Ngồi trên giường của mình, Anh Quốc Kỳ ngơ ngát nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, như đang suy nghĩ tới vần đề gì đó mà mơ mơ màng màng. Kỳ thực, hắn đang tiêu hóa những chuyện đã xảy ra, hắn đang tự hỏi vì sao mình lại ‘chết’, đã vậy còn sống lại nữa.
Ngơ ngát một hồi, cuối cùng Anh Quốc Kỳ cũng nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi ‘chết’. Nghĩ tới cái giọng nói quái lạ kia, hắn cau mày lại, dĩ nhiên giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ này làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Một lúc sau, Anh Quốc Kỳ hít một ngụm khí lạnh. Cái thứ đồ vật này, nó tự xưng là Tu Chân Hệ Thống, hơn nữa còn đã kích hoạt nữa. Tuy hắn không biết vật này là gì, nhưng Tu Chân ý nghĩa thế nào, hắn hết sức rõ ràng. Khác với những võ giả, họ tuy có bá đạo, nhưng chung quy vẫn trong phạm trù phàm nhân.
Còn Tu Chân, hay gọi là Tu Tiên, họ không tu luyện võ đạo của giới phàm tục, mà thứ họ tu là tiên đạo! Không phải một phàm nhân bình thường có thể so sánh. Tuy Anh Quốc Kỳ chưa gặp qua tiên nhân nào, nhưng đã đọc nhiều sách, biết sự tồn tại của Tiên. Tiên là những con người có thể dời non lắp bể, điên đảo càn khôn, tuổi thọ vĩnh hằng, một lần độn quang cách xa vạn dặm !
Họ phi thường thế đấy.
Cái đồ chơi gọi ‘Tu Chân Hệ Thống’ này càng không tầm thường. Bởi vì, nó có thể giúp cho bảo vệ bản thân khỏi Tiên Đế, mặc dù không biết đây là cảnh giới gì, nhưng nghe rất là ngưu bức. Đang suy nghĩ vu vơ như vậy, Anh Quốc Kỳ bỗng nhiên nghe được một tiếng chuông vang lên, kèm theo là cái giọng nam nữ nan biệt kia.
“Keng! Thành công kích hoạt Tu Chân Hệ Thống, chủ nhân được tặng một gói quà! Chủ nhân có muốn mở hay không ?”
Giọng nói vừa ra, Anh Quốc Kỳ giật mình. Nhưng rất nhanh hắn minh bạch ý tứ của giọng nói.
Còn có cả quà cơ à. Anh Quốc Kỳ mừng rỡ, sau đó do dự, hắn không biết cách mở, cho dù biết hắn cũng không mở ra, vì ai biết trong hộp quà đó nhảy ra một con quỷ cắn mình đâu. Cái này gọi là Tu Chân Hệ Thống, khả năng xuất hiện quỷ nhào ra cắn lớn lắm.
“Ngươi là gì?” Anh Quốc Kỳ hỏi.
“Ta gọi Tu Chân Hệ Thống, chủ nhân có thể rút gọn là hệ thống.” Hệ thống trả lời.
Ngươi là Tu Chân Hệ Thống thì ta biết rồi !
Nội tâm của Anh Quốc Kỳ gào hét, cực kỳ bực bội. Sau đó, hắn lóe lên một ý nghĩ bất khả tư nghị, thế là hắn bèn hỏi hệ thống.
“Sẽ không phải, ngươi giúp ta tu tiên chứ !?”
Hỏi xong, Anh Quốc Kỳ mới thấy việc này rất khó tin. Nhưng suy nghĩ của hắn là đúng rồi, bởi vì câu trả lời của hệ thống khiến cho hắn hoảng sợ một hồi lâu.
“Đúng vậy.”
Chỉ câu trả lời này, đã khiến cho Anh Quốc Kỳ cứng đờ nửa ngày trời rồi. Đợi khi hắn tỉnh lại thì cực kỳ vui mừng, còn có một tia nghi ngờ nữa. Từ trên trời rơi xuống một miếng bánh, trông thì ngon đấy, nhưng ai biết được có độc hay không đâu ?
Dù Anh Quốc Kỳ chỉ là một thôn dân tầm thường, nhưng hắn cũng biết không ai làm chuyện gì mà miễn phí cả. Kể cả cái gọi là ‘Tu Chân Hệ Thống’ này, tuy là suy đoán thôi nhưng hắn cảm thấy mình đã đoán đúng tám chín phần rồi.
Hệ thống đọc được suy nghĩ của Anh Quốc Kỳ, thì bèn nói:
“Chủ nhân đoán đúng, tuy vậy việc này không nguy hiểm gì đến chủ nhân. Hơn nữa, hệ thống và chủ nhân đã liên kết cực kỳ mạnh mẽ, chủ nhân tử thì hệ thống tất vong.”
Nghe được điều này, Anh Quốc Kỳ không hoàn toàn tin nhiệm, vẫn còn một tia nghi ngờ nhưng đã giảm đi nhiều rồi, ai biết được hệ thống nói là thật hay giả ? Bỗng nhiên thần sắc của hắn thoáng cái kỳ lạ, hắn thấy có cái gì đó sai sai, tuy không biết sai ở đâu.
Được một lúc thì hắn đã có kết quả.
“Ngươi đọc được suy nghĩ của ta ?”
Khi nãy Anh Quốc Kỳ không mở miệng ra hỏi, mà chỉ thắc mắc bên trong nội tâm, ai ngờ cái hệ thống này đọc được suy nghĩ cơ chứ. Nếu vậy, thì rắc rối to, vì tất cả bí mật của hắn đều sẽ bị soi mói, điều này làm Anh Quốc Kỳ không được tự nhiên cho lắm.
“Đúng vậy. Chủ nhân có thể ra lệnh cấm, nhưng sau này muốn hỏi gì cần phải hỏi bằng lời, điều này làm cho mọi người xem chủ nhân như thằng thần kinh tự nói chuyện.” Hệ thống đậu đen rau muống nói.
Anh Quốc Kỳ ngốc trệ, hắn không ngờ rằng cái hệ thống này còn biết chơi mình, mà cũng đúng, tuy vậy hắn vẫn cứ khó chịu sao sao ấy, thế là hắn không ra lệnh cấm đọc suy nghĩ. Ân, vậy thì sao, mỗi ngươi biết là được rồi, dù gì ngươi cũng chỉ là một đồ vật mà thôi, không sao cả.
“Lúc nãy ngươi nói quà tặng, có thể mở ra sao ?”
Lúc này, Anh Quốc Kỳ không mở miệng nói, mà chỉ hỏi trong đầu mà thôi. Như vậy là tốt nhất, Anh Mộng Nhiên đang ngủ bên cạnh, lỡ nói ồn quá nàng tỉnh dậy rồi xem mình như thằng tự kỷ thì rắc rối to.
“Chủ nhân muốn thì có thể mở.”
“Vậy mở đi.”
“Keng! Hộp quà mở ra, tất cả vật phẩm được đưa vào Không Gian Trữ Vật.”
Để ý nãy giờ, cái thứ hệ thống này có hai cách giao tiếp. Dạng đầu tiên là nói chuyện bình thường, tuy vẫn là giọng nam nữ nan biệt nhưng chung quy còn giống với con người. Còn dạng thứ hai, đó là sau mỗi tiếng ‘Keng’ sẽ phát ra cái dạng này, nó nói không thề giống với con người, tựa như một con khôi lỗi bị người ta điều khiển vậy, kết hợp với cái giọng nam nữ nan biệt thì Anh Quốc Kỳ muốn điên cả đầu.
“Hệ thống, Không Gian Trữ Vật là gì ?”
“Không Gian Trữ Vật là một không gian riêng, bên trong đó thời gian bị ngưng kết lại. Có thể chứa đồ.”
Nghe được ‘Thời gian ngưng kết’ thì Anh Quốc Kỳ kinh ngạc, nói như vậy thì hôm nay bỏ đồ vào trong đó, qua mấy chục năm sau vẫn như cũ ? Cái này đồ tốt !
“Làm sao để vào Không Gian Trữ Vật ?”
"Chủ nhân thử niệm 'Thong Tin' xem."
Nghe theo, Anh Quốc Kỳ thử niệm. Ngay sau đó, một màn ảnh hình vuông có màu hoàng kim xuất hiện trước mặt hắn. Trên cùng màn ảnh là dòng chữ 'Tu Chân Hệ Thống' cực kỳ nổi bật, bởi vì nó được trang trí rồng bay phượng múa.
Bên dưới dòng chữ này là có ba ô vuông, bên trái, ở giữa, bên phải. Tại ô vuông bên trái có hình cái túi trữ vật, trung tâm cái túi tồn tại một ký hiệu âm dương, theo Anh Quốc Kỳ suy đoán thì chắc đây là Không Gian Trữ Vât.
Còn ô vuông ở giữa là hình hai cây kiếm, đằng sau hai cây kiếm cũng sờ hữu ký hiệu âm dương. Nhưng cái ô vuông này xuất hiện một cái ổ khoá, có lẽ không thể vào bên trong.
Ô vuông cuối cùng có hình một cửa hàng, giống ô vuông ở giữa, tồn tại một cái ổ khoá.
Bên dưới ba ô vuông là những dòng chữ màu đen, trông bình thường, nó viết:
"Chủ nhân: Anh Quốc Kỳ
Tu vi: Phàm Nhân
Quá trình tu luyện: 0/300
Tư chất: Kém cỏi
Thể chất: Phàm thể"
Nhìn cái màn ảnh này, Anh Quốc Kỳ liền biết ngay đây chính là những thông tin của hắn. Khi hắn nhìn xuống phần tư chất cùng thể chất thì nhất thời trầm mặc thật lâu. Hắn biết mình tư chất dốt nát, nhưng không ngờ tới mức này.
Với cái tư chất này, làm sao để ganh đua với trời bây giờ. Anh Quốc Kỳ quyết định bỏ qua vấn đề này, hắn hỏi hệ thống cái Không Gian Trữ Vật làm sao để đi vào. Hệ thống trả lời:
"Chủ nhấn chạm vào biểu tượng Túi Trữ Vật bên trái để vào."
Anh Quốc Kỳ giơ tay lên, chạm vào hình Túi Trữ Vật âm dương trên màn ảnh. Ngay sau đó, hắn tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm thấy rất rõ ràng mình đang ở một vùng không gian lạ lẫm.
Tại vùng không gian này, không có gì ngoài một vài đồ vật. Những đồ vật này gồm năm quyển trục, mỗi một quyển trục đều có bìa khác màu với nhau. Còn có hai tấm phù lục nữa. Anh Quốc Kỳ biết, những đồ vật này chắc chắn là hệ thống tặng cho mình.
Giơ tay lên, Anh Quốc Kỳ cầm hai tấm phù lục cùng với quyển trục có màu lục. Sau đó hắn từ bên trong Không Gian Trữ Vật đi ra, ngay tại hắn đi ra, một đạo bạch quang xuất hiện, rồi dần dần tản đi, trên tay đã cầm ba thứ đồ này. Ngoài quyển công pháp dùng để tu luyện ra, hai tấm phù lục hắn không biết là vật gì nên bèn hỏi hệ thống.
"Hai tấm phù lục này một cái là 'Tăng tốc phù' cùng với 'Tăng lực phù'. Cái trước tăng tốc độ chạy, cái sau tăng sức chiến đấu."
Cái phù lục đầu tiên chắc chắn là để chạy trốn, cái thứ hai thì dùng để đánh nhau, hai cái này đều để đào mệnh. Anh Quốc Kỳ đưa kế hoạch sử dụng hai tấm phù này.
Anh Quốc Kỳ hỏi thêm một số thứ về Tu Chân giới, cuộc hỏi đáp kết thúc thì trời cũng đã tối đen. Ngáp một hơi dài, không để ý tới hệ thống nữa, trực tiếp nằm xuống giường ngủ một giấc ngon lành cho tới sáng.