Khi Vương Hiền Ân đưa thi thể trở về thôn, người đầu tiên chạy ra nghênh đón là Anh Mộng Nhiên, sau khi chứng kiến thi thể của ca ca mình, nàng không tiếp nhận được chuyện này nên chạy thẳng về nhà, vừa chạy vừa mếu máo.
Những thôn dân thấy thì từng người trầm mặc, tất cả họ đều giống như Vương Hiền Ân, đều dự đoán được kết quả này, cũng không thừa nhận nổi. Rất nhanh thi mọi người bình tĩnh lại, dù sao đây không phải là lần đầu tiên có thôn dân chết.
Vương Hiền Ân không đưa thi thể của Anh Quốc Kỳ trở về nhà, vì sợ làm Anh Mộng Nhiên không chịu nổi khi thấy thi thể ca ca mình. Do vậy, hắn đặt thi thể xuống đất, chuẩn bị đồ đạc để hoả thiêu.
Tất cả thôn dân đều chuẩn bị củi khô, rơm rạ đặt chung một chỗ bên ngoài thôn. Sau đó đặt thi thể của Anh Quốc Kỳ len đó. Họ không châm lửa, mà muốn chính thân nhân của Anh Quốc Kỳ tự tay châm lửa, mà thân nhân của hắn chỉ có mỗi Anh Mộng Nhiên mà thôi.
Còn về phần Anh Mộng Nhiên, nàng không tài nào tiếp nhận được sự thật này, cả một buổi đều ngồi trong một góc nhà, ôm lấy thanh kiếm của Anh Quốc Kỳ mà khóc nức nỡ.
"Hu hu, ca ca sẽ không bỏ muội đâu, tất cả mọi người đều nói dối, đây không phải sự thật, hức hức."
Nàng vừa khóc vừa hô như vậy. Không biết qua bao lâu, Anh Mộng Nhiên nín khóc, nàng nằm lên chiếc giường mà ca ca thường ngủ, sau đó híp mắt ngủ say.
Trong lúc ngủ, nàng thấy mình và ca ca đang chơi đuổi bắt với nhau khi còn nhỏ. Người đuổi là nàng, người chạy là ca ca. Lại một hồi, ảo cảnh thay đổi, lúc này là khi mình bị bệnh, ca ca dùng tất cả mọi cách để chăm sóc cho mình.
"Nhiên nhi, ngươi phải mau hết sốt a, ngươi sốt hoài khiến cho ca ca lo lắng lắm."
Trong ảo cảnh, Anh Quốc Kỳ vừa mỉm cười vừa nói, trên tay của hắn cầm bát cháo trắng, tay còn lại cầm chiếc thìa, hắn thổi vào chiếc thìa đầy cháo để cho bớt nóng, sau đó đúc vào miệng Anh Mộng Nhiên.
Anh Mộng Nhiên nuốt cháo xuống, nàng nói với Anh Quốc Kỳ:
"Ca ca yên tâm, tuy muội sốt nhưng là rất khoẻ đó nha."
Nàng nói xong, ảo cảnh lại một lần nữa thay đổi. Không biết đã thay đổi qua bao nhiêu lần rồi, hết thảy đều là những sự kiện giữa Anh Quốc Kỳ và Anh Mộng Nhiên đã từng trãi qua trong quá khứ.
Cuối cùng, ảo cảnh lại một lần nữa thay đổi. Lần này khác với những lần trước, quan cảnh xung quanh rất là u ám, mịt mờ, khắp nơi đều tồn tại khí tức chết chóc.
Anh Mộng Nhiên mơ hồ thấy được ca ca trong suốt, mờ nhạt, giống như trạng thái linh hồn vậy. Hai tay của ca ca đeo một cọng xích, bị dắt đi đâu đó.
Nàng muốn giải cứu ca ca, nhưng không thể nào chạm vào những cọng xích ấy, cũng không thể chạm vào ca ca của mình, nàng vô lực hét lên:
"Ca ca ! Đừng bỏ muội !"
Cho dù nàng hét lớn thế nào đi chăng nữa, ca ca phảng phắc như không nghe thấy vậy, vẫn tiếp tục bị dắt đi về phía trước, hình ảnh ca ca càng ngày càng mờ nhạt. Ngay tại lúc chuẩn bị biến mất thì hắn mở miệng nói:
"Nhiên nhi, ngươi phải sống tốt a, ca phải đi đây.!"
Nói xong, hắn lập tức biến mất. Anh Mộng Nhiên khuỵ gối xuống, khóc nức nỡ, hai hàng lệ tuôn ra nhiều như suối chảy, không ngừng chảy xuống.
"Không muốn, ca ca không thể đi, ca ca hứa sẽ không rồi muội mà, hu hu hu."
Anh Mộng Nhiên giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. Kế bên nàng là Vương Hiền Ân, hắn mỉm cười nhìn nàng, sau đó sử dụng khăn lau đi nước mắt trên mặt.
"Đã tỉnh rồi chứ ? Ngươi nên đi châm lửa sưởi ấm cho ca ca ngươi, đã gần một ngày rồi, có lẽ hắn bên dưới rất lạnh đấy."
Kể từ lúc đưa Anh Quốc Kỳ về thôn, cho tới bây giờ cũng đã gần mười hai canh giờ rồi. Nếu chậm trễ, e rằng cơ thể sẽ thối rửa.
"Vâng, đa tạ Vương thúc thúc."
Anh Mộng Nhiên đi rửa mặt cho tỉnh táo lại. Nàng cuối cùng cũng tiếp nhận được sự thật đau thương này. Sau khi xong hết thảy, nàng cùng Vương Hiền Ân lấy tất cả đồ dùng thường ngày mà Anh Quốc Kỳ sử dụng di chuyển ra ngoài thôn.
Nàng muốn đốt tất cả những thứ này cùng với thi thể của ca ca, vì nàng tin tưởng những thứ đồ này sẽ theo đi theo ca ca xuống bên dưới. Thôn dân thấy Anh Mộng Nhiên rất nhanh tiếp nhận sự thật thì bèn thở phào nhẹ nhỏm. Họ rất lo lắng a, nếu cái thi thể lâu ngày đều ở đấy thì sẽ thối rửa, như vậy thì rất là phiền phức.
Vứt tất cả những đồ vật của Anh Quốc Kỳ lên đống củi khô, Anh Mộng Nhiên cầm cây đuốc trên tay, ném thẳng cây đuốc vào đó. Rất nhanh, ngọn lửa đã cháy phừng phực, cháy lớn đến nổi không thấy gì trong đó. Sau nửa nén hương trôi qua, ngọn lửa cuối cùng cũng đã cháy hết. Tình huống bên trong khiến cho mọi người trợn mắt há mồm, rất lâu đều không thể bình tĩnh lại được, Anh Mộng Nhiên cũng rất kinh ngạc.
Trước mắt mọi người, tại trong đám lửa đấy, tất cả đều bị cháy thành tro tàn, duy nhất thi thể của Anh Quốc Kỳ đều bình an vô sự, một cọng tóc đều không bị cháy. Chỉ là bây giờ hắn đang khoả thân thôi, nhưng mọi người đều không để ý tới.
Được một lúc, bỗng nhiên một thôn dân run rẩy hỏi:
"Ai có thể cho ta biết chuyện gì không !?"
Câu hỏi của hắn khiến cho tất cả mọi người đều bình tĩnh lại chút xíu. Nhưng không ai đáp lại câu hỏi của người nọ, vì họ cũng đang tự hỏi như vậy a.
Anh Mộng Nhiên chạy lại quan sát ca ca của mình, xem coi có phát hiện được gì không. Nhưng để nàng thất vọng rồi, đây cũng chỉ là một cỗ thi thể lạnh ngắt mà thôi. Ân, lạnh ngắt, ngọn lửa phừng phực khi nãy không ảnh hưởng gì đến cơ thể hắn.
Ngay lúc này, dị biến bỗng nhiên xuất hiện, người đầu tiên phát hiện là Anh Mộng Nhiên, sau đó tất cả thôn dân đều cùng một lúc phát hiện. Tại hiện trường, từng người từng người đều hít một ngụm lương khí, chỉ riêng Anh Mộng Nhiên là tràn đầy hưng phấn mà thôi.
Trước mắt mọi người, bắt đầu từ môi của Anh Quốc Kỳ, đôi môi của hắn từ tím ngắt chuyển sang hồng hào. Kế tiếp là làn da, dần dần có lại sinh cơ. Chưa hết, mọi người nhìn vào ngực trái của Anh Quốc Kỳ thì thấy có thứ gì đó đang đập, lúc đầu còn hơi yếu, rất nhanh thì nó mãnh liệt đập, dĩ nhiên tim cũng đã khôi phục.
Kèm với sự hưng phấn và kinh ngạc của mình, Anh Mộng Nhiên giơ ngón tay trỏ của mình về phía mũi của Anh Quốc Kỳ. Ngay tại mọi người chứng kiến, nàng lại một lần nữa khóc lên, không phải vì bi thương, mà là vì quá vui mừng.
"Ca ca thở rồi, ca ca chưa bỏ đi, ca trở lại rồi !"
Dùng chất giọng run rẩy, Anh Mộng Nhiên nói với mọi người. Tất cả thôn dân xung quanh kinh hoàng, bọn họ không như Anh Mộng Nhiên như vậy vui mừng, họ là không biết vì sao một người chết có thể sống lại, có quỷ a !
Nhưng họ cũng vui mừng, không chết là tốt rồi.
"Lạnh quá."
Một giọng nói trẻ trung vang lên, giọng nói này để tất cả mọi người một lần nữa chấn động. Giọng nói phát ra từ phía đống củi đã bị đốt chỉ còn xót lại tro tàn, chủ nhân giọng nói chính là Anh Quốc Kỳ. Đôi mắt nhắm chật từ từ mở ra, thứ đầu tiên Anh Quốc Kỳ nhìn thấy là bầu trời đầy mây và khuôn mặt đầy lệ của tiểu muôi Anh Mộng Nhiên.
Phát hiện không đúng, hắn bật ngồi dậy, rồi đứng lên, nhìn xung quanh. Hắn có thể thấy từng khuôn mặt quen thuộc nhìn mình với ánh mắt cổ quái, Anh Quốc Kỳ thấy cơ thể mình lạnh lạnh. Thế là hắn nhìn xuống người mình, chứng kiến thân thể mình từng chỗ xám đen, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hắn không có một mảnh vải che thân. Cái thứ kia nó đang lòng thòng kìa.
Chết tiệt !
"Cái quái gì thế này !”
Anh Quốc Kỳ thê lương hét lên như một tiểu cô nương khoả thân bị một vị thúc thúc nhìn chằm chằm vào mình. Sau đó, hắn dùng tất cả sức lực của mình chạy vào nhà, lại một tiếng hú dài nữa phát ra, toàn thôn đều nghe, sắc mặt mọi người càng thêm cổ quái.
"Quần áo ta đâu hết rồi !"
Tất cả quần áo của Anh Quốc Kỳ đều đã bị đem đi đốt cùng với hắn. Đâu ai ngờ là hắn sống lại đâu.
Trong đó có một thiếu niên vóc dáng cỡ Anh Quốc Kỳ, hắn hiểu tình hình hiện tại cho nên lấy quần áo của mình đưa cho Anh Quốc Kỳ, hắn cũng chỉ đưa thôi, không giải thích gì cả. Sau khi mặc xong quần áo, Anh Quốc Kỳ đi ra, biểu cảm trên mặt không còn ngượng ngùng nữa, mà là hết sức nghiêm túc. Dĩ nhiên hắn cũng đã tự suy đoán ra tình trạng hiện tại của mình. Anh Quốc Kỳ cúi đầu thấp xuống.
"Tiểu Kỳ cảm tạ mọi người trong thôn vì đã làm tất cả mọi thứ chỉ vì ta. Sau này chắc chắn sẽ báo đáp các vị."
Tại trong thôn, Anh Quốc Kỳ đều gọi mình là tiểu Kỳ. Cảm tạ xong, Anh Quốc Kỳ dẫn tiểu muội về nhà, hai người trò chuyện với nhau rất lâu. Hai người nói chuyện một hồi thì Anh Quốc Kỳ bồi tiểu muội đi ngủ, còn hắn thì ngồi trên giường, kiểm tra một số thứ.