phải cảnh sát quân trang họ sẽ đưa cháu đến cục di dân, cháu sẽ bị trục xuất về Đại Lục ngồi tù.”
Bà ra dấu bằng ngón tay: “Ít nhất phải ngồi tù tám tháng, cháu chịu nổi không?”
Mặt Tô Niệm Tinh đầy kinh ngạc, cô luôn cho rằng bị bắt được thì bị trục xuất về, thì ra còn phải ngồi tù sao?
Nhưng bây giờ cô không một xu dính túi, vẫn chưa tìm được mẹ của nguyên thân đã phải quay về như vậy, cô ngồi tù xong sẽ bị bố của nguyên thân bán đi mất, sống như thế còn không bằng chết đi. Không được, cô tuyệt đối không thể tay không trở về.
Bà Hương thấy cô nghe lời khuyên thế là đưa ra ý kiến thay cô, tạm thời làm công dân đen trước kiếm chút tiền rồi hẵng về Thâm Quyến.
Vốn dĩ Tô Niệm Tinh cũng có dự định như vậy, nhưng công dân đen quá nguy hiểm, nhất là không thể đảm bảo được an toàn sức khỏe.
Bà Hương tỏ ý mình sẽ dẫn cô đến nhà một người quen, mỗi ngày đôi vợ chồng này bày sạp bán cá viên, vừa kinh doanh quán ăn sáng, cũng vừa kinh doanh chợ đêm nên đã muốn thuê người giúp làm cá viên từ lâu.
“Bọn họ không cần đến người địa phương, chỉ muốn tìm công dân đen, mỗi một tiếng chỉ có 10 đồng tiền Hồng Kông, một ngày làm việc mười tiếng, tiền lương trả theo ngày bao ăn bao ở.”
Tô Niệm Tinh thầm khen tiền lương ở đâu đúng là không tệ, làm việc công dân đen cũng có thể kiếm được 10 đồng tiền Hồng Kông, một tháng có thể kiếm 3000 tiền Hồng Kông rồi, chỉ cần làm đủ một năm thì cô có thể kiếm đủ vốn về Thâm Quyến rồi.
Bà Hương thấy trên mặt cô lộ ra vẻ vui mừng, ngay sau đó bà lại nói tiếp: “Nếu có người điều tra đến đây thì cháu cứ bỏ chạy, cho dù bị bắt cũng đừng khai ra bọn họ. Quy định pháp luật bên này chủ thuê mướn người nhập cảnh bất hợp pháp sẽ bị phạt năm mươi nghìn tệ Hồng Kông hoặc bỏ tù một năm.”
Tô Niệm Tinh trả lời dứt khoát tuyệt đối không khai ra bọn họ.
Bà Hương gật đầu hài lòng, hai người đã đi được một tiếng đồng hồ càng đi càng lệch, xung quanh rất hoang sơ, cách đó không xa có một thôn nhỏ, bà Hương giải thích đây là nhà làng, cảnh sát quân trang rất ít khi tuần ra đến đây.
Hai người đến hộ gia đình thứ ba, bà Hương bước lên gõ cửa hồi lâu cũng không ai trả lời, bà Hương đoán chắc có thể hai người đang bày sạp ở ngoài, thế là đợi ở đây, đợi được hơn một tiếng thì hai vợ chồng mới đẩy xe đẩy trở về.
Bà Hương dẫn Tô Niệm Tinh bước tới nói chuyện.
Chú Phúc thím Phúc là người Sơn Thành chạy đến Hương Giang trước khi cải cách đất nước, bà Hương nói tiếng phổ thông bọn họ cũng trả lời lại bằng tiếng phổ thông, mấy ngày nay hai vợ chồng vẫn luôn tìm người phụ làm, tiền lương bọn họ trả không nhiều nên người địa phương làm không được mấy ngày đã bỏ chạy. Vì thế bọn họ muốn tìm công dân đen, nhưng lại sợ bị hàng xóm tố cáo nên cứ luôn do dự.
Tô Niệm Tinh thấy mặt họ lộ ra vẻ chần chừ nên mượn cớ lần đầu gặp mặt bắt tay đối phương, đúng như ý muốn nhìn thấy được hình ảnh trong 50 giây.
Cô mỉm cười: “Chú Phúc thím Phúc hả? Hai người có thể nói với bên ngoài cháu là bà con xa của hai người, giữa người thân với nhau giúp đỡ là chuyện rất bình thường. Cho dù cháu không may bị cảnh sát bắt được tuyệt đối cũng sẽ không khai hai người ra. Thím Phúc à, cằm của thím vuông tròn đầy đặn, giàu lòng rộng lượng, chán của chú Phúc đầy đặn, đỉnh mũi tròn vừa nhìn là biết tính tình đôn hậu, là người giàu sang sống thọ, con trai chú thím thừa hưởng tính lương thiện của hai người, hơn nữa còn là sao Văn Khúc hạ phàm, gia đình ba người đang yên lành, cháu không nhẫn tâm khiến chú thím bị liên lụy phải ngồi tù.”
Chú Phúc và thím Phúc đưa mắt nhìn nhau, nghiêng đầu nhìn sang bà Hương.
Bà Hương giải thích: “Không phải tôi nói với con bé đâu. Nó biết bói toán, nếu không phải nó không có giấy tờ chứng minh thì tôi đã muốn đưa nó đi bày sạp rồi, nhất định có thể giàu to.”
Chú Phúc và thím Phúc vội mở cửa mời hai người vào nhà.
Sau khi ngồi xuống, thím Phúc vội vã hỏi tới: “Khi nào thím mới có thêm cháu nội vậy?”
Vừa nãy Tô Niệm Tinh thật sự không nhìn thấy, cô mượn cơ sở trường của mình là xem tướng tay, đúng như ý muốn cô lại chạm vào tay đối phương, lần này cảnh tượng nhìn thấy đã nhiều hơn chút, đại khái là thím Phúc vẫn luôn nghĩ đến chuyện của con trai, nên cảnh cô nhìn thấy là chuyện kết hôn của con trai.
Tô Niệm Tinh bật cười: “Tương lai con trai của chú thím sẽ tìm được một cô gái nước ngoài.”
Chú Phúc và thím Phúc ủ rủ cúi đầu, bọn họ không hề muốn con dâu người nước ngoài.
Ai ngờ Tô Niệm Tinh lại nói tiếp: “Có điều con dâu của chú thím có gen thai đôi, cô ấy sẽ sinh cho con trai của chú thím một cái thai long phụng.”
Thai long phục của hiện đại là hình ảnh cát tường của ngôi sao may mắn, biểu cảm ủ rũ vừa nãy của chú Phúc và thím Phúc lập tức tươi rói trở lại, rối rít hỏi tuổi của con dâu, lần này Tô Niệm Tinh lấy cớ không thể tiết lộ quá nhiều thiên cơ để từ chối trả lời.
Có điều thai long phụng đã khiến hai vợ chồng tươi cười không ngậm được miệng, thím Phúc vỗ tay chú Phúc: “Nuôi hai đứa nhỏ thì áp lực trách nhiệm quá lớn, chúng ta phải giúp đỡ chút, thuê đi.”
Thế là Tô Niệm Tinh được ở lại như mong muốn.
Ngôi nhà này có ba phòng hai sảnh, một gian là hai vợ chồng ở, một gian là phòng chứa đồ lặt vặt, một gian là phòng của con trai. Con trai của họ không ở đây nên hai vợ chồng cho Tô Niệm Tinh ở phòng của con trai, đợi nó trở về bọn họ lại nghĩ cách khác. Có điều con trai họ đang đi học ở nước ngoài, vé máy bay lại đắt, ít nhất phải hai năm nữa mới có thể học xong trở về.
Xác nhận được chỗ ở, tiền lương cũng như bà Hương nói nên bà đứng dậy định đi về.
Lúc sắp đi, bà Hương dặn dò Tô Niệm Tinh gặp phải cảnh sát quân trang thì đừng sợ, càng sợ bọn họ càng tra được cháu, tốt nhất là học tiếng Quảng sớm chút, người Hương Giang thích làm thị dân tốt, nếu có người phát hiện cháu không biết tiếng Quảng sẽ nghi ngờ cháu là kẻ vượt biên, không chừng sẽ báo cảnh sát.
Tô Niệm Tinh trả lời dứt khoát.
Tiễn bà Hương về, chú Phúc và thím Phúc dặn dò nội dung công việc mà Tô Niệm Tinh mỗi ngày phải phụ trách.
Món bọn họ bán là cá viên, cá viên của họ làm theo công thức gia truyền nên sẽ ngon hơn. Cô cần xử lý cá, sau đó lại đánh thành cá nhuyễn rồi lại thêm gia vị, sau đó cho nó vào nồi nấu chín rồi xiên thành xiên cho đông lại.
Nội dung công việc này vô cùng đơn giản, Tô Niệm Tinh theo thím Phúc học một lần là biết làm.
Năm đó thùng tiền đầu tiên là ông nội cô dựa vào việc bày sạp bán đồ ăn mà kiếm được, sau này mở một quán ăn nhanh, kiếm được tiền rồi lại mở quán thứ hai, thứ ba…
Bố cô không chỉ mở quán ăn nhanh, hơn nữa còn mở quán đồ kho, quán sủi cảo, quán bún.
Tô Niệm Tinh chưa từng làm cá viên nhưng cô cũng coi như có chút thiên phú trong việc làm đồ ăn, trước đây chỉ là không có chỗ cho cô phát huy.
Chú Phúc phụ trách làm đồ ăn, thấy Tô Niệm Tinh học nhanh như vậy thì trên gương mặt cũng cười nhiều hơn, gọi hai người đến ăn cơm.
Ông dùng tiếng phổ thông để nói chuyện, nhưng Tô Niệm Tinh nhờ họ nói tiếng Quảng để cô có thể học được nhanh hơn.
Đương nhiên chú Phúc và thím Phúc cũng không có ý kiến gì.
Tiếp sau đó Tô Niệm Tinh vẫn luôn ở nhà làm cá viên, thoáng chốc chú Phúc thím Phúc đã phát hiện cô gái này thông minh thì thông minh, nhưng làm việc cũng không lanh lợi như họ nghĩ. Theo lý mà nói một ngày cô có mười tiếng làm cá viên, có thể nào cũng phải làm được năm nghìn viên cá viên, mà thực tế cô chỉ có thể làm được ba nghìn viên, vừa vặn đủ lượng tiêu thụ một ngày của họ.
Da Tô Niệm Tinh hơi đen, trên tay lại có vết chai, vừa nhìn là người chịu khó làm việc, ban đầu chú Phúc thím Phúc cho rằng cô lười biếng, nhưng sau này mới phát hiện cô đơn giản chỉ là chưa từng làm việc, chỉ là động tác chậm chạp mà thôi.
Chú Phúc thím Phúc hỏi vết chai trên tay Tô Niệm Tinh từ đâu mà có.
Tô Niệm Tinh sờ lòng bàn tay, ngượng ngùng giải thích: “Vết thương trên tay cháu là lúc lên núi hái hoa tiêu nên bị. Nhà cháu nghèo không ăn nổi cá viên, trước đây cháu chưa từng làm.”
Câu này trái lại đã dấy lên lòng cảm thông của chú thím Phúc, hai người an ủi cô: “Không gấp, từ từ làm thôi, quen tay thì hay việc mà.”
Chú Phúc và thím Phúc chủ động giới thiệu cô cho hàng xóm láng giềng, tiện thể để Tô Niệm Tinh biểu diễn tuyệt chiêu bói toán.
Cô liên tục giúp hàng xóm bói được chìa khóa bị mất, chó thất lạc với thời gian cháu nội ra đời khiến bọn họ yêu mến cô bé tóc bím bói toán chuẩn này.
Kiếp trước Tô Niệm Tinh là đại tiểu thư nhà giàu chưa từng chịu khổ, tốc độ làm cá viên của cô tiến triển chậm chạp nhưng cô học tiếng Quảng lại tiến triển nhanh chóng.
Buổi sáng cô theo thím Phúc đi mua cá cũng có thể nói chuyện mấy câu đơn giản với người bán hàng bằng tiếng Quảng. Sau khi trở về cô lại nghe máy thu âm của chú Phúc để luyện tiếng Quảng, sau đó ghi chép lại.
Ngày thứ ba chú Phúc và thím Phúc dọn hàng về, buổi trưa bọn họ phải về thêm hàng, ăn cơm xong nghỉ trưa hơn một tiếng rồi lại ra ngoài bày sạp.
Tô Niệm Tinh đã nấu xong cơm canh, kiếp trước ngay cả mì cũng chưa từng nấu cho bản thân, nhưng tình thế mạnh hơn con người, mọi thứ ngay từ đầu đã phải học tập các kỹ năng sinh tồn.
May mà nấu ăn không phải chuyện gì khó, đặc biệt là chú Phúc và thím Phúc yêu cầu cũng đơn giản, dù cô nấu không ngon cũng sẽ động viên trình độ nấu ăn của cô đã ngày càng tăng cao.
Ăn cơm xong, Tô Niệm Tinh bối rối nói chuyện ứng lương một tuần: “Trước đây bà Hương không đóng nổi tiền bảo kê bị đám côn đồ làm khó. Cháu muốn gom tám trăm tệ cho bà, thì đám côn đồ đó sẽ không làm khó bà nữa.”
Thím Phúc không ngờ vừa phát lương đã chọn việc giúp đỡ bà Hương nên càng thêm chút thiện cảm với cô, có điều bà cười nói: “Cháu không cần cho bà ấy. Sáng nay lúc thím bày sạp có gặp bà ấy, bà ấy đã bói cho Cường đần một quẻ, Cường đần đã miễn tiền bảo kê cho bà ấy rồi.”
Hôm chuyện bát quái của ông bán thịt có rất nhiều hàng xóm đều nhìn thấy, cộng thêm đám côn đồ kia tuyên dương một trận nên người dân vịnh Đồng La đều biết. Người Hương Giang đều khá mê tín, biết bà Hương xem tướng chuẩn như vậy nên nháo nhào chạy qua tìm bà coi bói, sạp bói của bà kinh doanh ngày càng tốt nên cũng có chút danh tiếng ở gần đó.
Chú Phúc cũng khen ngợi: “Không ngờ bà ấy bói chuẩn như vậy, trước đây sao tôi không phát hiện bà ấy còn có bản lĩnh này nhỉ?”
Tô Niệm Tinh sợ bọn họ nói lan man nên vòng lại vấn đề vừa nãy: “Bà Hương bói quẻ cho Cường đần sao? Bói thế nào ạ?”
“Bà Hương nói hắn ngờ nghệch như lại có phúc, trong vòng ba năm bạn gái hắn sẽ sinh con trai cho hắn.”
Tô Niệm Tinh suýt chút đã trợn mắt ra ngoài. Sao bà Hương có thể độc đoán như vậy? Lỡ như điều bà đoán không chính xác, Cường đần còn không dỡ sạp bói của bà sao?
Chú Phúc và thím Phúc không hiểu tại sao cô lại kích động, đoán chắc có thể là cô lo lắng cho bà Hương nên un ủi cô nói bà Hương bói rất chuẩn.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra nhưng Tô Niệm Tinh lại rõ mồn một, trình độ xem bói của Bà Hương bình thường, Cường đần là côn đồ, đây là một công việc nguy hiểm, đừng nói trong vòng ba năm có con trai, chỉ với hình ảnh cô nhìn thấy lúc trước, năm sau hắn còn mạng sống hay không cũng khó nói. Dù Cường đần chết rồi sẽ không tìm bà Hương tính sổ, nhưng danh tiếng thần toán của bà Hương không dễ gì mới phất lên cũng đã bị hủy, đúng là không có lợi lắm.
Tô Niệm Tinh hỏi chú thím Phúc có phải bà Hương vẫn còn bày sạp ở chỗ cũ không?
Thím Phúc gật đầu: “Còn chứ, bà ấy muốn đợi cháu nội của bà mà.”
Nói đến chuyện này mặt bà cũng đồng cảm: “Bà Hương tội nghiệp lắm. Lễ hội cầu hòa bình Trường Sa, bà đưa cả nhà đi chơi, con trai bị xe tông chết, cháu nội bị người ta ôm đi mấy, con dâu trách bà không chăm sóc tốt cho cháu nội, hận bà thấu xương nên trực tiếp tái hôn.
Tô Niệm Tinh nghe như sét đánh ngang tai, trước đây bà Hương nói đợi cháu nói, cô còn tưởng chuyện bà Hương nói là đón cháu nội tan học, thì ra là cháu nội đi mất rồi. Bà cần bày sạp ở chỗ cũ, như vậy ngày nào đó cháu gái mới có thể dựa vào trí nhớ tìm đến bà.
Đáng chết! Vậy mà cô không hỏi kỹ. Nếu cô cầm tay bà Hương thêm chút có lẽ cô có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh cung cấp thêm nhiều manh mối hơn cho bà Hương.
Mấy ngày nay kinh nghiệm thực chiến cô tổng kết ra từ việc xem bói cho hàng xóm, hình ảnh cô có thể nhìn thấy đều là một chuyện hay một người nào đó mà người xem bói luôn trông ngóng. Ví dụ có một người hàng xóm bị mất chìa khóa, bà Hương dẫn cháu nội đi xem múa lân đều là chuyện người xem bói luôn nhung nhớ trong lòng, trong đầu không ngừng nghĩ đến, qua việc cầm tay đối phương cô có thể nhìn thấy đầu đuôi sự việc còn rõ hơn bản thân người xem bói.
Ngoài chuyện của quá khứ cô cũng có thể nhìn thấy được tương lai mà họ mong ước. Ví dụ chú Phúc và thím Phúc muốn bồng cháu nội; hàng xóm muốn biết giới tính đứa bé trong bụng con dâu; con gái của hàng xóm có thể trở thành vào hoa hậu Hồng Kông hay không.
Ngoài những chuyện này ra, hình ảnh buộc phải gắn bó mật thiết với người xem bói. Ví dụ những chuyện không liên quan đến người xem bói như người thân, nhân duyên, nhà cửa, sự nghiệp và vận may thì cô không xem được. Ví dụ có người hàng xóm muốn cô bói dãy số trúng thưởng của vé số, cô cũng từng thử nhưng căn bản không xem được. Nhưng sau khi người xem bói đặt tiền cược, cô có thể nhìn thấy đối phương có trúng số hay không bằng cách cầm tay họ, nhưng không nhìn thấy số trúng thưởng. Dị năng này không biết nói chuyện, nếu nó biết nói nhất định sẽ cho cô biết: Đừng hòng lợi dụng dị năng để phát tài.
Hình ảnh cô nhìn thấy nhiều nhất là ba phút, có khi có một cảnh tượng, cũng có những lúc nhiều cảnh tượng.
Lần trước cô chỉ quẹt qua mu bàn tay bà Hương một lúc, chỉ nhìn thấy được mấy giây, nếu thời gian cô cầm tay lâu thêm có lẽ có thể nhìn thấy nhiều cảnh tượng hơn.
Cô hỏi chú Phúc và thím Phúc, mấy giờ bà Hương dọn sạp?
Thỉnh thoảng chú thím Phúc cũng sẽ đến đường Bách Đức Tân bày sạp, khoảng 22 giờ bà Hương sẽ dọn sạp.
Tô Niệm Tinh xin hai người nghỉ nửa ngày, cô muốn đi thăm bà Hương.
Từ sau khi cô đến ngoài làm việc thì chỉ có làm việc, bây giờ chỉ đi thăm bà Hương nên chú thím Phúc cũng không có ý kiến gì, dứt khoát đồng ý. Bây giờ lượng bán của họ mỗi ngày gấp đôi trước đây, hai vợ chồng còn bàn bạc cuối tháng thưởng thêm tiền cho cô.
Sợ Tô Niệm Tinh không tìm được chỗ, hai vợ chồng còn định chiều cũng đến đường Bách Đức Tân bày sạp.