Tô Niệm Tinh ăn nói hùng hồn nhưng lại quên cô đang nói tiếng phổ thông, đám côn đồ này căn bản không hiểu (những người từng học cấp 2 trước khi trở về Hương Giang có thể hiểu tiếng phổ thông, nhưng rất ít người biết nói), thấy bọn họ mơ hồ bất giác Tô Niệm Tinh mới phản ứng lại, thế là bảo bà Hương phiên dịch giúp.
Nhưng bà Hương lại cầm tay cô ngăn cô ở phía sau không cho cô ra mặt, nói nhỏ: “Ba ngày sau chúng ta cũng không có tiền đâu. Để nó tức giận đi rồi đợi nó hả giận là được.”
Nói xong cũng không đợi Tô Niệm Tinh phản ứng, bà Hương tiếp tục cầu xin tên đàn ông cao to.
Ánh mắt của tên đàn ông cao to nhìn chăm chăm vào Tô Niệm Tinh, cô gái này mặc đồ chắp vá, tóc thắt hai bím nhìn rất quê mùa, làn da màu lúa mạch nhưng lại có khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan xinh đẹp, cộng thêm đôi mắt đen linh hoạt làm cho cô càng thêm đơn thuần.
Mắt hắn phát sáng lên, hất cằm nói với bà Hương: “Đến từ Đại Lục à?”
Bà Hương thấy ánh mắt của hắn thì cũng biết rõ, bà vội nói: “Cô ấy là bà con xa của tôi, đến Hương Giang thăm tôi, mấy ngày nữa là về rồi.”
Đám đàn em phía sau tên đàn ông cao to cũng đang nhìn Tô Niệm Tinh, nếu ăn mặc đàng hoàng chắc sẽ không kém ngôi sao nổi tiếng.
Thấy đại ca có ý, anh Đại Sơn ở phía sau hô lên: “Cường đần, đưa cô em tóc bím về làm chị dâu đi!”
Cường đần nhìn sang bà Hương, hút một hơi thuốc lá, rồi ném tàn thuốc xuống đất, giẫm vài cái mới từ từ phả khói thuốc ra, ngẩng đầu nói với bà Hương: “Bảo cô em tóc bím ở cùng chúng tôi một đêm, tiền nợ trước đó đi xóa một khoản.”
Bà Hương lùi về sau mấy bước, lắc đầu từ chối: “Không được. Nó chỉ là bà con xa của tôi, tôi không thể giao nó cho cậu.”
Bà kéo Tô Niệm Tinh lùi ra sau, mắt cá chân đụng phải ống thăm phát ra tiếng trong trẻo, bà không màng nhặt lên, cố tỏ ra mạnh mẽ để uy hiếp: “Nếu cậu dám cướp cô bé tóc bím thì tôi sẽ đến sở cảnh sát tố cậu. Nó là người Đại Lục có giấy phép thông hành, cảnh sát cũng sẽ quản được nó.”
Đám côn đồ nghe bà nói thế thì bật cười, nhao nhao hô lên: “Bà đi tố đi! Bà dám tố, chưa đợi mở tòa thì đã có người nhặt xác giúp bà rồi.”
Bà Hương lo đến mức rơi nước mắt, đám côn đồ này dám giết người ngoài phố, bọn chúng đúng thật có thể làm như vậy. Nhưng bà cũng không thể để chúng cướp cô bé tóc bím đi được. Cho dù những cảnh sát kia cứu được cô ra thì cô cũng không thể ở Hương Giang nữa.
Tô Niệm Tinh thấy bà Hương cứ run rẩy không nói chuyện lại còn bật khóc, mà đám côn đồ này không chỉ không cảm thông, trái lại còn ngày càng đến gần, cho dù ngôn ngữ khác biệt cũng có thể đoán được đám người này không định tha cho họ.
Bà Hương buông tay Tô Niệm Tinh, áp sát tai cô nói nhỏ: “Chạy mau! Chạy đến chỗ đông người. Để bà chặn chúng lại.”
Mặc dù đã đưa ra ý kiến nhưng bà không mang theo hy vọng gì, dẫu sao chạy trốn cũng là bản lĩnh nghề nghiệp của đám côn đồ, cô gái này làm sao cắt đuôi được bọn chúng.
Tô Niệm Tinh lại cầm chặt tay bà, vỗ lên mu bàn tay đối phương.
Cô chắn bà Hương phía sau mình rồi đi qua phía tên Cường đần kia, đưa một tay cầm lấy tay đối phương.
Con gái đến từ Đại Lục ai nấy cũng rất bảo thủ, lần đầu bọn họ gặp phải người chủ động nắm tay con trai. Đám anh em Cường đần lập tức hô lên: “Không ngờ cô em tóc bím lại phóng khoáng như vậy, đúng là không thể nhìn vẻ ngoài.”
Tô Niệm Tinh cầm tay Cường đần một phút, cũng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong một phút: “Vào ngày tháng năm nào đó, trên con đường u tối, đèn neon chói lóa, hai băng đảng ác chiến, Cường đần cầm dao lớn đứng giữa, nói mấy câu kích tướng, sau đó hai bên lao vào ẩu đả, mười mấy giây sau hết người này đến người kia ngã xuống, thoạt nhìn Cường đần có vẽ hung bạo nhất, vóc dáng như con gấu lớn bị ba tên đàn ông bao vây và đè xuống dưới đất, một tên trong đó tay cầm dao đâm xuống, lập tức máu tươi tung tóe, hai mắt Cường đần trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Tô Niệm Tinh vội hất tay hắn ra, tình huống này làm sao bói cho hắn đây? Nói hắn không còn sống được bao lâu, không bảo toàn được tính mạng của họ à?
Đây không phải bói toán mà đây là nguyền rủa!
Thậm chí cô không cầm tay tên côn đồ thứ hai, bởi vì khuôn mặt của những người này đều hiện ra trong cảnh tượng vừa nãy, ai cũng phơi thây đầu đường không một ngoại lệ.
Tô Niệm Tinh lùi về sau, bà Hương thấy cô bị đả kích thì hỏi cô bị làm sao?
Nhất thời Tô Niệm Tinh không biết nên trả lời thế nào, cô căng thẳng nuốt nước bọt, nói nhỏ: “Bà xin bọn họ gian hạn ba ngày, chúng ta sẽ trả gấp đôi cho hắn.”
Bà Hương không tin lắm, nếu cô thật sự có thể kiếm tiền thì sao vừa nãy lại đói đến ngất? Nhưng nhìn ánh mắt đầy tự tin của đối phương, ma xui quỷ khiến bà lại tin.
Bà Hương lập tức bước lên thương lượng với Cường đần.
Chỉ với thời gian ba ngày có thể thu được tiền bảo kê gấp đôi khiến Cường đần có chút lay động, bây giờ công việc chính của hắn là thu tiền bảo kê và đòi nợ, đòi nợ cũng không phải lần nào cũng đòi được, có lúc phải cho người ta chuẩn bị. Nhưng đám đàn em này của hắn không làm, vỗ vai hắn la lên: “Anh ngu à, tiền bảo kê có mấy đồng, cô em tóc bím đẹp như vậy mà anh không động lòng à?”
Cường đần nghe đàn em hô đồng loạt thì lập tức từ chối: “Ngay bây giờ! Nếu không đóng được tiền bảo kê thì bây giờ cô em tóc bím phải theo chúng tôi.”
Nói xong thì muốn bước lên bắt người.
Bà Hương chắn trước mặt Tô Niệm Tinh, thấy chúng không đồng ý, con ngươi vẩn đục của bà nhìn quanh đám người vây xem ở đây muốn tìm người quen mượn tiền.
Tiếc là hôm nay không có, hàng xóm bà biết thường ngày đều không ở đây, thấy khách đều là người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ vào đám côn đồ nhưng ngại uy danh của chúng nên căn bản không dám đến gần.
Đột nhiên tầm mắt của bà lướt qua đám người này, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, ông ta có khuôn mặt hiền lành, lúc này mặt đầy hạnh phúc bước ra từ cửa hàng trẻ sơ sinh ở cuối đường, tay còn cầm một túi đồ dùng trẻ con…
“Ông bán thịt!”
Bà Hương chen chúc trong đám người xem, chạy nhanh qua gọi ông bán thịt.
Ông bán thịt là một cái nghề ở Hương Giang, tất cả chủ sạp bán thịt đều gọi là ông bán thịt.
Ông bán thịt nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại nhìn, thấy bà Hương đang chạy qua. Tô Niệm Tinh cũng theo phía sau, đám Cường đần sợ cô bỏ chạy nên cũng theo qua.
Ông bán thịt thấy đông người nên gãi đầu cười ngây ngô, biết điều chào hỏi một tiếng: “Anh Cường, anh Đại Sơn, anh mắt to…”
Chào xong một vòng thì nhìn sang bà Hương: “Có chuyện gì à?”
Bà Hương kéo ông bán thịt, lên tiếng mượn 400 tệ: “Chỉ mượn ba ngày rồi trả ông.”
Đám Cường đần nhìn chăm chăm khiến ông bán thịt mất tự nhiên, anh Đại Sơn đi qua, chúng đi qua quàng tay vỗ vai ông ta: “Ông bán thịt, nghe nói vợ ông mang thai rồi, chúng mừng nhé!”
Ông bán thịt bối rối, mặc dù ông quen biết với Đại Sơn nhưng hai người không thân, đột nhiên thân thiết như vậy ông không quen lắm.
Bà Hương sợ Đại Sơn phá đám nên vội cướp lời: “Chỉ mượn ba ngày! Ba ngày sao bảo đảm trả cho ông, chúng ta là hàng xóm mười mấy năm, ông giúp tôi một lần đi.”
Ông bán thịt nhìn thấy đám người Cường đần phía sau bà thì biết ngay chuyện gì, ông ta gãi đầu khuôn mặt thật thà lộ ra chút khó xử: “Bà Hương này, không phải tôi không cho bà mượn, mà vợ tôi đang mang thai, trong nhà sắp thêm miệng ăn, tôi quả thật không có nhiều tiền dư như vậy.”
Anh Đại Sơ thấy mặt ông ta đầy hổ thẹn, thế là cũng phụ họa theo: “Ông không cho bà ta mượn là đúng, trước đây bà ta còn bói cho ông, nói ông không có con. Bà ta đoán sai như vậy chắc chắn không trả nổi tiền. Coi chừng có mượn mà không có trả!”
Bà Hương loại bỏ một hàng xóm, nếu ngay cả ông ta cũng không chịu cho mượn, vậy chỉ đành gọi cảnh sát đến thôi.
Ông bán thịt không dám ngẩng đầu nhìn bà Hương, ông ta quen biết bà Hương mười mấy năm, đối phương còn là trưởng bối, chỉ xin mượn ông ta 400 nên ít nhiều gì cũng có chút áy náy, ông ta xoay người định bỏ đi thì Tô Niệm Tinh lại bước lên trước kéo áo ông ta: “Cái áo này đẹp thật!” Cô mượn cớ lật xem quần áo em bé để lòng bàn tay lướt qua mu bàn tay ông.
Chỉ trong khoảnh khắc này, Tô Niệm Tinh nhìn thấy đoạn video mười giây, cô gái trong ảnh đoán chừng là vợ ông ta đang thân mật với một tên đàn ông, nhưng người đàn ông trong ảnh không phải người trước mắt? Chẳng lẽ vợ ông ta ngoại tình?
Mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên, đám người vây xem bị hành động của cô làm cho trợn mắt há mồm. Động tác vuốt nhẹ quần áo của cô trông vô cùng tự nhiên nhưng mặt người khác lại đầy khó hiểu, chỉ cảm thấy cô gái này trông xinh đẹp nhưng đầu óc không tốt lắm.
Mọi người đang nói chuyện nộp phí bảo kê mà cô lại khen quần áo người ta mua đẹp, có phải cô không biết mình sắp đối mặt với chuyện gì sao?
Đám người vây xem đều mặc niệm thay cho cô gái này, nhưng Tô Niệm Tinh lại nghiêng đầu nhìn bà Hương: “Vợ của người này ngoại tình, đứa con trong bụng không phải của ông ta.”
Đôi mắt đục ngầu của bà Hương kinh ngạc nhìn Tô Niệm Tinh, cô bé tóc bím nói gì thế? Mặc dù ông bán thịt không cho mượn tiền cũng có chút không trượng nghĩa, nhưng cũng không đến mức rủa người ta như vậy chứ?
Tô Niệm Tinh thấy bà Hương không tin thế là nói một cách đầy tự tin: “Thật đó. Cháu biết bói toán, chẳng phải vừa nãy cháu bói được bà có một đứa cháu nội, hơn nữa còn rất thích xem múa lân sao?”
Bà Hương nhớ đến chuyện A Liên vợ của ông bán thịt từng liếc mắt đưa tình với con trai bà, trong lòng bà quả thật cho rằng người phụ nữ này không an phận, hơn nữa bà cũng biết xem tướng, trán ông bán thịt nhiều đường vân, giữa trán lõm vào, mày cao thấp quả thật là tướng không có con, nhưng vợ ông ta lại mang thai lúc đó bà chỉ nghĩ rằng trình độ của mình không hay, hoặc không phải bà bói không chuẩn mà là đứa con trong bụng vợ ông ta không phải của ông ta.
Bà Hương đau nhói trong lòng, cắn răng lặp lại lời của Tô Niệm Tinh bằng tiếng Quảng.
Vừa nãy mặt của ông bán thịt còn hớn hở, nghe thấy bà nói vậy thì liền nổi giận hất tay anh Đại Sơn ra, hai tay siết chặt vang lên răng rắc, nếu không phải trước mặt là một bà cụ 60 70 tuổi, ông ta thật sự có thể ra tay đánh người.
Bà Hương nhanh chóng nói thêm một câu: “Không tin bây giờ ông về nhà xem, gian phu vẫn còn ở nhà ông đó.”
Bà vừa học lại lời của Tô Niệm Tinh rồi dùng tiếng Quảng để lặp lại một lần, sau khi nói xong thì bất giác phản ứng lại mình đang nói gì, bà nghiêng đầu hỏi Tô Niệm Tinh bằng tiếng phổ thông: “Làm sao cháu biết?”
Tô Niệm Tinh chỉ trả lời một câu: “Cháu đoán đấy.”
Ông bán thịt lại càng tức giận, bà già chết tiệt này! Ông ta chỉ không cho mượn tiền thôi mà, bà lại dám nói xấu vợ mình! Ông ta tức đến mức xắn tay áo muốn đánh nhau.
Anh Đại Sơn cản ông ta lại: “Bà Hương lớn tuổi rồi, ông đánh nhẹ thôi cũng chết người đấy rồi tự ông lại ngồi tù.”
Ông bán thịt tức giận quay vòng vòng, bà Hương nhìn anh Đại Sơn, hắn tốt vậy à? Thế mà lại giúp mình.
Trong mắt anh Đại Sơn lóe lên vẻ hứng thú, đưa tay vỗ vai ông bán thịt, sức của hắn rất mật khiến ông bán thịt bị hắn khống chế, ông ta nghiêng đầu liếc nhìn đối phương sau đó phản ứng lại đối phương là côn đồ, không phải người mình có thể đụng đến, mặt mày ông ta nhăn nhó không dám có một lời oán trách nào.
Mặt anh Đại Sơn hứng thú muốn xem kịch hay: “Ông bán thịt, bà Hương nói rất giống thật, không chừng bà ấy đoán chuẩn thật. Chi bằng chúng ta cùng đến nhà ông xem sao!”
Bố hắn ta luôn chê hắn đánh nhau ở ngoài gây phiền phức cho gia đình, mỗi lần đều khen ông bán thịt thật thà cần cù, hiếu thuận bố mẹ, tuổi còn trẻ đã mua được nhà một lầu. Trong lòng anh Đại Sơn không ưa ông bán thịt lâu lắm rồi. Lần nào gặp mặt cũng phải quát mắt đối phương một trận, thấy ông bán thịt bị mình dọa run rẩy thì hắn ta mới có thể tìm lại tự tôn bị bố chê bai.
Nếu vợ của ông bán thịt ngoại tình thật lại còn bắt ông bán thịt đổ vỏ, hắn về nhà sẽ kể cho bố nghe, cũng để cho bố không nói nữa.
Ông bán thịt gần như bị đám người lôi kéo về phía trước, bà Hương và Tô Niệm Tinh cũng bị đám côn đồ Cường đần đẩy đi cùng.
Nếu bà Hương đoán sai lại còn không nộp được tiền thì cô em tóc bím sẽ là của bọn họ.
Đám người vây xem cũng có người không chê chuyện lớn nên đi theo xem náo nhiệt, có người thấy không hứng thú nên quay đầu bỏ đi.
Mỗi ngày ông ta dậy sớm bán thịt đến tối, chỗ ông ta ở cũng không xa lắm, chỉ cách hai hẻm là đến. Tòa nhà này tổng cộng 37 tầng, ông bán thịt sống ở tầng 32, ra khỏi thang máy hành lang chật hẹp chen lấn đầy ắp người.
Dưới sự lặng lẽ thôi thúc của anh Đại Sơn, ông bán thịt lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, chưa đợi ông bán thịt phản ứng thì anh Đại Sơn đã bước trước một bước mở cửa ra, mở rộng cửa hết mức có thể sau đó xông vào phòng trước ông bán thịt một bước, động tác của hắn vừa nhanh vừa vội, các anh em phía sau ùa vào nhà như nước triều dâng, ông bán thịt chậm chạp bị bọn họ đẩy, người lảo đảo suýt chút ngã xuống, chưa đợi ông ta đứng vững thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét lớn cao vút của anh Đại Sơn: “Ha ha! Đúng thật là gian phu dâm phụ!”
Trong lòng ông bán thịt như bị sét đánh khi nghe mấy lời anh Đại Sơn nói. Ông rung rung đưa tay lên vịnh thành cửa từ từ bước vào trong nhà. Vừa vào trong nhà, mắt ông nhìn thấy người vợ đang mang thai của mình dan díu với người đàn ông khác.
Cả hai bất ngờ khi có người xông vào vội vàng hốt hoảng tách nhau ra. A Liên vội đưa tay lên che chỗ riêng tư của mình, bà quay qua tính lấy áo thì bị Đai Sơn giật mất. Đại Sơn tay thì cầm áo ngực đưa lên cao xoay vòng vòng, miệng huýt sáo một cách đắc ý, mặt A Liên đầy xấu hổ cúi gầm xuống, người đàn ông vội vàng lấy áo khoác áo lên người mình.
Đồ đạc trong tay ông bán thịt rơi lộp cộp xuống đất, khuôn mặt ngăm đen của ông ta ửng đỏ lên một mảng, cho đến khi đỏ đến tận cổ, động tác của ông ta nhanh chóng gần như chỉ trong giây tiếp theo đã bổ nhào qua đó, cầm chai rượu trên bàn lên đưa lên người hai người đó: “Đôi cẩu nam nữ tụi mày!”
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động thì nháo nhào xông vào, nhìn thấy ba người đánh nhau túi bụi, thế này đã quá rõ ràng rồi còn gì.
Cường đần ăn nói thô tục “Cái bụng bầu này đã to lên rồi mà cũng không quên ăn vụng thì phải phóng túng đến cỡ nào…”
Đám anh em của hắn thì chớp chớp mắt liếc nhìn nửa người trên trắng trẻo của A Liên, miệng ăn nói thô bỉ: “Phụ nữ ba mươi như sói với hổ, ông bán thịt lại không sinh con được, cô ả cũng phải ra ngoài mượn giống thôi.”
Lúc này đã không còn ai để ý Tô Niệm Tinh và bà Hương nữa, nhân lúc mọi người đang xem náo nhiệt hăng say, hai người lẳng lặng chen ra khỏi đám người.