Thảm! Thảm quá rồi!
Bước chân Tô Niệm Tinh nhẹ bỗng, vô thức đi trên con đường ở vịnh Đồng La, luồn lách qua dòng người đông nghẹt, đã ba ngày rồi cô không có một hạt cơm bỏ bụng, đói đến mức hoa mắt chóng mặt, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo. Lúc cô đột nhiên ngã quỵ xuống đất, đầu óc chỉ hiện lên một suy nghĩ.
Cô là Tô Niệm Tinh, 28 tuổi, đến từ năm 2023, sau khi nhà nước tiến hành cải cách mở rộng, ông nội của cô thuộc nhóm nhà giàu mới nổi đầu tiên, còn bố cô đã đưa công ty tiến thẳng ra thị trường. Đến đời cô thì gia đình chỉ có một đứa con gái duy nhất, cô không có chí hướng lớn nên lựa chọn nằm một chỗ làm đại tiểu thư hết ăn lại nằm. Nếu có tháng nào cô chỉ mua sắm hết hai trăm nghìn tệ thì bố sẽ khen cô cần kiệm lo việc nhà.
Bố mẹ cô yêu thương nhau mấy chục năm chưa từng cãi vã, bạn bè của cô không giàu thì sang, từ nhỏ đã lớn lên trong mật ngọt chưa từng trải qua sóng to gió lớn nào. Có lẽ ông trời không muốn nhìn thấy cô sống quá sung sướng nên đã vứt cô quay lại những năm 90, cô ăn mặc như kẻ vượt biên không xu dính túi, còn có thể sẽ bị cảnh sát trục xuất về đại lục bất cứ lúc nào.
Nguyên thân cũng tên là Tô Niệm Tinh, năm nay chỉ mới 20 tuổi, là người tỉnh Xuyên, chỉ vì năm nghìn tệ tiền lễ hỏi mà bố cô ấy đã gả cô cho một tên nhà giàu mới nổi, ngay cả khi cô ấy chưa đồng ý. Trong tay tên nhà giàu đó quả thật cũng có tiền nhưng tuổi tác còn lớn hơn bố mấy tuổi, mà con gái của tên đó cũng đã lấy chồng. Nguyên thân không đồng ý nhưng sức hút của năm nghìn tệ tiền lễ hỏi quá lớn, bố đã ép cô ấy đồng ý.
Vừa hay A Lệ đến Hương Giang làm thuê nay đã về quê, nghe đối phương nói thì biết được A Lệ đã gặp mẹ của nguyên thân ở Hương Giang, thế là cô theo A Lệ lén đến đây. Bây giờ Hương Giang kiểm soát người vượt biên quá khắt khe, bọn họ bơi qua sông, đến nửa đường thì hai người bị nước sông tách ra, nguyên thân bơi không giỏi nên bị chết đuổi, vì thế Tô Niệm Tinh đã xuyên vào cơ thể này. Bản năng muốn sống khiến cô đạp nước, sau một lúc ngụp lặn, cuối cùng cô cũng bò được lên bờ, người mệt lả, tay chân run rẩy.
Cô ngồi bên bờ sông sắp xếp lại dòng suy nghĩ, theo lý mà nói, cô nên trở về, nhưng cô không có can đảm bơi trở lại, sau khi suy nghĩ thấu đáo cô quyết định tạm thời ở lại Hương Giang.
Một là làm theo tâm nguyện của nguyên thân đến vịnh Đồng La tìm mẹ.
Hai là cô kiếm ít vốn ở Hương Giang. Cô chắc chắn không thể trở về tỉnh Xuyên, vì khi quay trở về sẽ bị bố của nguyên thân bán thêm lần nữa. Cô muốn tay trắng lập nghiệp giống như ông nội mình, mà thùng tiền đầu tiên phải kiếm từ Hương Giang. Tiền lương của nhân viên bình thường ở Hương Giang năm 1990 đã được 4000 tiền Hồng Kông, mà ở Thâm Quyến chỉ có 300-400 tệ, tiền Hồng Kông lúc bấy giờ còn đáng giá hơn cả nhân dân tệ, tiền lương chênh lệch gấp mười mấy lần. Cô chỉ cần làm thêm ở Hương Giang một năm là có thể về Thâm Quyến mở tiệm. Cô không có hộ khẩu ở Thâm Quyến cũng không sao, chỉ cần có tiền là có thể làm giấy tạm trú ở đó.
Cô tính toán rất hay nhưng lý tưởng thì nhiều mà hiện thực lại rất mong manh. Cô không biết tiếng Quảng cũng không có hộ khẩu Hương Giang, ở một nơi cuộc sống lạ lẫm này, cô không làm được ở chỗ chính quy nên chỉ đành làm công dân đen, thu nhập cực thấp, đêm khuya chỉ có thể trải đệm dưới đất ngủ trong tiệm, lại vì vậy mà gặp phải một ông chủ háo sắc muốn sàm sỡ cô, cô đã đánh cho chủ tiệm một trận, trong lúc đêm tối cô bỏ trốn không màng đến tiền lương, cứ như vậy mà chạy đến vịnh Đồng La.
Nhưng vẫn chưa đợi cô tìm thấy mẹ thì cô đã ngất ở đầu đường.
Trong cơn mê man cô nhận ra có người vỗ vai cô, hét lên bên tai cô: “Này cô gái thắt bím? Cô gái thắt bím?”
Cô gái thắt bím? Người Tô Niệm Tinh run lên, mặc dù đúng là cô có thắt hai bím tóc, nhưng cách gọi này vẫn khiến cô cảm thấy không quen.
Lúc mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt già nua như vỏ cây khô, đây là một cụ bà khoảng chừng 60 70 tuổi, người còng lưng, ánh mắt hiền từ đầy lo lắng, bà lên tiếng nói với giọng Quảng chính gốc: “Cháu không làm sao chứ?”
Tô Niệm Tinh không biết tiếng Quảng, nhưng cô cũng có thể đoán đại khái ý của đối phương nên mỉm cười với bà cụ, vô thức trả lời bằng tiếng phổ thông: “Cháu không sao đâu ạ!.”
Nói dứt lời thì cô đã hối hận, bây giờ chưa thể để lộ chuyện cô là người đại lục, lỡ như đối phương báo cảnh sát, cô không có giấy thông hành Hồng Kông- Ma Cao sẽ trực tiếp bị trục xuất trở về.
Dường như bà cụ không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, trái lại còn cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, tay run run đưa cho cô một củ khoai lang đỏ nướng, mùi thơm của đồ ăn kích thích vị giác của cô. Cô vội vàng nhận lấy cắn một miếng lớn rồi mới cảm ơn đối phương.
Khoai lang đỏ thật sự quá ngon, tướng ăn của cô không thể nói là đẹp, nhưng bà cụ lại nhìn cô cười, bà sợ cô sặc còn đưa cho cô một ly nước ấm.
Ly nước bằng nhựa màu hồng phấn đáng yêu, không ngờ bà cụ lại dùng cái ly trẻ con này, cô cầm lấy rồi cảm ơn một tiếng.
Trong bụng có đồ ăn rồi lúc này Tô Niệm Tinh mới có tâm trạng nhìn xung quanh, đây là một con phố, phía sau con phố này là những tòa nhà cao tầng, có cảm giác cao đến tận trời. Hai bên phố là những cửa hàng, xung quanh là dòng người qua lại tấp nập, mật độ dân cư đông đúc hơn cả thủ đô vào 30 năm sau. Mà nơi cô ngồi là một chỗ rẽ có mấy sạp hàng rong đang bày bán. Trong số đó có một quầy bán khoai lang đỏ nướng, nghĩ lại khoai lang cô vừa ăn chắc hẳn được mua tại quầy hàng này.
Còn bà cụ thì không bán hàng mà phụ trách coi quẻ cho người khác, bài trí cũng rất đơn giản, một cái bàn vuông dài trải một tấm bản đồ bát quái, phía trên đặt một ống thăm dùng để xem chuyện lành dữ cho người khác. Nhưng lâu như vậy cũng không ai đến xem. Tô Niệm Tinh có lý do nghi ngờ khả năng xem bói của bà cụ này cũng rất bình thường.
Bà cụ sống rất khó khăn, nhìn quần áo bà mặc là biết được. Tô Niệm Tinh cũng ngại ăn chùa, lợi dụng người già, nhưng bây giờ cô không một xu dính túi, cho dù cô muốn giúp đối phương gào to mời khách cũng không thể, vì một người ngay cả tiếng Quảng cũng không biết như cô thì không khác một đứa câm.
Khóe miệng Tô Niệm Tinh lộ ra nụ cười khổ, bà cụ thấy cô không nói chuyện thì chủ động an ủi cô: “Không sao đâu. Chuyện gì đến thì sẽ đến, bà mới đến Hương Giang cũng không biết một câu tiếng Quảng nào, cháu xem bây giờ chẳng phải bà nói rất tốt sao?”
Tô Niệm Tinh ngạc nhiên nhìn bà cụ, không ngờ đối phương lại biết nói tiếng phổ thông, lẽ nào bà cũng là người đại lục à?
Bà cụ thấy vẻ mặt cô đầy ngạc nhiên thì cũng cười theo: “Vào năm 66 bà cảm thấy tình hình đại lục không ổn nên đã lén vượt biên đến Hương Giang, chỉ tốn nửa năm đã học được tiếng Quảng rồi. Cháu còn trẻ như vậy chắc chắn sẽ học được.”
Tô Niệm Tinh không lo mình không học được tiếng Quảng, chỉ cần người ở trong hoàn cảnh nào dù là để sống thì cô cũng có thể học được ngôn ngữ nơi đó rất nhanh. Nhưng cô không có hộ khẩu, không tìm được công việc bình thường ở đây, lẽ nào chỉ có thể bị đuổi về ư? Nhưng không có tiền, cô lại không có hộ khẩu Thâm Quyến, chắc cũng không ở được mấy ngày nhỉ?
Tô Niệm Tinh đưa ly nước đã uống xong cho bà cụ, lòng bàn tay hai người không tránh được mà chạm vào nhau, đột nhiên trước mắt cô hiện lên một cảnh tượng ngắn nủi: Quảng trường náo nhiệt người đông nghìn nghịt, bà cụ dắt tay cô bé năm tuổi đang chen trong đám người xem biểu diễn múa lân, thấy đến đoạn hay cô bé buông tay bà cụ rồi vỗ tay nhiệt liệt, lúc nào cũng cười ngọt ngào với bà, lộ ra hàm răng trắng tinh…
Hai tay vừa chạm vào liền rụt lại, cảnh tượng cũng theo đó mà biến mất, Tô Niệm Chi vô cùng ngạc nhiên bất giác đưa tay mình lên quan sát, hình ảnh vừa nãy cô thấy là gì?
Cô nhìn sang bà cụ theo bản năng rồi dò hỏi: “Có phải bà có một đứa cháu gái không?”
Dựa theo tuổi tác của cô bé đó chỉ có thể là cháu nội hoặc cháu ngoại.
Bà cụ sửng sờ cúi đầu nhìn ly nước, phía trên có hình dáng đáng yêu, đây là ly nước cháu nội mua cho bà, đá đính trên thành ly cũng là tác phẩm của cô bé, nhớ đến cháu nội bà cụ không kiềm được mà cong khóe môi: “Đúng vậy, bà có một đứa cháu gái.”
Tô Niệm Tinh thừa thắng xông lên hỏi bà có phải đã từng dẫn cháu nội xem biểu diễn múa lân.
Lần này bà cụ không còn cười nữa, trái lại ánh mắt nhìn chăm chăm, sống lưng còng cũng thẳng lên mấy phần, nhíu mày quan sát cô gái trước mặt, ly nước không nhìn thấy hình múa lân, cô làm sao đoán được?
Tô Niệm Tinh thấy biểu cảm này thì biết rõ mình đoán đúng rồi, trong lòng dấy lên sự ngạc nhiên tột độ, không ngờ cô lại có khả năng đặc biệt. Cô có thể nhìn thấy cuộc đời của một người bằng cách cầm tay người đó, quả nhiên thượng đế không bạc đãi cô, đóng cánh cửa này rồi lại mở cho cô cánh cửa khác.
Đột nhiên cô lại lo lắng, đây là năm 1990, nếu là năm 2023 thì cô hoàn toàn có thể livestream có được hàng nghìn fans trên mạng, bây giờ thì sao? Có lẽ cô chỉ có thể dựa vào bày sạp xem bói kiếm tiền thôi.
Cô ngẩng đầu lên, cười với bà cụ: “Cháu bói ra đấy.”
Cho dù bà cụ tin hay không thì cô cũng phải giải thích như vậy, dẫu sao cô vẫn cần dùng sạp bói của bà cụ để kiếm tiền, cô nhìn vẻ mặt của bà muốn cố gắng thuyết phục đối phương, nhưng bỗng nhiên bà cụ cầm tay cô hỏi: “Vậy cháu biết nó ở đâu không?”
Tô Niệm Tinh ngơ ngác lắc đầu, hình ảnh này rất rõ rệt là chuyện xảy ra trong quá khứ, cô không cách nào xác định được bây giờ cháu nội đang ở đâu. Cô vừa định cầm tay bà để xem kỹ hơn chút nhưng đột nhiên biểu cảm của bà cụ thay đổi, cơ thể run lên, hai mắt sợ hãi, à không, nói chính xác là đôi phương đang nhìn sau lưng cô.
Tô Niệm Tinh quay đầu thì nhìn thấy một đám người từ đầu đường náo nhiệt xông vào, bọn họ ai nấy đều mặc áo khoác da, miệng ngậm điếu thuốc, lồng ngực và chỗ cổ tay thấp thoáng lộ ra hình xăm. Họ hùng hổ đi qua, đám người qua đường tự động nhường đường cho họ.
Nhìn bộ dạng hung thần của họ, đột nhiên Tô Niệm Tinh nhớ đến bộ phim Hồng Kông kinh điển mà kiếp trước từng xem, mấy người này chắc không phải là giang hồ chứ?
Dường như để chứng minh cho lời cô nói, tên đàn ông cao ráo dẫn đầu đập một phát vào sạp bói toán, hung hăng nói với bà cụ: “Bà Hương, tiền bảo kê tháng này đâu!”
Bà Hương run rẩy lấy tiền được bọc trong khăn tay từ túi áo ra, khuôn mặt già nua mang theo sự khó khăn và bất an một cách rõ rệt, bà nhìn hắn cầu xin: “A Cường à, bà già tháng này không làm được, chỉ kiếm được chút tiền. Xin cậu giúp cho, để tôi tiếp tục bày sạp ở đây đi.”
Sau khi tên đàn ông cao to kia mở từng lớp khăn thì nhìn thấy bên trong chỉ có 100 đồng tiền Hồng Kông, hắn tức giận ném tiền xuống đất, giơ chân đạp bàn xem bói, ống thăm lăn xuống đất, vì được làm bằng gỗ nên không bị nứt, nhưng thăm lại rơi ra đất vương vãi khắp nơi.
Hình như tên đàn ông cao to vẫn chưa hả giận, một tay hắn túm lấy bà cụ, hai mắt trợn lên còn to hơn cả chuông bò: “Không đóng nổi tiền bảo kê thì đừng chiếm chỗ. Chỗ này phong thủy tốt, bà chiếm chỗ ngon mà không chịu nhả tiền ra vầy tổn thất của anh em chúng tôi ai chịu hả?”
Bà Hương đau đến mức không thở nổi, miệng vẫn không ngừng cầu xin: “A Cường à, tôi phải ở đây đợi cháu nội của tôi, tôi đi rồi thì nó sẽ không tìm được tôi nữa. Cậu thương tình cho.”
“Bảo tôi thương tình à? Anh em chúng tôi ăn gì uống gì để sống đây!” Người đàn ông cao to không lay động nói.
Tô Niệm Tinh hoàn toàn không ngờ những tên giang hồ này lại hống hách như thế, thu phí bảo kê thì thôi đi, vậy mà còn dám đánh người, cô đứng dậy đỡ lấy bà cụ trước khi tên đàn ông cao to đó ném bà xuống, xác định bà không sao thì mới lên tiếng: “Xin anh cho chúng tôi ba ngày, chúng tôi nhất định sẽ gom tiền trả cho anh.”
Loại giang hồ dám thu tiền bảo kê này đều là tên khốn liều mạng, Tô Niệm Tinh là người biết điều, cô không có sức chống lại đối phương, cũng không dám báo cảnh sát, cách cô nghĩ được cũng chỉ là giúp bà Hương kiếm tiền nộp phí bảo kê.
Nếu như mấy ngày trước cô sầu lo chuyện ăn uống, thì bây giờ cô có ngón tay vàng, không chừng trong ba ngày thật sự có thể gom góp đủ.